Ngay lúc hắn sắp không trụ được nữa một đạo hào quang màu vàng đất xuyên phá hư không, va đập với kiếm khí.
Kiếm khí tan rã, mục nát vỡ ra. Hóa thành các mạnh vỡ khí lưu, hòa tan với làn gió mà biến mất. Cùng lúc đó đạo hào quang màu vàng cũng hòa tan hết lực lượng mà biến mất.
Dư lực của hai đòn đánh lúc va chạm phát ra, đánh Bạch Du bay ra xa. Người hắn bây giờ toàn là máu, quần áo rách nát, trông vô cùng thê thảm nhưng ít nhất hắn cũng giữ được một mạng.
Bạch Du quay đầu nhìn lại, đòn đánh đã va chạm với kiếm khí vừa nãy là do Thanh Man Ngưu Vương. Bởi vì Ảo thú hoa lên Thanh Man Ngưu Vương coi Bạch Du là đồng tộc, là thủ hạ.
Tuy rằng vẫn bị Tứ Thủ Hỏa Hầu đánh cho không trở mình được, nhưng thấy “ người mình ” sắp bị kẻ khác giết chết vẫn bất chấp ra tay một phen. Nhưng đối thủ của nó là tam phẩm linh thú, nó vốn đã không đánh lại giờ lại ra tay cứu Bạch Du một phen làm nó càng rời vào hoàn cảnh xấu.
Toàn thân là vết cháy khét, huyết dịch bị đốt bốc hơi, càng ngày càng không ổn.
“Thanh Man Ngưu Vương, không biết ngươi vô tình hay cố ý, hay cho dù bất kì nguyên nhân gì nhưng hôm nay ngươi đã cứu ta. Nếu hôm nay ta không chết thì sẽ có ngày trả ơn ngươi” Bạch Du âm thầm quyết định trong lòng.
Bạch Du không còn dám lãng phí thời gian, vội vàng đứng lên vội chạy vừa phía khu rừng. Chuyện này xảy ra quá bất ngờ cũng làm hắc y nhân trở tay không kịp, chờ hắn định thần lại thì bóng dáng Bạch Du đã biến mất trong khu rừng.
“ Nghiệt súc, hết lần này đến lần khác làm hỏng chuyện của ta, ta phải...” hắc y nhân cắn chặt răng, rít ra từng chữ. Hắn thề nhất định phải cho con trâu này sống không bằng chết.
Nhưng còn chưa chờ hắn nói xong, biến hóa lại bắt đầu phát sinh. Vốn đã ở bên bờ vực của cái chết, bởi dù gì Thanh Man Ngưu Vương chỉ có nhị phẩm, còn Tứ Thủ Hỏa Hầu là tam phẩm, chỉ một phẩm nhưng chênh lệch không nhỏ.
Nhưng Thanh Man Ngưu Vương vốn đã nóng tính, ngang ngược. Bình thường không một con Thanh Man Ngưu nào dám cãi lời nó, nay lại bị kẻ khác khiêu khích nhiều lần, giờ đây lại sắp bị đánh chết, làm nó triệt để cuồng nộ.
RỐNG ~ RỐNG ~
So với dĩ vãng, giờ đây tiếng rống của Thanh Man Ngưu Vương rõ ràng vang dội hơn, hùng hồn hơn.
Hư ảnh một con trâu lớn màu vàng kim, tuy rằng mờ nhạt không thấy rõ nhưng lại ẩn chứa một luồng khí tức cổ lão, mà kiêu hùng. Khí thế của Thanh Man Ngưu Vương dần dần kéo lên, vết thương cũng thấy được bằng mắt thường mà hồi phục.
Không qua bao lâu khí thế của Thanh Man Ngưu Vương đã không thua kém gì với Tứ Thủ Hỏa Hầu, ẩn ẩn có có xu thế vượt qua.
“ Huyết mạch thần thông, Ngưu Thần hư ảnh....” hắc y nhân lắp bắp.
==========
Bầu trời bao la, sắc xanh thăm thẳm. Những làn gió nhẹ vi vu đưa các đám mây du ngoạn bầu trời.
Không biết ở bao nhiêu cao trên tầng trời, một con chim ưng đang sải cảnh bay lượn. Lông vũ kim sắc óng ánh, ưng trảo sắc bén tản ra từng đạo hàn quang sắc bén.
Sải cánh dài hơn tám mét, lông đuôi xòe ra như chiếc quạt lông vũ phất phới. Từ dưới đất nhìn lên không trung nó như một tảng mây nhỏ che khuất ánh nắng.
Nếu chỉ nhìn khí thế phát ra trên thân, nó còn vượt qua cả Tứ Thủ Hỏa Hầu một đoạn. Một ít linh thú điểu tộc khi nhìn thấy nó cũng phải tránh lui, hùng ưng chiếm cứ bầu trời.
Nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy rằng, trên lưng vị bá chủ này lại thình lình đứng hai vị thiếu nữ.
Một thiếu nữ mặc áo xanh lam, quần bó sát, tôn lên dáng người yêu kiều xinh xắn. Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi môi như cánh hoa đào chớm nở, đôi mắt lấp lánh hữu thần, tràn đầy tinh quang như thu hút lòng người hãm sâu vào trong đó.
Thiếu nữ còn lại đứng đằng sau lưng thiếu nữ kia, có vẻ như là người hầu. Một thân ăn mặc giản dị, khuôn mặt non nớt mà tròn trịa trông rất đáng yêu, đôi mắt đen láy mà vô tư, dáng người thấp bé, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, một bộ tiểu loli dáng dấp.
“ Tiểu thư, nếu ông chủ biết cô lại trốn ra ngoài chơi thì chừng nào em cũng bị mắng...” tiểu loli mở miệng nói chuyện, giọng nói trong trẻo.
“ Tiểu Tuyền, không phải ta nói khi không có người ngoài cứ gọi ta là tỷ tỷ là được sao” Không chờ tiểu loli được gọi là tiểu Tuyền nói xong cô gái áo lam ngắt lời, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, như chú chim sơn ca cất tiếng hót.
“ Ta biết rồi Thanh Nguyệt tỷ tỷ, nhưng ông chủ đã...” tiểu Tuyền còn định mở miệng nói chuyện.
“ Được rồi, ngươi phải nghe lời ta, không ta để ngươi lại một mình” Thanh Nguyệt sắc mặt đã có vẻ tức giận.
“ Oh, ta biết rồi” tiểu Tuyền xịu mặt xuống, không dám lại lắm mồm.
“ Ta đã quyết định, tí nữa tìm một nơi nghỉ ngơi, mai chúng ta lại lên đường đến thành phố Phong Diệp, tính toán khoảng cách thì cũng sắp đến rồi” Thanh Nguyệt mở miệng phân phó, khuôn mặt đầy vẻ tò mò.
Tiểu Tuyền trong lòng cười khổ không ngớt, lo lắng không ngớt. Không phải lo lắng cho tiểu thư và bản thân, mà lo cho những người thành phố Phong Diệp.
Tiểu thư mỗi lần đi đến đâu là y rằng nơi đó bị phá nát, làm việc tùy hứng. Nhưng thế lực sau lưng nàng còn đó ai dám hó hé nửa lời, mỗi lần quậy phá đều có người xuất hiện xử lí êm xuôi.
Nàng chỉ có thể cầu nguyện cho người dân thành phố Phong Diệp rồi.
“ Tiểu Kim, đi thôi tranh thủ thời gian tìm chỗ nghỉ ngơi” Thanh Nguyệt mở miệng.
Kim ưng khiếu thiên, tăng nhanh tốc độ. Như một mạt lưu quang biến mất nơi chân trời.
==========
Giữa một vùng rừng rậm, cây cỏ bát ngát. Một đạo thân ảnh chạy nhanh mà qua, thân thể đầy máu, quần áo tả tơi thế nhưng vẫn kiên trì chạy về phía trước.
Thân ảnh này tất nhiên là Bạch Du, từ khi hắn rời khỏi chiến trường vẫn luôn không ngừng chạy về phía trước. Hắn cũng không biết mình đã chạy bao lâu, bao xa hay mình đã chạy đến chỗ nào.
Bạch Du chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, ý thức của hắn đã mơ hồ không phân rõ tỉnh hay mê chỉ tiến về phía trước vì một tia ý trí trèo chống, vì chấp niệm.
Chấp niệm cầu sinh mạnh mẽ, bởi vì hắn không biết một khi bản thân dừng lại thì “ người đó ” có tìm thấy được mình hay không. Hắn không dám dừng lại, trong đầu hắn chỉ còn lại chạy, chạy và chạy.
Nhưng dù gì thân thể Bạch Du vẫn là người thường, cũng có giới hạn của nó. Không biết qua bao lâu thể lực của hắn đã hoàn toàn suy kiệt, theo quán tính lao lên phía trước ngã vào trong bụi cỏ.
Tùy rằng thân thể đầy máu nhưng đã không còn đáng lo, bỏi vì số Hãn huyết thảo được hắn mài thành bột đã được sử dụng hết. Vết thương cũng không còn chảy máu, cho dù có thì cũng không bao nhiêu, lượng máu Hãn huyết thảo bổ xung cũng vừa đủ để đền bù, chống đỡ hắn sinh tồn.
Nhưng khi Bạch Du ngã xuống có thể thấy được giữa ngực hắn có một lỗ máu nhỏ, tuy rằng nhìn như không nghiêm trọng nhưng lại gần tim nên hết sức nguy hiểm.
Vết thường này là do những thanh kiếm khí đâm trúng khi Bạch Du cố tìm đường trốn, nếu không phải Thanh Man Ngưu Vương ra tay đúng lúc thì người hắn đã bị xuyên thủng ngay giờ khắc đó rồi.
Nếu vẫn để vết thương như vậy thì chẳng bao lâu nữa đống cỏ Bạch Du đang nằm sẽ thành mồ chôn của hắn, tình huống xấu nhất là trở thành bữa tối trong bụng linh thú.
“ Ta phải chết sao, chết ở nơi như thế này sao, ta không cam lòng...” đây là những suy nghĩ cuối cùng của Bạch Du trước khi lâm vào hôn mê hoàn toàn. Tuy không cam lòng nhưng hắn đã chấp nhận hiện thực.
Nhưng Bạch Du không biết rằng ngay khi hắn vừa hôn mê, thì khối bia đá cũ kĩ hắn vẫn luôn để trong túi áo lại phát sinh biến hóa. Chiếc áo khoác ngoài đã rách nát không thể tả, nhưng không biết vô tình hay may mắn mà phần có túi áo để bia đá nhỏ kìa vẫn còn nguyên vẹn.
Khối bia đá nhỏ bây giờ một nửa đã trở thành màu đỏ tươi, có vẻ như là do hấp thu máu của Bạch Du chảy ra. Phần đã hấp thu máu huyết loáng thoáng có thể thấy được hoa văn lưu chuyển.