Tay của Cảnh Vương bị thương, thái y phụng chiếu vô cùng lo lắng chạy tới, muốn kiểm tra vết thương của Cảnh Vương.
Thế nhưng, Cảnh Vương che vết thương lại, đưa mắt ra hiệu cho Vương Hỉ rồi liếc nhìn bình thủy tinh Vương Hỉ mang đến.
Hắn chỉ bị mảnh vỡ bình thủy tinh cứa còn Cá Nhỏ là đánh vỡ bình thủy tinh, đầu tiên cần phải kiểm tra xem cá nhỏ có bị sao không đã.
Vương Hỉ khẽ cắn môi, vẫn mời một vị thái y đi xem cá trước đã còn lại đều ở bên Cảnh Vương.
Cảnh Vương thấy thế mới cho phép thái y chuẩn trị cho mình.
Thái y xem cá rất nhanh đã thông báo cá không bị sao.
Cảnh Vương gật đầu.
Vết thương cửa hắn không dễ xử lí, thái y phải lấy ra từng mảnh thủy tinh cắm trong da thịt ra trước, chỉ mỗi việc này thôi cũng mất khoảng một nén nhang.
Sau khi xử lí xong, lại rửa sạch vết thường rồi mới đắp kim sang dược tốt nhất lên, liên tục thay băng gạc dính máu khiến cho Vương Hỉ vô cùng đau lòng.
Vương Hỉ không nhịn được nói: "Điện hạ có đau không? Có muốn lão nô thổi cho Điện hạ không?"
Thật ra Cảnh Vương cũng không còn đau lắm nhưng cứ bị Vương HỈ nhắc đến khiến cho mặt đen sì.
Các thái y xử lý xong vết thương của Cảnh Vương liền đi báo cho hoàng đế, ngoài ra còn dặn dò vết thương của Cảnh Vương không thể dính nước.
Vương Hỉ cau mày, đề phòng dịch bình thủy tinh ra xa, sợ lát nữa điện hạ của ông lại đi đùa cá.
Cảnh Vương bất đắc dĩ, không thể không ra hiệu cho Vương Hỉ đem bình lại gần.
Mặc dù nghe theo, Vương Hỉ vẫn để bình thủy tinh ở chỗ Cảnh Vương không với tới được.
Cảnh Vương lệnh cho ông ra ngoài trông coi, ông lưu luyến đi ra khỏi điện.
Sau khi Vương Hỉ đi ra không lâu, Cảnh Vương lập tức bước xuống giường đi đến chỗ bàn trà đặt bình thủy tinh.
Con cá vừa rồi oai dũng phá bình vọt ra giờ lại đáng thương hề hề nhìn hắn.
Sau khi Cá chép nhỏ biểu diễn thân thủ đem mũ của hòa thượng giả đánh rơi, được Vương công công đưa đi.
Vảy cá mới quả là lợi hại, lần này làm ầm ĩ như thế mà cá vẫn sinh long hoạt hổ, đánh thêm mấy tên hòa thượng nữa cũng không thành vấn đề gì luôn.
Nháo xong, còn có chút chưa đã thèm, chỉ tiếc không thể kích động được Tam hoàng tử và Lục hoàng tử.
Hai tên này dám đem hòa thượng giả tới trước mặt hoàng đế, hoàng đế nhất định sẽ trừng trị bọn gã.
Lý Ngư đang đắc ý, cũng không nghĩ tới chính bản thân mình.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng Vương Hỉ kinh hô, Lý Ngư vừa quay đầu lại phát hiện Cảnh Vương bị thương, cá cũng ngây dại.
Mới đầu cậu cũng không hiểu vì sao Cảnh Vương bị thương, cho dù cậu có lỗ mãng phá tan bình thủy tinh thì hướng mảnh nhỏ văng tới cũng không phải bên phía Cảnh Vương, Cảnh Vương cùng lắm chỉ bị hoảng sợ, không nên bị thương.
Cậu xem như đại náo một lúc ở ngự tiền, trước đây làm mất mặt Cừu quý phi cũng không phải hoàn toàn làm trò ở trước mặt hoàng đế, hiện giờ hoàng đế cái gì cũng thấy rồi, vậy mà lại không xử lí cậu, thật đáng ngạc nhiên mà.
Rất nhanh, từ trong những lời mắng chửi giận dữ của hoàng đế, cậu hiểu ra là Cảnh Vương thay cậu chịu trách nhiệm cho hành vi đột ngột của mình.
Vì cậu một lòng một dạ muốn vạch trần hòa thượng giả, phấn đấu quên mình nhào ra ngoài, hoàn toàn không để bụng đến mình có bị bại lộ hay không —— đáng lẽ là có, nhưng do Cảnh Vương tự cắt đứt tay mình, quy việc cá bay ra ngoài vào cố ý sắp xếp, như vậy cá sẽ được an toàn, chính bản thân Cảnh Vương thì.......
Lý Ngư an toàn bơi trong bình thủy tinh, nhìn Cảnh Vương phía xa.
Cậu không biết vết thương của Cảnh Vương thương có bao nhiêu nghiêm trọng, cậu chỉ biết mặt hoàng đế nhăn nhó còn thái y thì hệt như một tổ ong bao vây Cảnh Vương.
Nhưng dù vậy, Cảnh Vương vẫn kiên trì cho một thái y tới nhìn cậu trước
Thật ra không cần thiết, cậu rất khỏe mạnh, một con cá thì có gì cần xem khám chứ.
Nhưng Cảnh Vương bảo vệ cậu như vậy, cậu rất cảm động, lại không thể nói chuyện được với Cảnh Vương.
Bình thủy tinh ngăn cách cậu với đám người, từ góc độ của cá, chỉ có thể thấy bóng dáng bận rộn của các thái y.
Lý Ngư không thể phá vỡ cái bình thủy tinh này nữa, tránh tạo thêm phiền phức cho Cảnh Vương, chỉ có thể dán lên vách bình thủy tinh liên tục nhìn xung quanh.
Giờ phút này cậu thật sự rất hối hận vì đã ra tay bắt chấp hậu quả, nếu như Cảnh Vương không bị thương thì tốt rồi.
Cảnh Vương một tay không tiện, hắn dùng một tay khác lành lặn sờ bình thuỷ tinh, cố hết sức mở nắp bình.
Cá chép nhỏ lập tức bơi tới miệng bình, bởi vì trước đây từng làm lật bình nên cá muốn đến gần hơn thân thiết nhưng lại không dám, đành ngẩng đầu nhìn Cảnh Vương, đong đưa đuôi lấy lòng.
Cảnh Vương đem cái tay không bị thương vào trong nước, Cá Nhỏ tháng thương mới gây ra họa lập tức tiến tới cà cà ngón tay hắn.
Tuy cả Vương Hỉ lẫn thái y đều nói cá không sao cả nhưng Cảnh vương có thể cảm nhận được cá đang hơi héo.
Khả năng con cá này cũng bị doạ sợ, tinh thần sa sút, Cảnh Vương thành công sờ được đầu cá.
Vì bị mất máu, Cảnh Vương có chút mệt mỏi.
Sau khi xác nhận cá không bị làm sao, hắn quay trở về giường rồi nghiêng người nghỉ ngơi một lúc.
Lý Ngư rất lo lắng thương thế của hắn.
Trong thiên điện chỉ có mỗi cậu và Cảnh Vương, hình cá rất không tiện, lại không thể nói chuyện, mắt thấy Cảnh Vương nằm xuống đi đưa lưng về phía mình, Lý Ngư lập tức liền sử dụng kỹ năng biến thân.
Vì bây giờ trong phủ Cảnh Vương cậu cũng coi như là người có thân phận, Cảnh Vương thương cậu không có tài sản gì, thưởng cho cậu rất nhiều quần áo cũ chưa từng mặc.
Lý Ngư không quen loại quần áo này lắm, cậu chọn hai bộ mình thích nhất bỏ vào trong không gian mang theo người, để khi biến thành người không phải lo không có quần áo mặc phải trốn đi.
Lý Ngư nhanh chóng thay quần áo rồi tới bên mép giường, cúi đầu xem tay Cảnh Vương.
Thái y đã băng bó kỹ lưỡng, tay Cảnh Vương được bọc băng gạc thật dày, mới một lúc thôi đã thấy vết máu thấm ra ngoài.
Trong lòng Lý Ngư cảm thấy cực kỳ khó chịu, cậu cắn chặt môi.
Thấy Cảnh Vương chỉ nằm nghiêng, trên người không đắp chăn, Lý Ngư sợ hắn đã bị thương lại còn cảm lạnh, vội vàng lấy ra một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên Cảnh Vương.
Cậu muốn cố gắng chăm sóc Cảnh Vương thật tốt.
Cảnh Vương đã bí mật chờ đợi con cá này từ lâu, để dụ cá biến thân, hắn cố ý chợp mắt, đợi Lý Ngư đến gần thì xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Lý Ngư cố gắng kiềm chế hơi nóng trong mắt, ngượng ngùng nói: "Điện hạ không ngủ sao, vết thương có đau không?"
Chính Lý Ngư cũng rất đau lòng, cậu cảm thấy nhất định đối phương rất đau.
Thuốc mỡ thái y bôi có công hiệu giảm đau.
Cảnh Vương sớm đã không còn đau nhưng khi thấy trong mắt Cá Nhỏ tràn đày lo lắng, Cảnh Vương do dự một chút, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Cảnh Vương nghĩ thầm, nếu như hắn đau vậy Cá chép nhỏ liệu cũng ồn ào như Vương Hỉ đòi thổi tay cho hắn không?
Vương Hỉ thổi thì không cần, Cá Nhỏ thổi thì có thể suy xét.
Cảnh Vương chờ Cá Nhỏ mở miệng nhưng Cá Nhỏ lại hoàn toàn không có ý đó.
Cậu cho rằng hắn còn đau, lịch bạch chạy đi lấy hộp ngọc đựng điểm tâm tới, lấy mấy cái bánh hoa đào ra.
"Nếu điện hạ còn đau vậy ăn chút ngọt đi, ăn ngon rồi liền sẽ không đau." Cá chép tinh miễn cưỡng cười vui nói.
Cảnh Vương: "......"
Cảnh Vương ho nhẹ một tiếng, không thổi thì đút ăn cũng được, hắn bị thương ở cánh tay phải, không tiện cử động.
Rốt cuộc Lý Ngư cũng nhận ra, cậu nói: "Để ta giúp ngài."
Cậu lấy một khối bánh ra, bẻ thành những miếng có kích cỡ vừa miệng.
Vương thời cổ đại sẽ không tùy tiện ăn đồ trong tay người khác, Lý Ngư nhanh chóng ăn trước một miếng: "Cái này có thể ăn, không có độc, ăn rất ngon, Điện hạ yên tâm ăn đi."
Cảnh Vương: "......"
Vốn Cảnh Vương rất tin cậu, cảm thấy cậu làm mấy cái này thừa thãi nhưng bây giờ không tiện nói thêm.
Lý Ngư cầm hai cái bánh hoa đào còn dư lại đến bên môi Cảnh Vương.
Cậu nhìn chằm chằm đối phương từ từ nuốt hai cái bánh, hông khỏi nhớ tới lúc trước chủ nhân cho cá ăn thế này, bây giờ đổi thành cá đút cho chủ nhân ăn.
Đôi mắt Lý Ngư vẫn còn nong nóng, vốn dĩ có thể đè nén được, nhưng vừa không tập trung nước mắt đã không khống chế được rơi xuống hai giọt.
Cảnh Vương, Lý Ngư: "......"
Lý Ngư cuống quít lau lau đôi mắt phiếm hồng.
Cảnh Vương không biết cậu là cá của hắn, cậu dột nhiên rơi nước mắt sẽ dọa sợ Cảnh Vương!
Lý Ngư vội nói: "Xin lỗi điện hạ, cá hạt cát bay vào mắt ta, ta ——"
Nói thì dễ mà cảm xúc lại như nước lũ vỡ đê, đã phá rồi thì không thu vào được, nước mắt cũng không ngăn nổi.
Lý Ngư thực ra không phải là người thích khóc nên cậu lại che mặt lại, hai vai run lên khoảng nửa khắc đồng hồ, đến khi giải toả xong bình tĩnh lại, cả khuôn mặt cậu đã ướt đẫm.
Lý Ngư cảm thấy vô cùng mất mặt: "..."
Hu hu hu, vốn đang muốn chăm sóc chủ nhân sao lại biến thành khiến chủ nhân chế cười rồi.
Mí mắt Lý Ngư hơi sưng, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi, ta thấy điện hạ bị thương nên hơi sợ hãi."
Đối mặt với lời nói dối cực kỳ vụng về này, Cảnh Vương hơi dừng lại, cười vỗ tay Lý Ngư.
Đáng tiếc là tay của hắn đang bị băng bó, không thể cầm bút, lời muốn nói cũng chẳng thể nói ra.
Thấy Cá Nhỏ rơi lệ, trong lòng hắn cũng không thoải mái.
Chung quy là hắn vô năng, khiến cho Cá Nhỏ lo lắng.
Cảnh Vương kéo một miếng khăn vải sạch sẽ bên cạnh gối ra, yên lặng đưa cho Lý Ngư.
Lý Ngư dùng khăn vải lau mặt, lau xong nở nụ cười: "Điện hạ còn đau không?"
Cảnh Vương: "..."
Trong lòng điện hạ thầm oán, có đau thì ngươi cũng có thổi cho đâu.
Sợ Cá Nhỏ lo lắng, lần này Cảnh Vương lắc đầu.
Lý Ngư nói: "Vậy ngài ngủ thêm một lúc nữa đi, bình thường khi ngủ vết thương sẽ lành nhanh hơn."
Phải không?
Trước kia Cảnh Vương chưa bao giờ nghe nói qua nhưng vẫn làm theo lời cậu nói, nằm xuống.
Lý Ngư tiện thể ngồi cạnh giường, một lát sau chợt nhớ tới cái gì muốn đứng dậy, Cảnh Vương vội vã nắm lấy tay cậu.
Lý Ngư lúng túng nói: "Điện hạ, ta đi rót nước cho ngài."
Vốn là Lý Ngư thấy Cảnh Vương môi khô nứt, cảm thấy rất có thể đối phương cần uống nước giải khát.
Cảnh Vương lắc đầu, không chịu uống nước.
Lý Ngư bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ.
Vì tay bị Cảnh Vương nắm lấy, cậu không tiện rời đi, Cảnh Vương buồn ngủ, cậu chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, chẳng qua ngồi ở mép giường cũng không bị mệt.
Cảnh Vương nằm an tĩnh trong chốc lát, đôi mắt đang nhắm lại mở ra, ánh mắt chứa đầy cảm xúc sâu thẳm dừng lại trên người cậu.
Gần đây đối phương luôn nhìn cậu như vậy, cùng với nhìn Tam hoàng tử, Lục hoàng tử còn có Vương công công đều không giống, Lý Ngư luôn nhận ra ý cười nhẹ nhàng trong đó.
"Điện hạ còn muốn cái gì nữa sao?" Lý Ngư quan tâm hỏi, chính mình cũng không biết ngữ khí của mình có mấy phần ôn nhu.
Cảnh Vương mím môi, điện hạ muốn gần gũi nhưng con cá này lại không có tí tự giác nào, chỉ có thể sử dụng thêm thủ đoạn thôi.
Vì vậy hắn quấn chăn, tay chân ấm áp cố gắng run lập cập.
Lý Ngư: "......"
"Điện hạ lạnh sao?"
Cảnh Vương gật đầu.
Lý Ngư nghĩ thầm, đúng là mất máu sẽ cảm thấy lạnh thật, dù là bạo quân thì cũng thế.
Nhưng trên giường không còn cái chăn nào nữa.
Lý Ngư vội nói: "Điện hạ chờ một lát, ta tìm thêm chăn mang đến......"
Lý Ngư muốn đi tìm chăn, Cảnh Vương so với cậu còn nhanh hơn đứng dậy, một lần nữa kéo cậu về giường, vỗ vỗ vai cậu để cậu ngồi xuống.
Lý Ngư:???
Lý Ngư không hiểu gì cả làm theo, sau đó trơ mắt nhìn đại nam nhân cao lớn bọc chăn toàn thân ngã xuống, gối lên đùi cậu.
Lý Ngư: "............"
Hóa ra lạnh thì ngủ trên đùi người khác thì hết lạnh sao?
Cũng đúng, cơ thể người luôn có độ ấm, có lẽ làm vậy so với quấn thêm một lớp chăn còn thoải mái hơn.
Lúc nãy mắt Lý Ngư nóng, bây giờ mặt cũng nóng.
Cậu cố gắng tự thuyết phục mình, Cảnh Vương là vì cậu nên mới bị thương, hắn lấy đùi cậu làm gối thì có sao chứ?
Lý Ngư cố gắng xem nhẹ xúc cảm quỷ dị ở chỗ chân.
Cảnh Vương thỏa mãn nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, lại ra sức run cầm cập.
"Điện hạ còn lạnh không?" Lý Ngư cẩn thận hỏi.
Cảnh Vương gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
Lý Ngư nghĩ lại dù sao điện hạ rốt cuộc cũng là bởi mình nên mới bị thương, cam chịu ôm lấy hắn.
"Thế này thì sao?" Lý Ngư hỏi.
Cảnh Vương: "..."
Điện hạ lạnh lắm rồi, thật muốn được hút tinh..