Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 135




Lý Ngư không biết tại sao con lừa không thể dừng lại. Ban đầu, khi bọn họ đánh bại boss cuối, cậu chỉ muốn bay ngay vào vòng tay của lão công và trao cho hắn một cái ôm thật chặt. Nhưng con lừa này lại bị lỗi vào ngay thời khắc quan trọng nhất!

Cậu cảm thấy Diệp Thanh Hoan đã tìm cho cậu một con lừa con lừa xay cối. Một khi nó bắt đầu quay, nó không thể dừng lại!

Lý Ngư: A A A, tui muốn xuống!

Nhưng cậu không dám nhảy xuống trong hình người, trong bụng cậu còn có áo bông nhỏ. Hình cá có vảy bảo vệ nhưng hình người thì không. 

Cảnh Vương nhìn chằm chằm cá một lúc rồi bước tới.

Kỳ lạ là dù cho Lý Ngư có hét bao nhiêu lần là mình muốn xuống thì con lừa này vẫn hoàn toàn mặc kệ người trên lưng, quay tròn không dừng. Nhưng ngay khi Cảnh Vương tới thì con lừa này lại dừng lại một cách rất bí ẩn.

Không thể nào, lẽ nào ngay cả con lừa cũng cảm nhận được khí thế của bạo quân. 

Cảnh Vương nắm dây cương, cười hỏi: “Cá Nhỏ, em có mệt không?”

Trận chiến này, Diệp Thanh Hoan khá mệt mỏi. Y phải chạy tới chạy lui, cả người đầm đìa mồ hôi còn Lý Ngư thì suốt đường không phải chạy chút nào, nên không thể gọi là mệt được.

Cậu muốn nói rằng thật ra mình không mệt chút nào. Tuy nhiên khi thấy ánh mắt thâm thúy của Cảnh Vương, cổ họng cậu nghẹn ngào.

“Em … ổn.” Lý Ngư cắn môi, không biết tại sao cậu lại đổi câu trả lời. 

Lão công đang đứng trước mặt cậu, cậu rất muốn ôm hắn nhưng con lừa này …

Dù nó đã dừng lại nhưng cậu vẫn không thể nào xuống được. 

Trong mắt Cảnh Vương tràn đầy đau xót, Cá Nhỏ nói không sao tức là rất mệt. Hắn ước gì mình có thể nhét bé cá vào trong tay áo, nhưng đang ở trong cung, hắn không thể làm thế được.

Cảnh Vương cười cười không nói gì, hắn vén vạt áo ngồi sau Lý Ngư rồi cẩn thận ôm lấy cậu từ phía sau.

“Về nhà thôi.” Hắn nói.

Lý Ngư thích gọi Cảnh Vương phủ là nhà. Dần dà, Cảnh Vương cũng bị ảnh hưởng và gọi đó là nhà. 

Giọng hắn vẫn còn khàn, so với lúc mới tập nói thì đã tốt hơn rồi. Tuy nhiên, dù đang trong quá trình hồi phục, giọng hắn cũng không thể hoàn toàn giống với chất giọng của người bình thường trong tương lai.

Nhưng chính giọng nói này khi lọt vào trong tai lại, tê dại đến mức khiến Lý Dự không thể chịu đựng được. Mặc dù Cảnh Vương có thể nói, nhưng bản thân hắn không phải là người nói nhiều, thứ nhất hắn muốn giữ bí mật, thứ hai hắn đã quen im lặng, trừ phi Lý Ngư muốn hắn tập nói, còn không thì Cảnh Vương rất ít khi chủ động nói chuyện. Bởi vì trong một lần thể dục trên giường, hắn phát hiện Cá Nhỏ rất mẫn cảm với giọng nói của hắn. Từ đó, cho dù là vô tình hay cố ý thì Cảnh Vương đều  chỉ chọn những lúc đó để thì thầm vào tai Lý Ngư.

Đối với cá mà nói, nó đúng là phê tới nóc!

Lý Ngư đỏ mặt, giọng của lão công cùng cái ôm ở eo của hắn khiến làm cậu bồn chồn.

Cậu được ôm!

Đầu cá lập tức bị một đống thứ tà răm chiếm đóng. Lý Ngư ho nhẹ: “Chàng, chàng cưỡi lừa với em có ổn không?”

Thường thì hoàng đế cưỡi ngựa, cưỡi lừa sẽ làm mất uy nghiêm của họ.

Lý Ngư cũng tự hỏi, liệu một con lừa có thể chở nổi cả hai người bọn họ không?

Cảnh Vương không cần mặt mũi, cũng không thèm để ý đến uy nghiêm, hắn ngồi sau lưng Lý Ngư, hai tay ôm lấy cậu, vùi mặt vào vai Lý Ngư hít sâu một hơi, đây là câu trả lời của hắn.

Lão công đã như vậy, Lý Ngư nào còn tâm tư đi quan tâm chuyện khác, nếu như con lừa không chở được họ, thì đó không phải lỗi của cậu.

Lý Ngư run tay vung roi da nhỏ, con lừa di chuyển, mang theo hai người, vững vàng chạy về phía trước.

Trên đường gặp Diệp Thanh Hoan, Diệp thế tử nhìn hai người ngồi trên lưng con lừa nhỏ, quai hàm suýt chút nữa rớt xuống.

Y dựa theo thân hình của Lý Ngư mà chọn một con lừa, con lừa này vừa vặn để cậu cưỡi, Cảnh Vương thân hình cao lớn, thu mình sau lưng Lý Ngư cũng cưỡi lừa, thật quá…

Ngài thế tử cảm thấy con lừa này thật không dễ dàng, cũng cảm thấy hai người ôm nhau có chút cay mắt.

“Diệp Thanh Hoan, chúng ta về đây!” Lý Ngư vui vẻ vẫy tay với y.

Diệp Thanh Hoan hoàn hồn: “Hai người...”

Định cứ thế này mà về?

“Còn mấy đứa đứa nhóc thì sao?”

Lý Ngư:!

Cậu vỗ đầu mình. Gần đây, khi ở bên lão công, cậu sắc lệnh trí hôn (1)  đến mức suýt quên mất con trai mình!

Sắc lệnh trí hôn – 色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ dụ.c vọng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ dụ.c vọng, nhưng cũng có kết quả bảo nó là sex-crazy.

Thể xác và tinh thần Lý Ngư lập tức bị con trai chiếm lấy, Cậu vừa định xoay người đi cùng Diệp Thanh Hoan về Thừa Ân Công phủ đón con thì Cảnh Vương khẽ hừ một tiếng.

“Bảo Vương Hỉ đến đón con về.” Cảnh Vương vội vàng nói.

Diệp Thanh Hoan: “…”

Diệp thế tử giật mình trước giọng nói đến từ hư không. Y nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện có người nào khác, vì vậy Diệp thế tử không ngừng lẩm bẩm trong lòng, ai thế, sao lại đột nhiên ra lệnh cho ngài Thế tử đây vậy?

Lý Ngư nhanh chóng nhận ra sự bối rối của Diệp Khinh Hoan, cười cười chỉ vào người phía sau.

Diệp Thanh Hoan:!

Diệp thế tử phát hiện ra một điều hết sức khó tin, người vừa nói là Cảnh Vương?!

“Thiên Trì, bây giờ huynh nói được rồi à?” Diệp Khinh Hoan vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Do ý định ban đầu của Hoàng Đế nên Cảnh Vương không được phép tiết lộ chuyện mình nói được với người khác, chỉ có Hoàng Đế và Lý Ngư biết điều này. Hơn nữa hắn mới được giải độc không lâu, chưa tìm được cơ hội thích hợp thì xảy ra chuyện công chúa Lâu Lan. Bây giờ thế lực Lâu Lan đã không còn, hắn không cần phải giấu nữa, Cảnh Vương ngồi thẳng người, thận trọng gật đầu.

Khi Lý Ngư ở Thừa Ân Công phủ, cậu chỉ nói rằng công chúa Lâu Lan đã hạ độc Cảnh Vương, hại hắn từ khi sinh ra đã không thể nói được, cậu chưa kịp nói rằng Cảnh Vương đã khỏi hẳn. Giờ cậu giải thích nhanh về việc Cảnh Vương được giải độc như thế nào.

Diệp Thanh Hoan vui vẻ cưỡi ngựa chạy hai vòng, y thầm nghĩ nếu phụ thân và gia gia mình biết được thì họ sẽ vui mừng biết bao.

Tuy Cảnh Vương dùng y làm người truyền tin khiến Diệp thế tử hơi thấy không vui, nhưng y không phải là chưa từng làm chuyện này nên thêm lần nữa thì đã sao chứ!

Diệp Thanh Hoan cưỡi ngựa, chạy còn nhanh hơn cả Cảnh Vương và Lý Ngư.

Đột nhiên y nghe thấy Lý Ngư phàn nàn với Cảnh Vương: “Thiên Trì, ao sen trong Thừa Ân Công phủ nhỏ quá đi…!”

Diệp Thanh Hoan:???

Những gì Lý Ngư nói là sự thật, vì ao sen quá bé nên nếu cậu dùng dạng cá đứng thẳng thì gần như là chạm đáy. Nó không thể so với cái ao trong Cảnh Vương phủ, nơi cậu có thể bơi tùy ý. 

Lý Ngư chỉ tùy tiện nói, và Cảnh Vương cũng tùy tiện nhớ lại.

Sau đó, họ cử thợ thủ công đến Thừa Ân Công phủ để giúp tu sửa ao sen.

Lý Ngư nói rằng cậu không mệt, nhưng khi về đến vương phủ, cậu đã ngủ ngon lành trong ngực Cảnh Vương.

Tuy cậu không phải bôn ba nhưng khi tinh thần hoàn toàn thoải mái, lại được người mình thích ôm nên cậu đặc biệt dễ thấy mệt.

Cảnh Vương nhẹ nhàng ôm Lý Ngư xuống, con lừa thả lỏng người, đang định tru lên hai tiếng thì bị Cảnh Vương lườm một cái.

Cảnh Vương bế Lý Ngư vào trong nhà, đặt cậu trên giường, nhìn từ đầu đến chân mấy lần, xác định thật sự không có chuyện gì, liền nhét Lý Ngư vào trong chăn. Hắn cũng nằm xuống và ôm cậu vào lòng.

Để cho Cá Nhỏ đi ship hổ phù cũng là chuyện bất đắc dĩ, Cảnh Vương cảm thấy rất có lỗi. Nếu Cá Nhỏ và áo bông nhỏ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không do dự cho mình một dao.

May thay, Cá Nhỏ và đứa bé không sao, mọi chuyện cũng đã kết thúc.

Ôm bé cá trong lòng, hắn không thể tưởng tượng được mình đã trải qua một đêm trong Càn Thanh Cung như thế nào với tâm trạng quẫn trí như vậy.

Bé cá hẳn là đã gặp rất nhiều nguy hiểm khi truyền tin đến Thừa Ân Công phủ.

Hắn ở lại Càn Thanh Cung, trong lòng cũng đầy mâu thuẫn và dằn vặt.

Trong khi ngủ, Lý Ngư khẽ hừ hừ hai lần, tư thế nằm nghiêng ban đầu hình như không được thoải mái nên cậu muốn chuyển sang nằm sấp. Cảnh Vương nhớ rằng thái y đã nói cậu không thể ngủ sấp, vì vậy hắn ôm bé cá này nằm càng gần mình càng tốt.

Tay chân Lý Ngư đều đặt trên người hắn, có chỗ để, cậu liền thoải mái ngủ tiếp.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, bé cá cá lơ mơ không biết mình đang ở bể cá hay ao sen.

Mãi cho đến khi thấy khuôn mặt say ngủ của lão công, cậu mới nhớ ra họ đã cùng nhau vượt qua một cửa ải khó khăn.

Tốt quá, lần này ý chí của cậu rất kiên định, không những không bị mắc mưu mà còn giúp được cho rất nhiều người, so với lúc ở Tây Thùy thì tiến bộ rất nhiều.

Sau khi vượt qua chướng ngại này, sẽ không gì có thể ngăn cản Cảnh Vương bước lên đế vị.

Lý Ngư nhìn sườn mặt anh tuấn của lão công, càng nhìn càng thích ý, tiến lên hôn trộm một cái rồi, cởi bỏ tay chân đang quấn trên người Cảnh  Vương.

Cuộc phản loạn của công chúa Lâu Lan đã được giải quyết, liệu “Cộng giang sơn” có thẻ hoàn thành được chưa?

Lý Ngư nhân cơ hội này tiến vào hệ thống, phát hiện nhiệm vụ còn đang tiến hành.

Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa được tính là hoàn thành?

Nhưng vì sao hệ thống lại nhắc nhở cuộc phản loạn này, lẽ nào nếu kẻ gian chiếm đoạt ngôi vương vị thì “giang sơn” và “Cộng giang sơn” sẽ biến mất, nên hệ thống mới phản ứng rõ ràng như vậy?

Xem ra phải đợi đến khi Cảnh Vương đăng cơ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, Lý Ngư cũng không vội.

Cậu nhanh chóng kiểm tra tình trạng các bé cá trên “bảng trạng thái”, các bé đều đã trở về, cậu và Cảnh Vương đang nghỉ ngơi, Vương Hỉ không muốn làm phiền nên đưa các chủ nhân nhỏ đi chơi ở chỗ khác trong vương phủ. Bốn cục cưng đang chơi trốn tìm với Vương công công.

Lý Ngư mỉm cười rời khỏi hệ thống.

Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện tay chân của mình vừa mới tách khỏi người Cảnh Vương lại quấn lấy nhau.

Lý Ngư:?

Cậu nhớ rõ là sau khi tiến vào hệ thống thì mình sẽ chẳng khác nào cái xác không hồn, lẽ nào cậu cũng mộng du à?

Không đời nào, Lý Ngư phát hiện ra Cảnh Vương thực sự ôm cậu, làm cho cả hai sát lại gần nhau.

Hóa ra Cảnh Vương là kiểu người hay bám người, dễ thương quá trời.

Lý Ngư cười hôn lão công. Cậu muốn nhéo mũi đối phương, đợi hắn thở bằng miệng, sau đó dùng lưỡi cá của mình … hôn kiểu Pháp.

Dù đã lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng thực tế đôi mắt nhắm nghiền của Cảnh Vương vẫn mở ra ngay khi ngón tay cậu đặt lên mặt hắn.

Lý Ngư: “…”

Em không, không, em không có ý định làm chuyện xấu đâu!

Cá đang bối rối khi bị nhìn thấu trong nháy mắt, và cậu bị hắn hôn cho đến rối tinh rối mù.

Mấy đứa trẻ đã được sắp xếp tốt, cả hai lại đều đang trong phòng ngủ, quả là đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hòa. 

Từ khi phát hiện mình mang thai, Lý Ngư đã luôn phải ăn chay. Bây giờ cậu rất muốn “hút tinh khí”, muốn đến mức kéo thắt lưng của Cảnh Vương như để bày tỏ điều đó.

Khoảng cách giữa hai người đang rất gần, bất kì một sự thay đổi nào đều bị đối phương thấy rõ ràng.

Cảnh Vương liếc nhìn cái bụng phẳng lì của cậu, nhớ tới trước đó đã từng hỏi thái y, trong ba tháng đầu của thai kì không thể gia.o hợp, Cảnh Vương tuy có ha.m muốn nhưng vẫn biết kiềm chế.

“Không sao đâu.” Lý Ngư muốn ăn thịt, cố hết sức thuyết phục hắn, ‘Nàng’ không yếu ớt, em đã bơi lội thậm chí còn là cưỡi lừa… Chỉ là, chỉ cần chậm một chút thì sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”

Lý Ngư cố tình dụ dỗ Cảnh Vương, nhưng trước khi lâm trận lại có chút ngại ngùng, cậu mân mê góc chăn, đỏ mặt nói: “Tuy em không giỏi cưỡi lừa hay ngựa, nhưng em vẫn cưỡi … rất giỏi”

Câụ vội liếc Cảnh Vương một cái. Tuy những từ cuối cậu nói rất khẽ nhưng vì Cảnh Vương tai thính nên hắn nghe được hết.

Để chứng minh rằng mình có thể làm được, Lý Ngư đã đặc biệt thay đổi tư thế cho phù hợp với hoàn cảnh.

Cá Nhỏ “tà răm” cụp mắt xuống, lông mi như cánh bướm, hơi lo lắng run rẩy, hai má cậu đỏ  bừng, gốc tai hồng hồng, đáng yêu mà ngon miệng.

Ánh mắt Cảnh Vương tối sầm lại, hắn đứng thẳng dậy, hôn cục cưng  bảo bối của mình một cái, khàn giọng nói: “Vậy chúng ta thử xem.”