Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 12: Luân Hồi vạn thế




Không bao lâu sau toàn thân bia đá đã trở thành huyết hồng, toàn thân hoa văn lưu chuyển nhưng nếu không quá chú ý thì sẽ không thấy được.

Ngay khi bia đã hoàn toàn biến hóa, nó bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang bay về phía đầu Bạch Du, nếu bia đá và đầu hắn va vào nhau thì kết quả, hình ảnh không ai dám tưởng tượng.

Nhưng điều quỷ dị là điều tượng không có xảy ra, mà khối đá xuyên qua đầu Bạch Du biến mất không thấy.

Nếu bây giờ Bạch Du trở thành một Ngử Thú Sử, khai mở thức hải thì hắn có thể thấy được tiểu bia đá.

Không, bây giờ nó đã không còn là tiểu bia đá nữa. Nó trở lên cao lớn hùng vĩ, nếu lấy kích thước bình thường tới tính toán thì nó phải cao hơn trăm mét, Bạch Du đứng trước nó chỉ như con kiến nhỏ.

Nếu nhét nó vào trong người, nó có thể đem Bạch Du thân thể nhồi đến bể nát. Nhưng bây giờ là ở trong thức hải tình trạng đó không thể nào xảy ra.

Thức hải là vùng ý thức kì bí của não bộ, chưa nhà khoa học nào tìm ra khởi nguyên của nó. Nhưng thứ gì họ tìm hiểu được về não bộ quá ít, chỉ có trở thành Ngự Thú Sử mới có thể khai phá ý thức, mở ra thức hải.

Bình thường linh thú đều cư trú trong thức hải của chủ nhân, hình thành liên kết. Nên nếu linh thú chết mới ảnh hưởng đến chủ nhân lớn như thế, còn hình xăm trên cơ thể chỉ là một nơi trung gian, có thể coi là cảnh cửa thuyên chuyển giữa thức hải và ngoại giới để linh thú của bản thân di chuyển.

Trở lại với bia đá, nó bây giờ đã trở lại màu vốn có, màu xám trắng nhợt nhạt, thân bia gồ ghề mà nhấp nhô.

Nhưng giờ đây bia đá lại mang theo một cỗ hơi thở cổ xưa mà hùng hồn, tỏa ra khí thế uy nghiêm mà kì vĩ.

Khí thế khi thì như thái sơn nặng nề và trầm trọng, trấn áp cả thiên địa. Khi thì như biển cả bao la và cuồn cuộn, muốn dung nạp hết thảy sinh linh.

Thân bia hoa văn lượn lờ bay múa, huyền ảo vô biên. Khi thì ngưng tụ thành linh cầm bay lượn không trung chiếm cứ bầu trời, khi thì trở thành mãnh sư hùng bá một phương người người khiếp sợ, có lúc thì lại hóa thành du ngư tự do tự tại ngao du biển cả.

Nó như một thần bia trấn áp cả vạn vật, mỗi một sinh linh ra đời đều phải ngưng tụ trên bia đá, như để tuyên cổ với chúng sinh bản thân đã, đang và mãi tồn tại, sẽ vĩnh hằng bất diệt cùng với thế gian.

Muôn hình vạn trạng, trăm ngàn biến hóa. Như trăm sông đổ về một mối, như để chứng tỏ đã đến giờ khắc cuối cùng. Vạn thú triều thiên, lăng không ngưng tụ, quấn quýt cùng nhau.

Chẳng bao lâu sau bách thú biến mất, linh cầm vô tung, du ngư vô ảnh. Trên bia đá chỉ còn lại một thân ảnh vĩ ngạn, quần áo bồng bềnh, khí thế xuất trần, đôi mắt đang hướng về hư không như đang nhìn ngắm chúng sinh diễn hóa.

Thân ảnh này thình lình lại giống Bạch Du y như đúc, thân ảnh giống như Bạch Du do hoa văn ngưng tụ thành bắt đầu ngồi xuống, xếp bằng khoanh chân.

Đang từ một thiếu niên, thân ảnh dần già đi chẳng bao lâu sau đã trở thành một ông lão, khuôn mặt phúc hậu mà hiền lành, tràn đầy vết tích của năm tháng,nhưng rồi khí tức dần dần biến mất giống như đã ra đi.

Không biết tựa lúc nào chỉ còn lại một bộ xương khô, nhưng tuế nguyệt trôi nhanh, thời gian vô tình. Khung xương cũng dần dần mục nát, tan vào hư vô. Tưởng chừng như đã kết thúc vĩnh yên vĩnh diệt.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hoa văn lại bắt đầu diễn sinh ngưng tụ thanh hoa sen đồ án, cánh hoa từ từ mở ra một đứa trẻ như sinh làn ra trắng nõn, bụ bẫm mà đáng yêu xuất hiện.

Đứa trẻ dần dần lớn lên, bất tri bất giác đã trở thành một cậu thiếu niên. Điều kì lạ là cậu thiếu niên này vẫn giống Bạch Du như đúc. Qua tuổi trẻ, tuổi già lại tới, sinh mệnh lại bắt đầu tan biến cũng năm tháng.

Lần này hoa sen cũng không có được sinh ra, mà là xuất hiện một quả trứng, trứng mở lại một đứa bé trào đời. Thời gian luân chuyển, trẻ rồi lại già, sinh rồi tử, diễn hóa muôn hình, vạn trạng.

Không biết lập đi lập lại bao nhiều lần: mười lần, trăm lần hay ngàn lần???

Nhưng rồi bỗng nhiên hoa văn không diễn hóa nữa, yên tĩnh như mặt hồ mùa thu.

Cứ tưởng lần này sẽ kết thúc, nhưng hoa văn lại bắt đầu lưu chuyển. Nhưng lần này không phải ngưng tụ ra sinh linh mà là ngưng tụ thành chữ viết.

“ Vạn thế luân hồi

Sinh tử luân chuyển

Chúng sinh biến hóa

Bất sinh bất diệt....”

Các dòng chữ viết bắt đầu tỏa ra hào quang, từng chữ như sống dậy bay ra khỏi thức hải. Bắt đầu lưu chuyển quanh thân Bạch Du.

Vết thương của Bạch Du có thể thấy mắt thường bắt đầu khép lại, da thịt trở lên trắng nõn như em bé, đến những cô gái yêu kiều còn phải ghen ghét.

Không chỉ bên ngoài mà nội tạng, cốt cách của Bạch Du cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Nội tạng được cường quá, cốt cách được tinh lọc càng trở lên bền chắc hơn, ẩn ẩn ánh kim lấp lánh.

Khi tất cả mọi thứ hoàn thành, chữ viết bắt đầu trở về thức hải, ngưng tụ trên bia đá. Nhưng lần này nó lại ngưng tụ thanh câu chữ mới.

“ Sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh. Vạn vận luân chuyển, số mệnh luân hồi.”

Chữ viết dần dần mờ đi, chẳng bao lâu đã hoàn toàn biến mất. Hoa văn cũng không còn, giống như chưa từng tồn tại.

“ Hài tử, ta chờ ngươi chờ về” một giọng nói hư vô mà phiêu miêu từ trong bia đá phát ra, khí tức tang thương mà cổ lão, đã trường tồn cùng tuế nguyệt.

Giọng nhỏ dần, sau khi nói xong chữ cuối cùng lại biến mất vô tung vô ảnh. Thức hải trờ về với tĩnh lặng như lúc ban đầu, như chưa có gì xảy ra.

Nếu không phải thân thể Bạch Du biến hóa qua rõ rệt thì không ngờ rằng chuyện kì dị này lại có thể phát sinh.

Bạch Du thân thể bây giờ như được thoát thai hoán cốt, thu được tân sinh. Dù bây giờ vẫn chỉ là người thường, nhưng cốt cách và thể chất đã không thua gì nhất phẩm Ngự Thú Sử.

Chỉ cần hắn bây giờ có thể kí kết linh thú, chạm chân vào ngưỡng cửa Ngự Thú Sử thì có thể đại được chỗ tốt cực lớn.

==========

Một vùng đất hư vô mờ mịt, bạch yên lượn lờ. Phong cảnh kì ảo như thần tiên nơi chốn.

Nếu linh thú ở đây tu luyện chắc chắn làm ít công to, lâu lâu lại có một đạo thần hà chiếu rọi thiên không.

Linh hạc bay múa trên trời, thanh liên chớm nở. Vô cùng bắt mắt, ở cách đó không xa một cái hồ nước nhỏ.

Một người trung niên đang ngồi xếp bằng, một thân quần áo giản dị. Nhưng cho dù thế khí chất vẫn uy nghiêm hùng hồn.

Bỗng một đạo thanh quang đột phá chân trời, từ xa bay đến, càng đến gần tốc độ càng chậm dần dần có thể thấy được thân hình. Vừa đến trước người trung niên liền dừng lại, lơ lửng trên không trung.

Thân hình to lớn như cá voi xám, hai vây hông to khỏe linh khí phun trào nâng cả thân thể bay lên. Quanh thân khí lưu dũng động phun ra nuốt vào đại hải, ẩn ẩn có lôi đình vờn quanh.

“ Tiểu Côn Bằng, ngươi đã thu thập được đến tin tức ta cần chưa” người trung niên chẳng biết bao giờ đã mở mắt ra nhìn về phía thân ảnh trên không.

RỐNG!!!!

Tiểu Côn Bằng phát ra tiếng gầm vang vọng thiên địa, các loại linh thú, linh cầm nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Bỗng nhiên nó hóa thành một đạo ánh sánh bắn về trán người trung niên, chờ ánh sáng tản đi đã không thấy thân ảnh của nó chỉ còn lại dấu ấn hoa văn tựu như chim tựu như cá ẩn hiện nơi chán người trung niên.

Người trung niên trầm ngâm, sau một lúc ánh mắt hắn bắn ra sát ý kinh khủng. Không gian xung quanh cũng vì thế mà vặn vẹo.

“ Xem ra các người cũng đã hành động rồi, chờ thời cơ đến ta sẽ bồi các ngươi chơi đến cùng. Con trai, cho đến lúc đó ngươi phải tự bảo vệ bản thân rồi” sau khi nói xong, người trung niên đã nhắm mắt lại dưỡng thần.

Thiên địa lại trở về yên tĩnh, mọi việc lại vận hành theo tự nhiên vốn có.