BÙM ~ BÙM ~
Âm thanh nổ vang, có vẻ như trong lúc hắn không có chú ý thì chiến đấu đã đi vào cao trào. Khung cảnh xung quanh chiến trường bị tàn phá nặng nề, cây cối bị ăn mòn đổ gãy, hoa cỏ thì bị hỏa diễm đốt trụi cháy đen.
“hắn âm thầm hô may mắn vì đã không tiếc bỏ thời gian, tính toán chi ly khoảng cách an toàn, không thì có khi bây giờ...” Bạch Du lại một lần nữa nhấc lên cổ họng, rùng mình không dám nghĩ đến nữa
Nếu không vì cuộc sống bôn ba, xô đẩy giúp hắn rèn luyện được tính kiên nhẫn và sự tính toán vẹn toàn thì bây giờ diễn biến sẽ hoàn toàn khác.
Tựa như Thực Cốt Điệp triệt để bị Hồng Nhật Đường Lang chọc giận, hung tính bạo phát. Hắc khí lăn lộn, khí thế của Thực Cốt Điệp bạo lộ, dần dần có thể trông thấy hình dáng đầu lâu do hắc khí ngưng kết thành.
“ Này sẽ không phải là ‘độc khí tru thiên’ đi, nếu vậy thì chả phải sau khi dùng xong chiều này Thực Cốt Điệp sẽ rơi vào thời kì suy yếu, độc khí không phát hay sao” nhìn thấy Thực Cốt Điệp bạo phát Bạch Du không sợ còn lấy làm mừng, lòng hắn vui như mở hoa.
Qua một cái hô hấp, khí thế Thực Cốt Điệp kéo lên tới đỉnh điểm. Đầu lâu đồ án do hắc khí ngưng tụ mà thành bắn về phía Hồng Nhật Đường Lang.
Cảm nhận được sự nguy hiểm từ đòn đánh Hồng Nhật Đường Lang vội vàng né tránh nhưng vẫn chậm một bước, hắc khí lây nhiễm nửa thân thể bên trái nhanh chóng ăn mòn.
Hồng Nhật Đường Lang triệt để bạo phát hỏa diễm ý đồ dập tắt hắc khí, tuy cuối cùng thành công giữ được một mạng nhưng cũng nửa sống nửa chết, ngã trên mặt đất.
Thực Cốt Điệp thân thể vốn bị thương lại bạo phát quá độ, tình trạng cũng không tốt hơn Hồng Nhật Đường Lang bao nhiêu. Đường bay lảo đào, phi hành không vững cuối cùng cũng rơi trên mặt đất nằm bất động.
Một phút, năm phút, mười phút,... Bạch Du không dám có tí nào thả lỏng, thần kinh căng như dây cung. Hắn nhìn về phía hai con linh thú rơi xuống, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau Bạch Du hít sâu một hơi, từng bước tiến về phía trước, cứ mỗi bước đến gần chiến trường tim hắn lại đập nhanh hơn. Không tốn bao nhiêu thời gian hắn tìm được nơi Thực Cốt Điệp rơi xuống.
Ở ngay phía trên Thực Cốt Điệp nằm trên một tảng đá lớn bất động, Bạch Du cẩn thận từng bước lại gần. Mười mét, năm mét,...cho đến khi hắn chỉ còn cách Thực Cốt Điệp chưa đến hai mét, nó vẫn không có phản ứng.
Bạch Du hít sâu một hơi, lấy từ ba lô ra một con dao, tuy rằng thân thể linh thú tộc côn trùng nổi tiếng yếu nhất trong tất cả linh thú nhưng cho dù vậy bình thường thứ này đối với chúng nó cũng chỉ như cục sắt vụn.
Nhưng bây giờ thì khác, con Thực Cốt Điệp này nửa sống nửa chết, con dao này cũng đủ dùng rồi. Bạch Du lấy hết can đảm hướng về phía nó đâm xuống một đao không dám chần trừ.
Con dao dễ dàng xuyên thủng thân thể Thực Cốt Điệp, đâm thẳng vào lòng đất. Thực Cốt Điệp giẫy dụa trong đau đớn, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng nó động quá bất ngờ vẫn làm Bạch Du giật mình, buông con dao lui nhanh về sau.
Hơn năm phút sau, Thực Cốt Điệp không còn giẫy dụa nữa, nằm im bất động trên mặt đất. Bạch Du đánh bạo lại gần, sau khi xác nhận nó đã chết hoàn toàn hắn thở ra một hơi.
Bạch Du ngồi dưới đất thở hổn hển, hắn biết vừa này tuy rằng nhìn rất nhẹ nhàng nhưng Thực Cốt Điệp chỉ còn một hơi sức mạnh cũng đủ để hắn vạn kiếp bất phục.
Sau khi ổn định lại tâm thần, Bạch Du bắt đầu kiểm kê xác của Thực Cốt Điệp.
“ Một cánh tuy rằng gần như bị đứt lìa, nhưng giá trị không giảm bao nhiêu. Đáng tiếc độc khí của nó đã phóng thích hết nếu không cũng có thế thu thập lại bán được cái giá tốt” Bạch Du lắc đầu đầy nuối tiếc nhưng cũng rất nhanh liền bình thường lại, đối với hắn thu hoạch vậy là đủ lớn rồi.
Cánh của Thực Cốt Điệp dùng để pha chế dung dịch tiến hóa hoặc luyện thành thuốc bồi dường linh thú nên dù có bị Hồng Nhật Đường Lang cắt gần như chia lìa cũng không ảnh hưởng giá trị bao nhiêu.
“ Ta làm sao lại quên được nhỉ” Bạch Du vỗ đầu, bây giờ hắn mới nhớ ra, vẫn còn một con Hồng Nhật Đường Lang còn đang chờ hắn thu thập nha.
Bạch Du đứng dậy đi về phía chỗ Hồng Nhật Đường Lang ngã xuống, đến nơi hắn mới thấy được sự đáng sợ thật sự của chiêu cuối cùng Thực Cốt Điệp thi triển.
Một nửa thân thể Hồng Nhật Đường Lang đã mục nát, trừ phần cánh trái và liêm đao ở chân trước cong nguyên thì hầu như thân thế đã hủ thực. Chết không thể chết hơn được nữa.
Bạch Du thở ra một hơi, nói thật nếu không phải tình trạng thi thể của Hồng Nhật Đường Lang quá thảm, làm hắn có thể xác nhận nó đã chết. Thì hắn sẽ còn phải dằn vặt xem có nên tiến lên thu thập hay không đây.
Hắn đánh giá đôi cánh cùng với đôi liêm đao còn sót lại nguyên vẹn của Hồng Nhật Đường Lang. Đôi cánh mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, đường vẫn lan tràn như đường gân của lá cây.
Nếu như Hồng Nhật Đường Lang không có màu đỏ chói quá nổi bật, thì với đôi cánh này nó hoàn toàn có thể ngụy trang hoàn hảo, trở thành một sát thủ tiềm tàng đáng sợ.
Còn lưỡi đao của Hồng Nhật Đường Lang thì mỏng dẹp, phân lưỡi phân bố theo hình răng cưa, hàn quang lấp lánh. Bạch Du không dám tưởng tượng bản thân nếu bị chém cho một đường thì sẽ ra sao, hắn rùng mình lau mồ hôi lạnh trên trán.
“ Đây chả lẽ là...” Bạch Du bỗng kinh dị kêu lên.
Trên lưỡi liêm đao có một thứ giống như hình xăm mặt trời nằm lẳng lặng trên thân đao. Tuy nói là hình mặt trời nhưng đó cũng chỉ là Bạch Du suy đoán, bởi vì hình cũng thật là quá mờ, nếu không nhìn kĩ thì không thấy được.
Hình dạng cũng không rõ chi tiết, chỉ có một cái khung hình mơ hồ. Nhưng thứ này lại làm Bạch Du nhớ đến một tình huống, tình huống này lại làm tim hắn đập lên sung sướng, đó là: tiến hóa.
Đúng, chính là tiến hóa. Khi trên lưỡi liêm đao của Hồng Nhật Đường Lang xuất hiện hình xăm mặt trời hoàn thiện, cũng chính là lúc nó tiến hóa thành Trảm Nhật Đường Lang, một con linh thú tam phẩm hàng thật, giá thật.
“ Đáng tiếc nó chưa tiến hóa hoàn thành. Không đúng nếu nó tiến hóa hoàn thành Thực Cốt Điệp chỉ không sống qua ba chiêu, đến lúc đó Thực Cốt Điệp trở thành thức ăn của nó, ta không phải mất cả chì lần chài à” Bạch Du nuối tiếc than, nhưng không lâu sau đó như nghĩ đến điều gì lại thở nhẹ ra.
Tuy rằng tiến hóa chưa hoàn thành nhưng giá của của cũng có thể tăng lên gấp đôi. Bởi vì có hình xăm này tức là chất lượng đôi liêm đao của Hồng Nhật Đường Lang tiến thêm một đoạn dài.
Đã đủ tư cách để mang ra luyện chế linh cụ nhị phẩm đỉnh phong rồi. Như thế đã đủ cho thấy giá trị của nó.
“ Thu hoạch lần này chỉ có thể nói là quá lớn đối với ta, nhưng việc trước mắt vẫn là đi khỏi đây. Âm thanh chiến đấu ở đây không nhỏ, nếu dẫn đến linh thú khác thì phiền phức” Bạch Du tính toán.
Thu dọn các chiến lợi phẩm bỏ vào trong ba lô, sau khi khác xác nhận không còn bỏ sót thứ gì hắn tuyển một đại phương hướng chạy đi.