Lý Ngư choáng váng một lúc, nhanh chóng ý thức được mình đã biến trở lại thành cá.
Biện pháp của cậu vốn không có chỗ chê, làm bộ như nhảy qua cửa sổ chạy trốn, tất nhiên người sẽ "biến mất", chỉ còn lại mỗi cá.
Nhưng cậu lại không ngờ Cảnh Vương lại trực tiếp phá cửa, được rồi, cậu rất cảm động khi Cảnh Vương quan tâm tới một con cá đến vậy, nhưng lần này cậu quá hấp tấp rồi, không chỉ bị Cảnh Vương nhìn thấy bộ dáng thật, còn thiếu chút nữa biến trở lại trước mặt Cảnh Vương...
Thời điểm nhảy cửa sổ quá gấp, cậu thiếu chút nữa ngã rồi.
May sao trong nháy mắt khi nhảy ra ngoài cậu đã biến lại thành cá.
Cậu cho rằng cuối cùng cũng qua chuyện rồi nhưng không ngờ rằng Cảnh Vương sai người còn chưa đủ lại còn cho người mai phục ở bên ngoài.
Coi như cậu có may mắn "nhảy ra khỏi cửa sổ" thì có ích gì chứ.
Bên ngoài có cả một đống người kia kìa, ngay cả bóng người của cậu còn chẳng thấy đâu thì phải giải thích như nào đây, một người chẳng thấy tăm hơi đâu nhưng để lại quần áo hả?
Lý Ngư cảm thấy, đôi lúc Cảnh Vương còn hố hơn cả hệ thống hại cá.
Ít nhất thì khi hệ thống hại cá hố cậu thì cậu còn có cách cứu vãn lại chứ Cảnh Vương hố cậu, đại loại thì chính là loại hố...!chẳng thể cứu được luôn.
Thị vệ phụ trách mai phục muôn miệng một lời chưa thấy thiếu niên nào cả, thấy Cảnh Vương muốn đích thân kiểm tra quần áo trên mặt đất, Lý Ngư lập tức lắc đuôi ầm ầm, hy vọng có thể dời đi chú ý của Cảnh Vương.
Y phục cậu làm rơi cũng không có gì cả, chỉ sợ Cảnh Vương nếu như mà liên tưởng ra thì cậu sẽ rớt ngựa luôn.
Tuy rằng việc dựa vào đuôi để rời đi sự chú ý như cá đi bán sắc ấy, ngại chết...
Lý Ngư: Xời, cá bán đi chút sắc thì có sao chứ, nhưng nếu rớt ngựa rồi biến thành cá chép tinh thì không được rồi!
Cảnh Vương nghe thấy tiếng đập đuôi ngừng lại thì cúi người tự mình nhặt chung trà lên, Lý Ngư đập đuôi càng hăng.
Cảnh Vương vẫn còn có chút giận, trừng cá một cái.
Lý Ngư không hiểu sao có chút chột dạ, chóp đuôi quấn lấy ngón tay Cảnh Vương muốn lấy lòng.
Cậu thấy Cảnh Vương thích cậu làm như vậy, mỗi lần chóp đuôi nhẹ nhàng mơn trớn như này là sắc mặt của Cảnh Vương đều thả lỏng đôi chút.
Quả nhiên dưới nỗ lực bán manh của cậu, Cảnh Vương tạm thời không hỏi chuyện xiêm y rải rác dưới mặt đất nữa, mà mím môi nhẹ nhàng nặn nặn lưng Cá chép nhỏ, Cảnh Vương làm vậy chính là nguyện ý chơi với cậu.
Lý Ngư nhịn xuống cảm giác xấu hổ, tiếp tục bán sắc cá.
"Điện hạ, gian nhà phụ cận có một hồ nước, chắc là tên trộm thừa dịp mai phục chưa sẵn sàng nên đã bơi trốn rồi."
Một thị vệ đi tới bẩm báo, đám thị vệ cũng căn cứ theo đống quần áo nằm trên mặt đất để phỏng đoán, nếu không làm gì có chuyện tự nhiên một người lại biến mất tăm hơi được chứ, đám thị vệ nghĩ đau hết cả đầu cũng chỉ nghĩ ra được mỗi khả năng này.
Lý Ngư ngẩn ra, còn có thể cưỡng ép giải thích như vậy hả?
Cũng đúng, người bình thường làm gì sẽ nghĩ đến chuyện người biến thành cá, cá sẽ hóa thành người chứ, phản ứng đầu tiên vẫn nghĩ thiếu niên kia trốn đi rồi.
Thị vệ giải thích cũng không phải không có lý.
Cảnh Vương gật đầu, hắn muốn đích thân ra hồ nước nhìn, xem có phát hiện được dấu chân đáng ngờ nào hay không.
Lý Ngư nhanh chóng nhảy lên bàn tay hắn, chỗ hồ nước không có gì cả, không thể để Cảnh Vương phát hiện được!
Cảnh Vương bị cậu ngắt lời mấy lần, lông mày giãn ra, nhẹ nhàng gõ gõ đầu cá.
Gõ đầu —— đến tột cùng là có ý gì chứ?
Lý Ngư đã sớm muốn hỏi, nhưng lại không ai nói cho cậu biết.
Mắt thấy Cảnh Vương buông lỏng đề phòng, Lý Ngư thở phào một cái, có thể coi là tránh thoát.
Nếu như cho rằng cậu bơi trốn rồi thì cũng không tồi.
Thị vệ kiểm tra quần áo trên đất xong, Vương Hỉ tiến tới xác nhận.
Bên trong xiêm y cũ bình thường thì trung y và tiết khố đều là của Cảnh Vương thêm cả một đôi giày vải cũ nữa.
Hứa đại nương rất nhanh đã bị mang tới, nhận ra được bộ y phục mình đưa cho thiếu niên.
Hứa đại nương cũng rất oan, ban đầu bà thấy thiếu niên là người hiền lành, ai ngờ được đó là kẻ trộm cá của điện hạ chứ?
Hứa đại nương nhớ tới mình cho thiếu niên này chút thức ăn cho cá, hối hận đến xanh cả ruột.
Theo như Hứa đại nương nói, kẻ trộm cá giả danh thành nam thiếp bị vợ cả đuổi ra khỏi nhà, Vương công công: "..."
Đây là cái lí do quái quỷ gì vậy.
Bởi vì bị chính thất bắt nạt cho nên tới ăn trộm cá của điện hạ? Bắn tên lửa cũng chạy không tới, chả liên quan.
Lý Ngư nằm trong tay Cảnh Vương nghe đến chính mình cũng không hiểu gì luôn.
Cậu cùng lắm chỉ là một kẻ lạc đường nhưng tại sao, như thế lào mà Hứa đại nương lại não bổ thành nam thiếp như vậy cơ chứ.
Hứa đại nương không ngừng dập đầu, Lý Ngư không đành lòng, lén nhìn Cảnh Vương, cậu sợ Cảnh Vương giận, sẽ muốn xử Hứa đại nương.
Vương Hỉ suy đoán thần sắc Cảnh Vương, lạnh lùng nói: "Che giấu tặc nhân, trục xuất khỏi vương phủ."
Lý Ngư: ! ! !
Không muốn, cậu căn bản không phải trộm, Hứa đại nương chỉ là thấy cậu đáng thương nên cho cậu miếng ăn thôi, vì sao phải đuổi ra ngoài cơ chứ? Cậu cũng không muốn liên lụy tới Hứa đại nương đã có lòng tốt giúp cậu đâu.
Lý Ngư nhanh chóng dùng chóp đuôi quấn quanh ngón tay Cảnh Vương, vô cùng đáng thương mà cọ tới cọ lui.
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương tìm được cá rồi, cá trông rất khỏe nên tâm tình Cảnh Vương cũng không tệ lắm, liếc Vương Hỉ một cái.
Vương Hỉ hiểu ý: "Tạm thời nể tình ngươi không biết chuyện, chủ ngư cũng không gặp phải chuyện gì, lần này sẽ không đuổi ra ngoài, ngươi tự mình lĩnh ba mươi gậy, về sau hãy nhớ rõ giáo huấn lần này."
Hứa đại nương cảm động đến rơi nước mắt.
Quả thật lần này là do bà không cẩn thận, bà không thể mất đi cuộc sống ở vương phủ, da thịt bà dày, chỉ là lĩnh gậy thôi, so với bị trục xuất thì đỡ hơn nhiều..
Lý Ngư đối với kết quả chịu đòn vẫn không thỏa mãn.
Nhưng khi cậu thấy Hứa đại nương dùng vẻ mặt chân thành khấu tạ, cậu cảm thấy mình giúp được chút ít rồi, nỗi hổ thẹn cũng vì vậy mà hơi hơi với đi đôi chút.
Cá sắc dùng quá nhiều sẽ không còn linh nữa, Lý Ngư thấy việc chuyển tốt thì thôi.
Cảnh Vương vốn dĩ đang hưởng thụ đuôi cá bỗng dưng biến mất: "..."
Vương Hỉ cho Hứa đại nương lui xuống, nói với Cảnh Vương: "Điện hạ, Hứa thị mặc dù đã xử trí, nhưng lão nô từ đầu đến cuối đều cảm thấy kỳ quái, vì sao tên trộm lại trộm cá chứ?"
Cảnh Vương nhớ tới mảnh ống tay áo mình mới túm được, ra hiệu cho Vương Hỉ qua xem, chỉ thấy trên bề mặt vải, ngoại trừ từng vệt nước dính thì còn dính cả một miếng vảy cá bạc.
Lý Ngư: ! ! !
Mé nó, sao cậu lại để lộ cái nhược điểm to như vậy chứ!
Cảnh Vương có khi nào sẽ nghĩ rằng là cậu biến thành cá để lại không?
"Điện hạ!" Vương Hỉ kinh ngạc nói: "Sao trên ống tay áo của kẻ trộm lại có vảy cá chứ ?"
Ánh mắt Cảnh Vương tối sầm.
Trước đây trên khăn quý phi có vảy cá là bởi vì quý phi động tay động chân với cá.
Bây giờ trên ống tay áo tên trộm kia có vảy cá, vậy...!vậy rõ ràng là tên trộm kia đã động tay động chân.
Mấy kẻ này sao lại dám!
Vương Hỉ thay hắn nói: "Điện hạ, chủ ngư phải chịu khổ rồi."
Cảnh Vương sờ sờ đầu cá, tựa tại động viên, Lý Ngư: ? ? ?
Thế mà cũng được hả? Cậu có nên vui mừng trước đây đùa cợt quý phi không.
Cảnh Vương vừa tìm được cá, Vương Hỉ liền nhắc nhở hắn còn rất nhiều khách còn đang chờ ở Ngưng Huy Đường, cho dù có không ít người muốn đi thì bọn họ vẫn phải chờ Cảnh Vương trở lại để nói lời cáo biệt.
Dù sao đây cũng là yến hội hoàng đế sắp xếp, Cảnh Vương làm chủ tiệc có việc phải tạm rời, với cả tính tình Cảnh Vương vốn như thế, bọn họ cũng không dám tùy ý rời đi.
Cảnh Vương cũng lười trở về hậu viện liền trực tiếp cứ cầm chung trà đựng cá trong tay đem tới Ngưng Huy Đường
Lý Ngư vốn định lén lút giải quyết hậu quả: ? ? ?
Không muốn, cậu không muốn đi gặp Nhị chủ nhân đâu!
Nhưng chủ nhân đã quyết thì không cho phép một con cá nói không.
Cảnh Vương mang cậu tới Ngưng Huy Đường, đem cậu đặt trên bàn ở chủ vị.
Một đám khách nhân ở Ngưng Huy Đường đều ngẩn người, nghe nói Cảnh Vương nuôi một con cá cưng bảo bối đến không thể tả, chắc đây là nó nhỉ!
Không biết là vị nào đầu tiên, chúng khách đều bắt đầu cùng nhau ăn ý đồng loạt khen con cá Cảnh Vương nuôi.
Lý Ngư vui vẻ vẫy vẫy đuôi, có chút lâng lâng.
Ui dào cậu đâu có tốt như vậy chứ, nói cậu lanh lợi đáng yêu còn tạm được, chứ nói cậu so với cẩm lý còn đẹp hơn thì mắt đúng mù rồi.
Bỗng nhiên, đôi mắt cá đen láy của Lý Ngư nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ múa màu trắng.
Thiến niên này lớn lên vô cùng đẹp, khuôn mặt tự như tranh vẽ đứng lẳng lặng trong đám người náo nhiệt, hiện lên khác hẳn với mọi người.
Đây chính là khí chất tự động câu nhân của nhân vật chính...
Lý Ngư giật mình một cái, không lẽ đây chính là thụ chính trong truyền thuyết à?
Thụ chính tên là Sở Yến Vũ, Lý Ngư víu cốc trà nhìn về hướng Sở Yến Vũ.
Tuy rằng cậu không quá yêu thích Nhị chủ nhân, nhưng công nhận Sở Yến Vũ lớn lên đẹp quá mức, khó trách cá cũng thích xem.
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương cau mày, con cá này đang nhìn đi đâu đó.
Cảnh Vương lấy một ngón tay dài đẩy đẩy Cá chép nhỏ về chén trà.
Lý Ngư bất ngờ lảo đảo ngã, nghịch ngợm té nước về phía Cảnh Vương, kết quả lại bị Cảnh Vương tránh được!
Cảnh Vương im lặng nở nụ cười, Lý Ngư ngoắc ngoắc cái đuôi vui vẻ nghĩ, chủ nhân cũng rất dễ nhìn, ngắm chủ nhân thôi là được rồi, không nhìn Sở Yến Vũ nữa!
Nhị hoàng tử Mục Thiên Chiêu thoáng nhìn thấy Cảnh Vương mang cá tới thì giật giật môi, thế nhưng Nhị hoàng tử vẫn không nói gì.
Gã biết con cá này sẽ không chết dẽ dàng như vậy, phỏng chừng đây lại là âm mưu của Cảnh Vương.
Nhị hoàng tử thầm hận, Cảnh Vương lại vì một cá mà ức hiếp gã, mối thù này sau khi gã lên ngôi nhất định sẽ đòi lại.
Tam hoàng tử Mục Thiên Minh thấy Cảnh Vương trở về lại kiên trì xin dâng vũ lần ba.
Cảnh Vương chuẩn.
Sở Yến Vũ bị lạnh nhạt hai lần cũng không nôn nóng, lắc ống tay áo, thoáng liếc về phía sau.
Lục hoàng tử ngồi cách đó không xa, nhìn thẳng về phía cậu ta.
Lục hoàng tử nhẹ nhàng gật đầu, Sở Yến Vũ cắn cánh môi tựa hoa của mình, xoay người hành lễ thật trang nhã.
Lúc này Lý Ngư cả cá đang vắt vẻo lên chén trà, người khác đều tại thán phục dung mạo của Sở Yến Vũ, còn Lý Ngư ngẩng đầu thì lại để ý tới màn đối mắt trong nháy mắt của Sở Yến Vũ và Lục hoàng tử.
Cảnh Vương đối với Sở Yến Vũ là vừa gặp đã thương, nhưng Sở Yến Vũ lại không thích Cảnh Vương.
Người cậu ta yêu là Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử từ nhỏ không được sủng ái, sau khi lớn lên vì để ngày tháng tốt hơn đôi chút nên làm tùy tùng của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử cần một người giỏi ca múa, Lục hoàng tử bèn dâng trúc mã trúc mã - người lưỡng tình tương duyệt với mình là Sở Yến Vũ lên...
Bởi vì Lục hoàng tử cũng có dã tâm ẩn sâu, tìm một người có thể tín nhiệm được làm tâm phúc cho mình.
Vì nghiệp lớn của Lục hoàng tử, Sở Yến Vũ cũng tình nguyện hi sinh.
Bên ngoài cậu ta là vũ cơ Tam hoàng tử đề cử nhưng thực tế cậu lại là người của Lục hoàng tử.
Ngư Liên Vũ bắt đầu, đây là khúc do Sở Yến Vũ tự sáng tác ra.
Mặc dù liên tiếp bị cắt đứt nhưng rất nhanh khách mời đã bị đắm chìm trong dáng múa tinh mỹ tuyệt luân.
Sau khi nhóm múa xong, ngay tiếp sau đó là Sở Yến Vũ và một nữ tử tuyệt sắc khác múa chính...
Ống tay áo bay tán loạn, vũ công uyển chuyển bay múa, tựa như đóa bạch liên nở rộ giữa khóm lá sen.
Lý Ngư không có hứng thú với múa may.
Cậu định "biu" một cái rồi chìm xuống đáy nước, nhưng cốc trà quá nông không chìm xuống được.
Cậu nằm nhoài trong cốc trà, ánh mắt chăm chú nhìn Cảnh Vương, Cảnh Vương...!đang thưởng thức dáng múa của Sở Yến Vũ.
Lý Ngư nhẹ nhàng thổi bong bóng rồi quay đầu đi, không thèm để ý hắn nữa.
Dựa theo nguyên tác, sau khi Sở Yến Vũ nhảy xong Cảnh Vương sẽ hỏi tên của cậu ta, nhưng múa cũng xong lâu rồi mà Cảnh Vương cũng không hề nói gì.
Nhị hoàng tử không nén được cười trên sự đau khổ của người khác.
Tuy rằng gã không thể cùng diễn huynh hữu đệ cung với Cảnh Vương nhưng Tam hoàng tử cũng không chiếm được tiện nghi.
Tam hoàng tử ngồi không yên, hắn hỏi thăm cái nhìn của Cảnh Vương.
Cảnh Vương nâng quai hàm, nhàn nhạt liếc Vương Hỉ một cái.
Vương Hỉ lập tức nói: "Tạm được."
Sau đó rồi không có sau đó nữa.
Tam hoàng tử, Lục hoàng tử dâng mỹ nhân thất bại: "..."
Lý Ngư: ? ? ?
Bảo là không cẩn thận được nhất kiến chung tình đã định sẵn đâu, chủ nhân ngài đang ngủ hả, mau tỉnh lại đi, nếu không ngài mất vợ đó!.