Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 68: Phá cảnh cũng là phá tình




Không gian u ám, chỉ có ánh trăng le lói chiếu rọi mặt đất. Có một cái hồ nước nhỏ, phản chiếu lại ánh trăng.

Giữa đêm khuya nó mang lại con người ngắm nhìn một vẻ đẹp kì ảo mà mông lung.

Cách đó không xa, một khối đá to nằm yên bất động. Nếu như chú ý, có thể thấy được trên đó có một bóng người đang khoanh chân tĩnh tọa.

Người này không phải ai khác, mà chính là Bạch Du. Bởi vì lượng linh lực phản hồi khi kí kết Huyết ước với Thanh Man Ngưu Vương không hề nhỏ.

Làm cho Bạch Du thuận thế đột phá tam phẩm Ngự thú sử, thế nhưng linh pháp mà hắn tu luyện khác với mọi người.

Mỗi lần đột phá Bạch Du đều cần độ số lượng luân hồi kiếp tương ứng. Không những thế, mỗi lần độ kiếp cơ thể cũng sẽ lầm vào tình trạng ngủ say.

Điều đáng chú ý ở đây, là Bạch Du cũng không thể khống chế thời gian bản thân lâm vào ngủ say để độ kiếp.

Sau khi hấp thụ linh lực do Thanh Man Ngưu Vương phản hồi, Bạch Du bắt đầu lâm vào ngủ say.

Tiểu hắc vừa mang theo Bạch Du, vừa một đường bôn ba tìm chỗ an toàn. Mất thời gian hơn một ngày, cuối cùng tiểu hắc cũng tìm thấy nơi này.

Nơi đây khung cảnh ưu mỹ, linh khí xung túc. Thế nhưng lại không có dấu hiệu của linh thú sinh sống.

Vừa nhìn cũng biết nơi đây không bình thường, thế nhưng tiểu hắc cũng không thể làm gì khác.

Ngay khi Bạch Du vừa lâm vào hôn mê, cành ô liu trong cơ thể tiểu hắc một lần nữa lại rục rịch.

Bản thân nó phát ra một nguồn năng lượng không lồ, tuần hoàn xung quanh cơ thể tiểu hắc.

Chỉ mới nửa ngày qua đi từ lúc Bạch Du lâm vào hôn mê, thần trí tiểu hắc cũng bắt đầu xuất hiện mơ hồ.

Năng lượng khổng lồ trong cơ thể không ngừng thẩm thấu, tiểu hắc có thể cảm giác được bản thân nó lại một lần nữa chuẩn bị tiến hóa.

Sau khi tiến đến nơi đây tiểu hắc cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bời vì một tia ý thức cuối cùng của nó cũng đã tiêu hao sạch.

Mà nguyên bản thứ dưới chân Bạch Du cũng không phải đất đá gì, mà là do tiểu hắc lâm vào trạng thái tiến hóa biến thành.

Lẫn Bạch Du cùng tiểu hắc đều lâm vào ngủ say, Thanh Man Ngưu Vương lại đang phục hồi trong không gian của linh văn.

Có thể nói đây là thời điểm sức phòng thủ của Bạch Du yếu đuối nhất, nếu có người hay linh thú đột kích thì bọn hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Thế nhưng không biết là ở đây thật không có linh thú sinh sống, hay có thứ gì đó can thiệp.

Thế mà từ đầu đến cuối, không có một sinh mạng thể nào tiếp cận đám Bạch Du.

==========

Thời gian như một dòng trường hà, nó sẽ không vì chờ đợt bất cứ ai mà dừng lại.

Như một dòng nước lớn, thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt lại đi qua hơn nửa năm.

Nửa năm này Bạch Du vẫn một mực ngồi yên bất động, mà tiểu hắc cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bạch Du đã là nhị phẩm Ngự thú sử, thế nên hắn có thể thông qua hấp thu năng lượng. Bảo đảm các tế bảo của cơ thể vẫn hoạt động, cho nên dù hơn sáu tháng không ăn uống hắn vẫn còn sống sót.

Thế nhưng sống sót quy về sống sót, tình trạng của Bạch Du bây giờ cũng không tốt đến đâu.

Cơ thể Bạch Du đã gây đi rất nhiều, thân hình vốn cân đối góc cạnh. Giờ đây lại giống như cây cỏ, phất phơ trước gió.

Bây giờ cơ thể Bạch Du hâu như chỉ còn lại da bọc xương, nếu không phải hắn vẫn hít thở đều đều thì người khác thật sự cho rằng hắn đã chết.

Tuy rằng còn sống, thế nhưng tình trạng như thế này vẫn cứ tiếp diễn thì không bao lâu nữa Bạch Du cũng sẽ chết vì cơ thể suy kiệt.

Bỗng nhiên lông mi Bạch Du hơi nhúc nhích, cuối cùng hắn vẫn là mở mắt ra. Ánh mắt hắn đờ đẫn, ẩn ẩn lại có một tia đau thương.

“ Ông nội, ta xin lỗi.....” Bạch Du thì thầm, con mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Giống như bất cứ lúc nào dòng lệ cũng sẽ rơi xuống, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn là nhịn được.

“ Lần này ta đã vượt đến kiếp thứ bốn mươi chín, thế nhưng không ngờ kiếp cuối cùng thế mà lại....” Bạch Du ánh mắt đờ đẫn.

Nhờ nhưng lần trước, lần này Bạch Du đã có kinh nghiệm. Tuy rằng mỗi lần lâm vô luân hồi, kí ức đều bị phong ấn.

Thế nhưng cuối cùng Bạch Du vẫn là có thể nhẹ nhàng vượt kiếp. Hắn chỉ bỏ ra hai tháng để vượt qua kiếp luân hồi thứ bốn mươi tám.

Vốn Bạch Du định một mực vượt qua đến kiếp thứ năm mươi, thế nhưng kiếp thứ bốn chín làm hắn không thể không ngừng lại.

Một kiếp này, Bạch Du quay lại khi còn nhỏ. Cái thời mà hắn còn có thể ngồi trong lòng ông nội hắn, nghe lão nhân ông ta kể chuyện.

Một thế này, ông nội của Bạch Du cũng không chết vì bệnh tật. Mà một mực vẫn sống rất tốt, mà hắn cũng rất trân trọng khoảng thời gian này.

Thế nhưng một thế luân hồi này vẫn là không che được mắt của Bạch Du. Đến tháng thứ ba tính theo thời gian thật, hắn đã thành công khám phá ra mộng cảnh hoàn toàn tỉnh lại.

Mà kí ức của Bạch Du cũng theo đó mà trở về, thế nhưng cũng chính vì những kí ức này mà hắn lại không thể tỉnh lại.

Chính vì trân trọng khoảng thời gian quý báu của hai ông cháu, Bạch Du không nỡ ra tay đánh vỡ một thế này.

Ban đầu Bạch Du vốn định thuận theo thời gian, chờ lúc ông hắn mất đi cũng là lúc hắn phá vỡ ảo cảnh mà tỉnh lại.

Thế nhưng mọi chuyện lại không như Bạch Du nghĩ, ông hắn một mực sống rất tốt. Cho dù tuối đã quá trăm thế nhưng vẫn rất khỏe mạnh.

Từ đầu đến cuối Bạch Du cũng không thể ra tay, hắn vẫn một mực chờ đợi. Chờ đợi ảo cảnh này tự đi đến hồi kết, thế nhưng điều đó chỉ là vô ích.

Thời gian cứ thế trôi qua theo sự chờ đợi, cho đến tháng thứ sáu triệt để đi qua. Tuy Bạch Du đã tạm thời cắt đứt liên hệ với cơ thể.

Thế nhưng Bạch Du vẫn có thể cảm nhận được, cơ thể của hắn bên ngoài đang dần dần suy kiệt

Nếu cứ để như thế chẳng bao lâu nữa cơ thế Bạch Du sẽ triệt để suy kiệt dẫn đến tử vong.

Mà linh hồn hắn cũng sẽ ở trong kiếp luân hồi này mãi mãi. Biện pháp suy nhất là cắt đứt liện hệ của bản thân với mộng cảnh này, sau đó rời đi luân hồi.

Bạch Du bắt đầu tìm kiếm, tìm kiếm chìa khóa thoát khỏi đây. Tuy rằng hắn biết chìa khóa chính là ông của hắn, thế nhưng với hy vọng nhỏ bé Bạch Du vẫn muốn tìm ra chìa khóa khác.

Thế nhưng sự thật lại chỉ mang cho Bạch Du sự bất lực, hắn thật vọng, chán nản.

Cuộc sống mà hắn trải qua ở đây rất yên bình và hạnh phúc. Thế nhưng Bạch Du biết, nơi đây không thuộc về hắn.

Thế giới ngoài kia mới là nơi Bạch Du thuộc về, hắn còn lời hứa với người ông quá cố cần thực hiện.

Bạch Du không thể vì thỏa mãn bản thân, mà làm cho người thân hắn thất vọng.

Cuối cùng Bạch Du vẫn là thực hiện, nếu mộng cảnh này không chịu tự kết thúc. Thì hắn sẽ chính tay chém đứt hết thảy, đưa mọi thứ quy về nguyên bản.

Bạch Du một tay cầm kiếm, tay còn lại nắm chặt. Hắn nặng nề bước gần đến ông của hắn. Ánh mắt phức tạp nhìn đạo thân ảnh trước mắt, có tưởng niệm, có bi thống cũng có quyết tuyệt.

" Ông nội, ta xin lỗi! Chỉ có rời khỏi đây, ta mới có thể thực hiện lời hứa với ngài" Bạch Du thì thầm.

Sau một hồi do dự, Bạch Du vẫn là chém xuống một kiếm này. Tuy chỉ là mộng cảnh, nhưng một khắc cuối cùng, hắn vẫn là thấy thứ mà bản thân vẫn trốn tránh.

Bạch Du thấy được sự nhân từ, tình yêu thương từ trong mắt ông của hắn. Cho dù hắn đã chém ông một kiếm, thế nhưng lão nhân gia ông ta chỉ nhìn hắn mỉm cười.

Cuối cùng tất cả trong mắt ông của Bạch Du, chỉ còn lại sự không bỏ cùng nuối tiếc. Lão nhân dùng hết sức lực để nói ra câu nói cuối cùng, không có sự oán hận chỉ còn yêu thương cùng tha thứ.

“ Tiểu Du, ngươi đi đi. Đây không phải là nơi ngươi thuộc về, thời gian qua ngươi ở bên lão già này đã là quá đủ, đi đi.....”