Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 114: Tình nghĩa




Những thân cây cao đến hàng trăm mét, cành lá rậm rạp mà chằn chịt, hoàn toàn che đậy cả bốn phương tám hướng của khu rừng.

Khu rừng này giống như một con cự thú, nhe ra hàm răng dữ tợn, thôn phệ đi thái dương. Không gian tối tăm cùng lạnh lẽo, không có lấy một tia ánh sáng.

“ Ai da, chơi lớn rồi!” một đạo âm thanh hốt hoảng từ trên tán cây truyền ra.

Kèm theo đó là một đạo thân ảnh đang từ trên cao cấp tốc rơi xuống. Thân thể hắn chới với trên không trung, tư thế vô cùng quái dị.

Tốc độ thân thể Bạch Du rớt xuống ngày một nhanh, hắn cố gắng muốn ổn định thân hình của mình trên không trung.

Thế nhưng cho dù Bạch Du dùng bất cứ thủ đoạn nào đều là vô dụng, hắn cảm giác giống như thân thể đã hoàn toàn mất đi khống chế.

Chỉ trong chớp mắt, thân hình của Bạch Du đã sắp tiếp cận mặt đất, khoáng cách đã không đến hai mươi mét.

“ Tiểu Hắc!” Bạch Du sắc mặt khó xem, hô lớn.

Một con tiểu xà từ trong túi áo của Bạch Du nhô ra cái đầu nhỏ, ánh mắt láo liêng đánh giá xung quanh.

Sau đó liền thấy tiểu xà mở ra cái miệng nhỏ, nhả ra một đoàn hắc vụ. Hắc vụ nhanh chóng tụ lại xung quanh Bạch Du, hình thành một cái hắc kén.

< Hắc Ám Thủ Hộ >

Hắc kén xuất hiện, cũng không có làm cho thân hình Bạch Du đình chỉ rơi xuống. Chỉ trong chớp mắt, hắc kén đã va chạm với mặt đất.

Ầm ~~ Ầm ~~

Mặt đất bị đánh ra một cái hố to, cát bụi mờ mịt, không thanh vụ va chạm truyền ra rất xa. Nhưng rất nhanh tiếng động liền biến mất, không gian chỉ là một mảng yên tĩnh, âm thanh như bị bị khu rừng hoàn toàn nuốt mất, lạnh lẽo mà quỷ dị.

“ Khụ.....khụ......” tiếng ho sặc sụa từ trong bụi mù truyền ra, phá vỡ đi sự tĩnh lặng.

Sau đó liền thấy một đạo thân ảnh, đang từ trong cái hố đất bò ra. Quần áo toàn thân sạch sẽ, giống như những chuyện xảy ra vừa rồi hoàn toàn không phải hắn gây ra.

Dáng vẻ Bạch Du tuy rằng rất chật vật, nhưng là một thân lành lặn, sắc mặt hồng nhuận, không chịu một tia vết thương.

Tuy rằng hắc kén va chạm vào mặt đất với lực xung kích rất mạnh, thế nhưng < Hắc Ám Thủ Hộ > của Tiểu Hắc lại hoàn hảo bảo hộ cho Bạch Du.

Lúc hắc kèn đánh lên mặt đất, Bạch Du chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một đoàn bông mềm. Thân thể không hề chịu một tia vết thương, nhưng mà đại não trong lúc nhất thời vẫn là hơi choáng váng do rơi từ trên cao xuống.

“ Bạch Du, là ngươi sao?” Bạch Du chỉ vừa mới ổn định lại thân hình, đã nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh kêu gọi.

Bạch Du quay người lại, hắn có thể thấy được có mấy bóng người đang từ đằng xa tiến lại gần.

Một đoàn bốn người, ba nam một nữ. Rõ ràng chính là Liễu Nhược Y cùng ba người Tưởng Hạo, Mộc Đầu và Đại Ngưu.

Bạch Du còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã có một đạo thân ảnh mềm mại nhảy vào trong lồng ngực.

Hương thơm u lan nhè nhẹ truyền vào trong mũi, khiến cho tâm thần Bạch Du một trận thoải mái.

Bạch Du cũng có thể cảm giác rõ ràng, hai đoàn ôn ngọc đầy đặn đang chen chúc trước ngực hắn.

Cảm xúc mềm mại không nói nên lời, trong lúc nhất thời Bạch Du giống như chết lặng, hai tay lơ lửng trên không trung, không biết nên đặt ở đâu.

Ba người Tưởng Hạo đứng ở đằng xa quan sát, trong bụng liền là đang âm thầm cười trộm. Thế nhưng cũng là không quên nguyền rủa Bạch Du một trận, ai biểu đối phương cứ năm lần bảy lượt phát cơm chó cho bọn họ đây chứ.

Liễu Nhược Y cũng rất nhanh liền ý thức được hành động của mình, khuôn mặt một trận đỏ bừng, nhanh chóng từ trong ngực Bạch Du tách ra.

“ May mắn ngươi không bị làm sao......” Liễu Nhược Y lí nhí nói, trong lòng đang là có đến một đoàn cừu con nhảy loạn.

‘ Ta xác thật là không có chuyện gì, thế nhưng hành động vừa rồi ngươi mà làm lâu thêm một chút nữa, thì có chuyện hay không ta lại không dám chắc’ Bạch Du trong lòng ám đạo.

“ Khụ......khụ......Các ngươi lúc đi vào đây không có chuyện gì chứ......” Bạch Du ho khan hai tiếng nói.

“ Không có chuyện gì, chúng ta vừa đi vào liền xuất hiện ở gần đây. Vì tránh để mất dấu ngươi, thế nên một mực liền chờ ở nơi này” Liễu Nhược Y nói.

“ Các ngươi xác nhận là không có gặp phải chuyện gì kì quái sao?” Bạch Du hơi nghi hoặc nói.

“ Thật sự là không có chuyện gì a lão đại! Chẳng lẽ ngài gặp phải chuyện gì sao?” Tưởng Hạo lần này mới lên tiếng nói chuyện.

“ Không có!” Bạch Du sắc mặt hơi đổi, nói. Thế nhưng trong lòng đã là ầm thầm thông qua khế ước nói chuyện với Tiểu Hắc: ‘ Tiểu Hắc, lúc nãy ngươi có cảm thấy chuyện gì kì quái không?’

‘ Có nha, càng ở trên cao trọng lực tác dụng lên thân thể càng lớn’ Tiểu Hắc trả lời.

‘ Ngoài chuyện đó ra, ngươi thật sự không còn cảm nhận được cái gì khác thường?’ Bạch Du nghi vấn nói.

‘ Chủ nhân, ngươi có thể nói rõ ràng hơn sao?’ Tiểu Hắc cũng là trở nên nghi hoặc.

‘ Ví dụ như thế này đi, lúc ngươi muốn hoạt động chân trái thì chân phải lại cử động, khi ngươi muốn hoạt động chân phải thì lại đến lượt tay trái có phản ứng......’ Bạch Du trầm tư một lúc sau đó nói.

Tiểu Hắc nghe xong, liền cúi đầu xuống đánh giá lại thân thể của bản thân, sau đó liền là vẻ mặt vô tội nói với Bạch Du: ‘ Ta.......không có chân a!’

“ Ách...” Bạch Du nghe xong liền là một trận mộng bức.

Lúc Bạch Du từ trên trời rơi xuống, xác thật có thể cảm nhận được một nguồn trọng lực rất lớn đè ép lên cơ thể giống như Tiểu Hắc nói.

Thế nhưng ngoài nó ra, Bạch Du còn cảm nhận được một nguồn năng lượng khác cũng tác dụng lên bản thân, làm cho hắn không thể chính xác khống chế cơ thể.

Khi Bạch Du muốn dùng chân tiếp đất, thì cơ thể lại không tự chủ được đưa đầu chĩa xuống mặt đất.

Khi Bạch Du muốn đưa đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thì nơi khác lại không tự chủ được ngóc đầu dậy biểu tình.

“ Lão đại, ngươi không sao chứ?” Bạch Du đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên giọng nói của Tưởng Hạo vang lên bên tai, làm hắn giật mình tỉnh lại.

“ Há, không có chuyện gì!” Bạch Du sắc mặt bình tĩnh nói. Sau đó giống như đã phát hiện ra cái gì, liền nghi hoặc nói: “ Những người khác đâu, sao không đi cùng các ngươi”.

“ Cái này.......” Tưởng Hạo sắc mặt hơi đổi. Quay đầu nhìn Đaị Ngưu, Đại Ngưu lại là quay qua nhìn Mộc Đầu, cả đám người nhìn ta, ta liền nhìn lại ngươi.

“ Vẫn là để ta nói đi!” Liễu Nhược Y lạnh nhạt nói với Tưởng Hạo, sau đó mới quay qua giải thích mọi chuyện với Bạch Du: “ Những người khác sau xuất hiện ở nơi này, liền bắt đầu đổ mọi tội lỗi lên người ngươi. Ví dụ như, tại vì ngươi mà bọn hắn mới phải đi đến nơi nguy hiểm này, các thứ..... chỉ có ba người bọn hắn đứng ra bênh vực ngươi. Cãi qua cái lại, sau cùng hai bên liền trở mặt, đường ai nấy đi.......”.

“ Hazzz, cũng không trách bọn họ! Cũng là tại vì ta, nên mọi người mới bị mắc kẹt ở Cao Nguyên Chết này........” Bạch Du thở dài một hơi, sau đó sắc mặt áy náy nói với ba ngưởi Tưởng Hạo: “ Tuy các ngươi luôn gọi ta một tiếng lão đại, nhưng suy cho cùng chúng ta cũng gặp nhau chưa lâu. Ta cũng không đáng để các ngươi cùng bọn họ trở mặt....”.

“ Lão đại, chuyện này cũng không thể nói như thế! Thật ra thành viên ban đầu của Thanh Phong thợ săn đoàn chỉ còn lại ba người bọn ta, những người khác nếu không phải vì không muốn tiếp tục cuộc sống nguy hiểm sống nay chết mai mà giải nghệ, thì cũng là đã chết trong lúc làm nhiệm vụ.......” Mộc Đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói ra.

“ Vậy những người kia?” Bạch Du nghi vấn nói.

“ Ban đầu chúng ta cũng không muốn nhận thêm người. Nhưng chỉ có ba người đi làm nhiệm vụ vẫn là quá khó khăn, nên sau cùng vẫn là treo bảng tuyển người. Đám người đó cũng là gần đây mới gia nhập vào Thanh Phong thợ săn đoàn của chúng ta, lâu nhất cũng chỉ mới được ba tháng, cũng không phải anh em vào sinh ra tử gì. Ngược lại lão đại ngươi đã từng cứu chúng ta một mạng, nếu nói đến tình nghĩa, lão đại ngươi vẫn là bên nặng hơn....” Đại Ngưu cười chất phác nói.