Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 90: Liễu Nhược Y




Tưởng Hạo mất gần một canh giờ để phổ cập tri thức hiện đại cho Bạch Du, cũng không biết Bạch Du có hiểu thật hay không, nhưng đầu vẫn là gật lia lịa.

Trước khi thời đại linh thú giáng lâm, xã hội con người đã từng phát triển nền văn minh theo phương hướng khoa học.

Thế nhưng sau khi linh thú xuất hiện, vũ khí hiện đại liền trở nên không khác gì phế liệu. Súng trường, súng máy, tiểu liên các loại, liền da của nhị phẩm linh thú cũng không thể nào công phá.

Mà linh thú xuất hiện càng kéo theo sự biến đổi của trái đất. Địa cầu bị một đạo từ trường kì dị bao phủ, vũ khí đáng sợ nhất của loài người: đầu đạn hạt nhân, cũng không thể phát nổ, cũng biến thành thứ vô dụng.

Con người rơi vào đường cùng, thứ khoa học kĩ thuật từng thống trị một thời cũng rơi vào nguy cơ hủy diệt.

Sau khi Huyết ước xuất hiện, con người dần dần ngoi lên từ vực thẳm. Nền khoa học cũng từ từ được khôi phục, thế nhưng nó đã không còn là phương hướng chủ đạo để con người phát triển nữa, khoa học công nghệ giờ đây chỉ được coi là dụng cụ hỗ trợ cho cuộc sống hàng ngày mà thôi.

Thành phố Phong Diệp nơi Bạch Du sinh ra, chỉ có thể tính là một thành phố nhỏ nơi tận cùng hoang dã. Thế nên công nghệ kĩ thuật ở nơi đó cũng không xuất hiện nhiều, mà chỉ tồn tại mấy cái bóng đèn điện nhỏ nhỏ xinh xinh mà thôi.

Thành phố Thiên Hi đã có thể tính là một tòa thành thị cấp trung, thế nên các loại dụng cụ khoa học rất phổ biến, hầu như đã đuổi theo kịp bước tiến của thế giới trước khi thời đại linh thú giáng lâm.

Theo Tưởng Hạo nói, điện thoại là một loại thiết bị giúp con người liên lạc ở khoảng cách xa. Đáng tiếc là trong hoang dã điện thoại sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng, chỉ có thiết bị liên lạc đặc thù của quân đội mới có thể sử dụng ở ngoài hoang dã.

“ Nói vậy thứ này vẫn rất là tiện lợi đi” Bạch Du đánh giá chiếc điện thoại trong tay, nói.

“ Đúng.....đúng.....Lão đại, sau khi vào thành thị bọn ta sẽ hiếu kính ngài một chiếc” Tưởng Hạo nói.

“ Không phải ngươi nói các ngươi đang gặp vấn đề về tài chính sao?” Bạch Du nghi vấn nói, tiện tay trả lại chiếc điện thoại cho Tưởng Hạo.

“ Hắc...Hắc....đúng vậy. Thế nhưng một khoản chi trả nhỏ này, chúng ta vẫn là trả nổi, ngài yên tâm!” Tưởng Hạo cười nói.

“ Chúng ta vẫn là tranh thủ lên đường đi, nếu không đến tối vẫn là chưa đến được thành phố” Bạch Du gật đầu, sau đó nói.

“ Vâng! Vâng!” đám người Tưởng Hạo tán thành nói.

Bạch Du cũng lười đi quản bọn họ, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về thành thị.

Ba tháng phiêu bạt nơi rừng rú không người, đã là làm Bạch Du chán ngán lắm rồi. Đám người bắt đầu thu dọn hành lí, thẳng đến phương hướng thành phố Thiên Hi mà đi.

==========

Những tiểu động vật nhỏ đang mải mê gặm những nhánh cỏ tươi non, bỗng nhiên có thứ gì đó cao tốc lướt qua làm chúng giật mình, hoảng loạn chạy tứ tán.

Thế nhưng chờ khi chúng nó bình tĩnh lại, lại là không thấy một thân ảnh nào. Bọn nó hồn nhiên vô tư, tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.

Ba đạo thân ảnh cao tốc phóng nhanh mà qua, để lại những bóng cây dần dần rớt lại phía sau.

Ba người này gồm hai nam một nữ, hai tên nam tử đều là mặc một thân hắc y từ đầu đến cuối, chỉ có thể phân biệt ra giới tính, còn diện mạo lại hoàn toàn bị che giấu.

Hai tên nam nhân cũng có vẻ như lấy nữ tử kia làm đầu, thiếp thân đi sát hai bên, giống như những tên bảo tiêu trung thành.

Nữ tử thì để tóc dài xõa đến ngang hông, màu tóc đen huyền phất phơ trong gió. Trên thân diện một cái áo thun ngắn tay, hạ thân ăn mặc một chiếc quần bó màu đen, trên mặt con mang theo mạng che.

Nàng dáng người nóng bỏng, thon dài uyển chuyển. Cho dù khuôn mặt đã bị che đi, nhưng lại để lộ ra một con mắt tuyệt đẹp, hờ hững lạnh nhạt nhưng cũng chứa một tia mị hoặc được ẩn giấu đi.

“ Bạo Thanh, ngươi xác định người kí Huyết ước với con Thanh Man Ngưu Vương kia đi về hướng này?” nữ tử mở miệng nói chuyện, giọng nói lanh lảnh dễ nghe, giống như rót vào một đoàn nước ấm khiến lòng người tê dại.

“ Vâng, cô chủ. Không biết vì lí do gì, nhưng cách đây không lâu Tầm Mệnh Bàn lại có thể cảm nhận được khí tức của con Thanh Man Ngưu Vương kia. Tuy rằng chỉ bắt được khí tức trong khoảng thời gian rất ngắn, thế nhưng ta vẫn có thể xác định được phương hướng của đối phương” tên nam tử bên tay trái nói.

“ Ngươi đã năm lần bảy lượt làm thất bại nhiệm vụ, nếu chuyện lần này cũng giải quyết không xong, thì ngươi biết hậu quả rồi đấy....” giọng nói nữ tử hơi biến đổi, thanh âm mang theo một tia túc sát chi ý.

“ Vâng.....vâng.....” nam tử được gọi là Bạo Thanh thân hình hơi run lên, tốc độ cũng là chậm lại nửa nhịp.

Ba người vẫn tiếp tục tiến lên, gió thổi lướt qua khuôn mặt làm cho bọn hắn có một tia lạnh lẽo.

“ Cô chủ, tên tiểu tử kia....” Bạo Thanh hơi do dự nói.

“ Chuyện của hắn đã không cần ngươi tiếp tục quản, nhiệm vụ là ám sát kết thúc trong một lần bất kể kết quả. Ngươi đã thất bại thì liền là thất bại, không cần kế tục quan tâm....” nữ tử lạnh nhạt nói.

Bạo Thanh còn muốn nói cái gì, thế nhưng bỗng nhiên phía trước mặt xuất hiện một đoàn băng mâu, hướng bọn họ đánh tới.

“ Cô chủ, cẩn thận” tên nam tử bên phải vốn vẫn duy trì trầm mặc, nay thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng làm ra đối ứng.

Một con linh thú toàn thân màu đen, lóe lên ánh sáng cương thiết. Bốn chân đều mọc ra những thanh đao giống như được cấu tạo từ bạch cốt, từ trong thân thể đâm xuyên ra ngoài.

Con linh thú này vừa xuất hiện, liền chạy đến chắn trước mặt ba người. Cùng lúc này băng mâu liền đánh tới, không đứt đoạn đánh lên người con Thiết Cốt Thú này.

Thiết Cốt Thú tuy rằng thân thể cứng rắn, thế nhưng cũng là bị băng mâu đánh cho thương tích đầy mình, may mắn rằng vết thương còn chưa nghiêm trọng đến nỗi làm nó mất đi sức chiến đấu.

Thiết Cốt Thú cũng chỉ là trọng điểm bảo vệ tên nữ tử cùng chủ nhân nó, Bạo Thanh tuy rằng cũng được nó chắn cho rất nhiều băng mâu, thế nhưng vẫn là bị hai thanh băng mâu đánh trúng thân thể.

Vai trái Bạo Thanh vẫn còn bị băng mâu cắm ở trên thân thể, đùi trái thậm chí còn bị đánh cho gẫy mất xương cốt, di chuyển trở lên khó khăn rất nhiều.

“ Cô chủ, là Ngọc Hàn Ma Hổ, xem xét từ đặc tính ngoại hình thì có vẻ như là con cái, còn là giống như vừa mới sinh con, đang trong suy yếu kì” Bạo Lam nói.

“ Mới sinh? Vậy chẳng phải nó nên ở trong hang chăm sóc con non chứ, chạy đến nơi này làm gì?” Liễu Nhược Y hơi nhíu cặp mi thanh tú.

“ Cô chủ, giờ chúng ta làm thế nào?” Bạo Lam vừa đề phòng Ngọc Hàn Ma Hổ, vừa nhìn dò hỏi nữ tử.

“ Nếu đang trong thời kì suy yếu, Ngọc Hàn Ma Hổ cũng chỉ có thể giữ thực lực khoảng tứ phẩm mà thôi, đánh nhanh thắng nhanh, tránh cho con đực tìm tới” Liễu Nhược Y nói.

“ Vâng! Vậy Bạo Thanh....” Bạo Lam hơi liếc mắt Bạo Thanh hỏi dò.

Liễu Nhược Y cũng không có trả lời, một mực nhìm chằm chằm con Ngọc Hàn Ma Hổ trước mặt. Bạo Lam thấy cô chủ không nói, cũng là hiểu ý, có vẻ như Bạo Thanh hôm nay chỉ có thể tự lo cho bản thân rồi.

Gào ~~ Gào ~~

Ngay lúc đám người định triệu hồi linh thú đối phó con Ngọc Hàn Ma Hổ trước mặt, thì bỗng nhiên từ phía sau lại truyền đến tiếng hổ khiếu.

Ba người cũng là trong lòng một mảnh lạnh ngắt, gượng gạo quay đầu ra phía sau. Đằng sau không biết từ lúc nào lại thình lình xuất hiện thêm một con Ngọc Hàn Ma Hổ, nó cũng cách đám người chưa đến một trăm mét.

Con Ngọc Hàn Ma Hổ này thân hình to hơn con trước một vòng, khí thế trên người cũng là một trời một vực, thực lực vô cùng khủng bố.

“ Là.....là Ngọc Hàn Ma Hổ đực, thực....lực đã đạt đến ngũ phẩm cao giai.....” Bạo Lam sắc mặt sợ hãi, run giọng nói.

==========