Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 109: < Huyết Hóa >




Tam Thanh Huyễn Điệp rung lên đôi cánh bướm, linh lực hóa thành những quang điểm hướng về phía Lãnh Ưng bay tới.

< Mộng Chi Mê >

Lãnh Ưng thấy đối phương đã thật sự ra tay, thần sắc bối rối. Hắn thử một lần nữa hiệu triệu Dực Huyết Thiên Ma.

Kết quả là tuy rằng Lãnh Ưng có thể cảm nhận được Dực Huyết Thiên Ma tồn tại, nhưng nó lại không thể tự thoát ra khỏi < Hắc Ám Sơn Lâm > để đáp lại lệnh hiệu triệu của bản thân, mà Lãnh Ưng cũng không có cách nào thu hồi Dực Huyết Thiên Ma vào trong linh văn.

Quang điểm dễ dàng xuyên thấu qua linh trận phòng ngự của Lãnh Ưng, sau đó rơi lên trên người hắn cùng đám thuộc hạ.

Lãnh Ưng chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thế nhưng nó đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường, Lãnh Ưng một mặt nghi hoặc tự đánh giá bản thân, nhưng mà sau cùng cũng xác định là không có một vết thương nào.

“ Thực lực các ngươi cũng chỉ có như thế thôi sao?” Lãnh Ưng khinh thường nói.

Ở phía đối diện, Liễu Nhược Y hơi nhíu lại lông mi, trong lòng trầm xuống. Nàng bắt đầu một lần nữa ra lệnh cho Tam Thanh Huyễn Điệp tấn công, lần này sử dụng là năng lực băng nguyên tố.

< Băng Sa Mạn Vũ >

Băng nguyên tố điên cuồng tụ hội lại xung quanh Tam Thanh Huyễn Điệp, băng thể nhanh chóng được sinh ra, mỗi khối băng chỉ to cỡ nắm tay người trưởng thành, có hình thoi được vuốt nhọn ở hai đầu.

Thế tích mỗi khối băng xác thật không lớn, nhưng bù lại là có số lượng vô cùng khổng lồ. Lên đến mấy trăm, thậm chí hơn ngàn khối băng thể.

Những khối băng hình thoi này được Tam Thanh Huyễn Điệp sử dụng như những viên đạn, chúng nó xé rách không khí xung quanh, để lại những đạo lam tuyến trên bầu trời, cấp tốc hướng Lãnh Ưng đánh tới.

Ầm ~~ Ầm ~~

Băng thoi nhanh chóng tiếp xúc với vòng bảo vệ của linh trận, âm thanh muộn hưởng vang lên. Từng khối băng một bị vỡ nát sau khi va chạm, mà quang cầu phòng hộ chỉ là hơi run lên một cái.

Thế nhưng mọi chuyện cũng chỉ là mới bắt đầu, băng thể không một tia gián đoạn từ trên bầu trời liên tiếp đánh xuống, quang cầu phòng ngự cũng dần dần không còn năng lực tiếp thu công kích dồn dập này.

Rắc ~~ Rắc ~~

Trên vòng bảo hộ linh trận bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, sau đó các vết nứt liền lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được lan tràn ra xung quanh như mạng nhện.

Lãnh Ưng sắc mặt như tro tàn, trong lòng hắn bất đầu hối hận. Nhưng mà cũng không hề hối hận về những chuyện hắn làm, mà chỉ hối hận bản thân không đủ chuẩn bị, ra tay chưa đủ tàn nhẫn.

Con người luôn là như thế, luôn có tính tự tư, không bao giờ dễ dàng chấp nhận sai lầm của bản thân.

Con người sau khi bị giết chết, họ sẽ không tự hỏi tại sao bản thân lại chết, cũng sẽ không trước tiên ghi hận hung thủ, mà sẽ là oán hận người ra tay cứu bản thân: “ Tại sao? Tại sao ngươi lại không bảo vệ được ta?”, con người luôn là một loài động vật tham lam.

Gào ~~ Gào ~~

Bỗng nhiên bên trong khu vực bị < Hắc Ám Sơn Lâm > bao trùm truyền ra tiếng rống phẫn nộ, hắc ám bắt đầu trời lên nhộn nhạo, giống như có thứ gì đó đang điên cuồng trùng kích nó.

“ Ha......Ha......ông trời cũng không tuyệt đường sống của ta.....Ha.....Ha......” Lãnh Ưng cười lớn.

Ngay trong khoảng khắc hắn tưởng chừng như vô vọng, trong não hải của hắn bỗng nhiên nhận được âm thanh đáp lại từ Dực Huyết Thiên Ma. Lãnh Ưng sau khi nghe thấy đạo âm thanh kia, trong lòng liền là mững rỡ như điên.

Dực Huyết Thiên Ma thế mà lại tìm ra cách thoát khốn khỏi < Hắc Ám Sơn Lâm >, chẳng bao lâu nữa nó sẽ trùng hoạch một thân tự do.

“ Nhanh, gia tăng công kích......” Bạch Du hơi biến sắc mặt.

Liễu Nhược Y hơi gậy đầu, tuyền đạt lại một phần mệnh lệnh cho Tam Thanh Huyễn Điệp.

Tam Thanh Huyễn Điệp bắt đầu điên cuồng thúc đẩy băng nguyên tố xung quanh, < Băng Sa Mạn Vũ > vốn đã có sự suy giảm, nay lại bỗng nhiên càng trở nên khủng bố.

Từ tốc độ cho đến số lượng băng thoi rơi xuống ngày càng tăng, chỉ trong nháy mắt bầu trời giống như đổ xuống một cơn mưa đá.

Ngay lúc linh trận phòng ngự sắp triệt để vỡ tan, một đạo huyết ảnh lấy tốc độ khủng khiếp từ trong < Hắc Ám Sơn Lâm > phóng ra.

Chi ~~ Chi ~~

Bạch Du cũng Liễu Nhược Y còn chưa kịp phản ửng, Tam Thanh Huyễn Điệp bên cạnh đã kêu lên một tiếng đau đớn.

Không biết từ lúc nào Tam Thanh Huyễn Điệp đã bị xe rách một bên cánh, thân thể không còn giữ vững được trên không trung, lảo đảo rơi xuống đất.

Tam Thanh Huyễn Điệp bị trọng thương, không thể tiếp tục duy trì < Băng Sa Mạn Vũ >, mưa đá cũng nhanh chóng biến mất trong không khí.

Lúc này đạo huyết ảnh kia đã trở về bên cạnh Lãnh Ưng, trên móng vuốt của nó còn đang giữ một cái cánh của Tam Thanh Huyễn Điệp bị xé ra.

“ Khặc......Khặc.......Dực Huyết Thiên Ma, quà của người ta ngươi cũng nhận rồi! Bây giờ cũng nên đáp lễ rồi chứ, lấy đạo của người trả lại cho người.

Dực Huyết Thiên Ma sau khi nghe thấy Lãnh Ưng nói, thế mà lại nhe răng ra cười. Đám người Bạch Du còn tưởng bản thân bị hoa mắt, thế nhưng sau cùng thật sự là đối phương đang cười, một nụ cười vô cùng khó coi và dữ tợn.

< Huyết Hóa – Đồng Bộ >

Chỉ thấy máu tươi của Dực Huyết Thiên Ma thấu thể mà ra, nhanh chóng bao phủ lại cái cánh bướm trong tay. Màu sắc của cách bướm trong tay Dực Huyết Thiên Ma dần dần trở nên đỏ tươi.

Không bao lâu sau màu sắc của cánh bướm đã hoàn toàn thay đổi, toàn bộ đều là một màu huyết sắc. Lúc này Dực Huyết Thiên Ma liền quăng cánh bướm màu máu lên không trung, huyết vụ bắt đầu từ trong cái cánh bướm đỏ tươi này tán phát ra xung quanh.

Cứ mỗi khi huyết vụ nhiều thêm một điểm, thể tích cánh bướm liền thiếu đi một phần. Huyết vụ sau đó lại bắt đầu chuyển biến hình dạng, thế mà lại có vài phần giống như < Băng Sa Mạn Vũ > của Tam Thanh Huyễn Điệp khi nãy.

Thế nhưng băng thoi đã không còn là lam quang sắc, mà là thuần một loại đỏ tươi, trông vô cùng yêu diễm.

< Huyết Hóa – Băng Sa Huyết Vũ >

Băng thoi huyết sắc bắt đầu đánh ngược về phía đám người Bạch Du, tốc độ thế mà còn nhanh hơn < Băng Sa Mạn Vũ > vài phần.

< Huyết Hóa > là kĩ năng quỷ dị nhất của Dực Huyết Thiên Ma. Năng lực này có hai hình thái, là ‘đồng bộ’ cùng ‘mô phỏng’.

Trước tiên Dực Huyết Thiên Ma cần đối thủ phải đang trong trạng thái sử dụng một loại kĩ năng, khi đó trong cơ thể sẽ sản sinh ra cách vận chuyển năng lượng đặc trưng.

Dực Huyết Thiên Ma cần trong khoảng khắc này lấy xuống một phần cơ thể của đối phương. Sau đó lấy huyết dịch của bản thân ăn mòn và xâm chiếm, biến những gì của đối thủ thành của mình, đó chính là ‘đồng bộ’.

Tiếp đó Dực Huyết Thiên Ma sẽ dùng năng lượng của mình, một lần nữa ‘mô phỏng’ kĩ năng mà đối thủ vừa sử dụng.

Nói cách khác, cơ thể của đối thủ đang trong quá trình thi triển kĩ năng chính là chất môi giới, còn chất xúc tác chính là cách vận chuyển năng lượng đặc biệt trong phần cơ thể lấy được.

Cuối cùng lấy năng lượng của tự thân làm chất đốt, một lần nữa thi triển kĩ năng mà đối phương đã thi triển.

“ Không ổn, Tiểu Hắc......” Bạch Du sắc mặt đại biến.

Tiểu Hắc giống như u linh, từ trong cái bóng của Bạch Du phóng ra. Thân thể nhanh chóng biến lớn. Thế nhưng cũng không phải là trở về kích thước nguyên bản, mà chỉ biến hóa đủ để dùng thân thể cuộn lại toàn thân Bạch Du cùng Liễu Nhược Y.

< Hắc Ám Thủ Hộ >

Những cái bóng ở gần khu vực đó bắt đầu trở lên biến động, chúng nó vội vàng hướng đến chỗ Tiểu Hắc lướt tới.

Bóng tối nhanh chóng tạo thành hai lớp phòng ngự, một là ngưng tụ thành một cái hắc thuẫn kiên cố che trước mặt đám người. Hai là hắc ám bao bọc lại Tiểu Hắc, hình thành một tầng khải giáp năng lượng.

Nói cách khác muốn đánh trúng Bạch Du cùng Liễu Nhược Y, trước tiên phải đánh nát hắc thuẫn, kế đến là năng lượng khải giáp, sau cùng là thân thể của Tiểu Hắc, thì mới có cơ hội tổn thương hai người bọn họ.