Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 132




Tất cả các phi tần sau khi biết Trương thị trước mặt họ là giả đều tự nhủ: chẳng trách Trương thị bình thường hệt như chim cút lại có thể tàn nhẫn đến mức giết cả Lục hoàng tử. Điều này thực sự nằm ngoài nhận thức của bọn họ. Hóa ra là hàng giả, các nàng cũng lo lắng, người này đã đối xử với Lục hoàng tử như vậy rồi, nàng sẽ đối xử với bọn họ như thế nào đây?

Công chúa Lang Gia nắm chắc chiến thắng trong tay nên tâm tình rất tốt, cười nói: “Các ngươi cho rằng ta nhân cơ hội tốt mạo danh Trương thị, bắt giam nhẹ Hoàng đế sao?”

Các phi tần không dám gật đầu, nhưng ngoại trừ các nàng ra thì cả Hoàng đế và Cảnh Vương đều đã nghĩ như vậy.

Công chúa Lang ia tự mãn nói: “Thật ra Trương thị đã chết từ lâu. Nhớ lại năm đó, tuy ta vào Hoàng cung chưa đầy ba ngày nhưng trong lòng ta đã sớm muốn chết. Sau khi định ám sát Hoàng đế, ta đã bị phát hiện và ban chết. Lúc đấy, Hiếu Tuệ hoàng hậu đã sai người mang rượu độc đến cho ta. Người mang rượu đến cho ta tình cờ lại là thị nữ Trương thị ở Trường Xuân Cung.”

“Con Trương thị đáng khinh đó nhìn thì có vẻ nhút nhát sợ hãi đấy, nhưng thực chất ả lại là một kẻ đội trên đạp dưới. Ả muốn lợi dụng sự bất hạnh của ta để cướp lấy trang sức của ta.  Đó là phẩm giá cuối cùng của ta. Khi ấy, ta đã rất tức giận nên đã  lấy một cái vòng tay làm mồi nhử rồi lấy mạng của ả. Vốn dĩ ta có thể mặc kệ tất cả và rời khỏi Hoàng cung, cao chạy bay xa. Ta cũng được coi là người từng trải qua sinh tử, đáng lẽ ta nên lãnh đạm với thế sự. Tuy nhiên, ta thực sự không thể hiểu được.”

Công chúa Lang Gia lớn tiếng kể lại thù hận những năm này, vết máu trên tay khiến nàng hơi run lên vì kích động, “Tại sao kẻ mang đến cho ta quá nhiều đau khổ lại có thể ngồi vững đế vị kê cao gối mà ngủ, dựa vào cái gì mà ta, đường đường là nữ nhi của một quốc quân, lại phải gượng cười và sinh con cho kẻ thù?”

“Ta không muốn quỳ xuống, ngươi có thể hủy diệt Lâu Lan, đoạt đi tất cả những gì ta có, vậy vì sao ta không thể khiến ngươi giang sơn đổi chủ chứ?” Công chúa Lang Gia  liếc nhìn Hoàng đế và cười khinh bỉ: “Bệ hạ, từ xưa đến nay có câu, có tới có lui, mới là công bằng.”

“Việc Trương thị chết trong tay ta không có ai biết chuyện nên ta đã nghĩ đến việc thay thế ả. Ta đã từng có một tâm phúc rất am hiểu dịch dung. Vậy nên, khi còn ở Lâu Lan, ta đã học dịch dung. Ta biến bản thân trở thành Trương thị, sau đó được phục vụ bên cạnh Hiếu Tuệ hoàng hậu. Nàng ta không nhận thấy ra bất cứ điều gì cả. Thật đúng là một kẻ cực kỳ ngu xuẩn!

Công chúa Lang Gia ý vị thâm trường cười. Nàng ta vậy mà lại có thể dịch dung. Đây là mấu chốt của việc nàng mạo danh Trương thị. Đó cũng là điều mà Lý Ngư chưa bao giờ nghĩ tới.

Hóa ra vòng đi vòng lại, thế giới này quả thật có tồn tại thuật dịch dung.

Sau khi Hoàng đế biết Trương thị đã bị làm giả từ lâu, ông đã giận đến đau gan. Sau khi định thần lại, ông hỏi: “Vậy ra chính ngươi là người đã hạ độc con của Tiểu Huệ?”

Hoàng đế đã từng ra lệnh cho La Thụy Sinh điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân cái chết của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, nhưng La Thụy Sinh đã mất liên lạc nhiều ngày rồi. Bởi Hoàng đế gần đây bị “Trương gia” gài bẫy nên từ đấy cũng có thể suy ra rằng La Thụy Sinh có lẽ cũng đã bị bắt.

Kể từ khi công chúa Lang Gia âm mưu giả làm Trương thị, Hoàng đế vốn đã nghi ngờ cái chết của Thái tử và Tứ hoàng tử, lúc này máu nóng dâng lên, buột miệng thốt ra.

Công chúa Lang Gia cười lạnh nói: “Sinh mệnh ngắn ngủi của Đại hoàng tử không liên quan gì đến ta chỉ là cái chết của thằng oắt đấy đã giúp ta nghĩ ra biện pháp hành hạ ngươi, Còn Tứ hoàng tử và Cảnh Vương thì đúng là vì ta.”

“Bồ Liễu và Trương thị cùng ở trong Trường Xuân Cung, bà ta rất tin tưởng Trương thị. Bà ta là nhũ mẫu của hoàng tử nên mỗi ngày đều uống thuốc dưỡng sinh, đây vốn là ý của thái y. Còn ta chỉ xem qua phương thuốc mà bà ta đang uống và biết rằng trong đó có đương quy. Vì vậy, ta đã lén bỏ vào trà của bà ta một bí dược của Lâu Lan.”

Lý Ngư trốn trong bể cá nghe lén công khai. Khi nghe đến “một bí dược của Lâu Lan”, cậu đã bủn rủn chân tay. Cậu cho rằng Lâu Lan có một ngọn núi tuyết và bí dược này hẳn là Tuyết Ô Tử chỉ có ở trên núi tuyết. Thêm nữa, công chúa Lang Gia nhắc đến Tứ hoàng tử, lẽ nào Tứ hoàng tử cũng chết bởi Tuyết Ô Tử sao?

Quả nhiên, công chúa Lang Gia nói: “Phương thuốc bí truyền này ban đầu là thuốc bổ, chỉ là sau khi nó phối với Đương Quy mới thành thuốc độc. Bởi vì hoàng tử không chỉ có một nhũ mẫu, giữa các nhũ mẫu cũng sẽ thay phiên đổi người, quan hệ của ta với Bồ Liễu rất tốt, có thể biết rõ Bồ Liễu khi nào sẽ trực ban, mỗi khi bà ta trực ban ta đều sẽ mớm thuốc cho bà ta, lúc bà ta không phải làm việc thì ta sẽ cho uống thuốc giải, độc của phương thuốc này sẽ không lập tức phát huy tác dụng. Bồ Liễu không bị gì, Tứ hoàng tử thì chưa chắc… Có điều hạ độc qua đường sữa mẹ, độc tính sẽ giảm đi đôi chút, Tứ hoàng tử có thể sống được một khoảng thời gian, mọi người đều bảo cơ thể của thằng nhóc đấy suy nhược, chỉ có ta là biết rõ nhất, thằng bé là chết vì trúng độc”.”

Công chúa Lang Gia nhìn hoàng đế, giọng điệu hả hê: “Mấy lần nhìn ngươi dày vò khi bị mất con, ta mới cảm nhận được niềm vui của báo thù. Hiếu Tuệ hoàng hậu cảm thấy có lỗi với ngươi nên ta đã khuyên nàng hãy sinh thêm đứa nữa, như thế là ta có thể lại tra tấn ngươi rồi. Ta thấy lúc nào cũng hạ độc Bồ Liễu qua trà thì quá phiền phức mà trong trà dưỡng sinh của Hiếu Tuệ hoàng hậu cũng có Đương Quy, cho nên ta cũng làm như vậy, ta muốn đứa trẻ này chết trong bụng mẹ, nhưng nó lại rất bướng bỉnh... ”

Công chúa Lang Gia đột nhiên liếc nhìn Cảnh Vương, “Đứa nhỏ này” — tất nhiên là Cảnh Vương.

Công chúa Lang Gia tiếp tục nói: “Ta vốn mua chuộc thái y và các bà đỡ trong cung, muốn họ hành động trong khi Hiếu Tuệ hoàng hậu đang sinh, lại không ngờ phát hiện đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã bị trúng độc dẫn đến không nói được.”

“ Hoàng đế và Hiếu Tuệ hoàng hậu hy vọng có một nhi tử quá lâu. Một đứa con trai câm có lẽ sẽ khiến Hoàng đế đau khổ nhiều hơn chứ không ít. Ta quyết định để nó ở lại thêm vài ngày, để nó dần dần ‘suy nhược’ đến chết như tứ hoàng tử. Nhưng sau khi Bồ Liễu phát hiện ra bí phương, ta đã nói cho Bồ Liễu rằng bà ta cũng phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Tứ hoàng tử, rằng bà ta cũng là đồng phạm của ta. Ta cũng lấy tính mạng gia đình của Bồ Liễu ra đe dọa, buộc Bồ Liễu phải tự nguyện uống thuốc và cho Ngũ hoàng tử bú sữa bị độc.”

“Nhưng lương tâm Bồ Liễu không cho phép như vậy. Trong lúc ta không để ý, bà ta đã cố ý phạm phải sai lầm, cố gắng khơi gợi lòng cảnh giác của Hoàng đế và Hiếu Huệ hoàng hậu, nhưng cuối cùng bà ta lại bị đuổi khỏi cung, chết vì trúng độc còn gia đình bà ta cũng bị ta tàn sát, đó là kết cục của kẻ không biết điều … Chỉ là Ngũ hoàng tử cũng vì vậy mà được chuyển ra khỏi Trường Xuân Cung, hơn nữa, Hoàng đế còn chỉ định thêm một nhũ mẫu mới cho nên ta khi đó không kịp thực hiện kế hoạch tiếp theo.”

Những gì công chúa Lang Gia khiến tất cả những người có mặt đều kinh hãi. Hóa ra đây là nguyên nhân bệnh câm của Cảnh Vương sao, và Bồ Liễu, người mà Lý Ngư vẫn luôn tin rằng là thủ phạm hạ độc Cảnh Vương, thực ra chỉ là một người có cuộc đời vô cùng bất hạnh.

Cho nên, việc Bồ Liễu cố gắng để lại dấu vết trong con hổ bông mà bà ấy làm cho Cảnh Vương là không có gì lạ bởi bà hy vọng Cảnh Vương sau này sẽ phát hiện và giải độc.

Lý Ngư cuối cùng cũng biết sự thật đằng sau tất cả những chuyện này và cảm thấy vô cùng đau lòng. Hóa ra bệnh câm của Cảnh Vương lại là bìa cứu mạng hắn. Phải là người có tâm địa độc ác như nào mới làm ra những tội ác tày trời như vậy cơ chứ. Lý Ngư chỉ hận mình sao lại cách cái bà già công chúa Lang Gia kia xa như vậy, xa thế thì sao cậu vả vào mặt bà công chúa điên kia được cơ chứ.

Tuy đã làm ra nhiều việc ác như vậy nhưng công chúa Lang Gia vẫn cười nói: “Ngũ hoàng tử “bị câm bẩm sinh” khiến cho Hiếu Tuệ hoàng hậu đau đớn muốn chết. Tất nhiên, ta đã tiễn nàng đi một đoạn luôn, miễn cho nàng lại đau khổ quá mức.”

“Ngươi ——” Hoàng đế đau đớn không chịu nổi, trong lòng ông như bị dao đâm, “Không ngờ Hiếu Tuệ lại bị ngươi hại!”

“Thì sao?” Công chúa Lang Gia hất cằm kiêu ngạo nói: “Sau chuyện của Hiếu Tuệ hoàng hậu, ta đã nghĩ ra biện pháp trả thù mới. Mất thê mất nhi thì có là gì, chỉ có khi nào đoạt lấy được giang sơn của ngươi, mới có thể làm thanh thản mối hận của ta! Khi ngươi đang thăm viếng Hiếu Tuệ hoàng hậu ở Trường  Xuân Cung, ta đã cho ngươi uống rượu bỏ thêm liêu rượu khiến ngươi tưởng rằng ngươi đã sủng ái ta. Sau đó, ta trở thành phi tần rồi thuận lý thành chương có được con nối dõi.”

“Ta tìm được một đứa trẻ mang trong mình huyết mạch hoàng tộc Lâu Lan, phong nó làm Lục hoàng tử. Chỉ cần sau này nó lên ngôi thì thiên hạ này chính là của Lâu Lan. Ban đầu ta lo có thể có sơ hở, nhưng vì ngươi không có tình cảm gì với Trương thị, cho dù có đến Vĩnh Phúc Cung thì cũng chỉ tùy tiện ngồi nên không phát hiện ra bí mật của ta.”

“Những năm qua, ta đã cố gắng hết sức để diễn cái vai Trương thị này, ngay cả thằng con trai trên danh nghĩa của ta là Mục Thiên Hiểu cũng không hề biết chuyện này. Chỉ là nó quá vô dụng, đến cả thằng câm cũng bị đánh bại, đã vậy còn bị Cảnh Vương bắt được cơ chứ, vậy thì từ bỏ nó thôi.”

Công chúa Lang Gia nhìn thẳng vào Hoàng đế, trầm giọng nói: “Với địa vị hiện tại của ta, ta có thể trực tiếp khiến ngươi nhường ngôi cho ta, cớ sao lại không!”

Lý Ngư ngồi nghe một nghe, giật nảy mình như vừa tỉnh mộng:???

Vcl, cứ tưởng cái bà công chúa này muốn giúp Lục hoàng tử thượng vị, ai ngờ cuối cùng bà zà này lại muốn trở thành nữ hoàng??? 

Lục hoàng tử căn bản không phải là nhi tử của Hoàng đế mà là một con rối có cũng được không có cũng không sao?!

Tất cả nhân vật phản diện đều có một tật xấu đó chính là nói nhiều. Công chúa Lang Gia bây giờ không hề nói dối bởi nàng ta không cần phải nói dối nữa.

Hoàng đế đột nhiên biết được chân tướng một số sự thật trở nên đau buồn không thể tả, đối mặt với sự ép buộc trắng trợn của công chúa Lang Gia, ông không có phản ứng gì.

Công chúa Lang Gia cũng không quan tâm Hoàng đế như thế nào, sau khi nói hết những gì cần nói, nàng ta nhìn nhìn tất cả mọi người bằng con mắt ngạo mạn rồi dừng lại trên người Cảnh Vương.

Nàng cười nói với Cảnh Vương: “Ta không ngờ không hy vọng ngươi có thể chữa khỏi bệnh câm, hẳn là ngươi đã tra ra được là Tuyết Ô Tử. Tuy nhiên, ngươi chậm mất một bước rồi. Ta nhanh hơn ngươi, đem Hoàng đế giam lỏng. Những năm qua, ngươi vẫn luôn là con cá lọt lưới, tuy không thể giết ngươi, nhưng cuối cùng, ta vẫn cao tay hơn ngươi. Bây giờ ngươi đã không còn quân cờ nào có thể đe dọa ta được nữa, ngươi còn có thể gây khó dễ cho ta được sao?”

Cảnh Vương lặng trầm ngâm một lát rồi liếc nhìn Bát hoàng tử đang dùng cả thân mình để bảo vệ bể cá. Cưới cùng hắn buông tay làm con dao găm rơi trên mặt đất.

Lý Ngư biết rằng Cảnh Vương đang nhìn cậu.

Theo kế hoạch ban đầu của Cảnh Vương, hắn muốn dùng Lục hoàng tử làm con tin, ép Trương thị trao đổi với hắn. Đây vốn là kế sách tốt nhất, nhưng ai ngờ, thân phận thật sự của Trường thị lại chính là công chúa Lang Gia, hơn nữa bà già này còn không quan tâm đến Lục hoàng tử chút nào.

Lục hoàng tử đã không còn là lợi thế dẫn đến chiến thắng nữa.

Cảnh Vương bắt giữ Lục hoàng tử, công chúa Lang Gia liền cho Lục hoàng tử đi bán muối. Có lẽ Lục hoàng tử đến khi chết cũng không biết rằng, cả đời này gã đã lợi dụng rất nhiều người, nhưng thật ra bản thân gã cũng chính là kẻ bị lợi dụng nhiều nhất, điều đó vừa buồn cười, vừa đáng thương.

Gã đã từng lập mưu bày kế hãm hại Bát hoàng tử và Đại Bảo không phải người hoàng tộc, nhưng thật ra chính gã mới là kẻ không rõ danh tính.

Công chúa Lang Gia toàn tâm toàn ý muốn lật đổ Hoàng đế. Tuy nàng ta tố cáo Hoàng đế vô tình khiến nhiều người mất mạng, nhưng chính nàng ta cũng đã làm hại nhiều người vô tội.

Hiếu Tuệ hoàng hậu, Tứ hoàng tử, Bồ Liễu, Cảnh Vương, thậm chí còn có Lục hoàng tử hiện tại.

Nàng ta có lý do chính đáng để hận Hoàng đế, nhưng chẳng phải những người khác cũng trở thành vật hy sinh cho kế hoạch trả thù của nàng ta sao?

Nghe thì có vẻ hay đấy nhưng thật ra nó chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ của nàng ta mà thôi.

Cảnh Vương đã mất con bài thương lượng của mình, kế hoạch ban đầu có khả năng không thể thành công.

Hắn buông vũ khí chờ bị bắt, cũng là bởi vì hắn sợ sẽ liên lụy đến Lý Ngư.

Cái liếc mắt này của hắn chứa đầy ngàn lời muốn nói, Lý Ngư hiểu chứ.

Công chúa Lang Gia sai người đến, áp giải Cảnh Vương và Hoàng đế đi.

Bát hoàng tử chủ động ôm bể cá đi tới, đứng cùng Cảnh Vương.

“Ta cho ngươi thêm một ngày để suy nghĩ cho kỹ. Nếu như ngươi thông minh thì mau chóng thoái vị đi, nếu không ta có thể cho người thay ngươi.” Công chúa Lang Gia lạnh giọng thúc giục Hoàng đế.

Trái tim hoàng đế run lên.

Trong lòng Hoàng đế cảm thấy ớn lạnh.

Cảnh Vương khẽ lắc đầu với Hoàng đế. Tuy công chúa Lang Gia có thể dịch dung nhưng để giả thành Hoàng đế thì lại là một chuyện không hề dễ dàng, bởi nàng ta không thể làm giả huyết mạch hoàng tộc. Nếu để Lễ Thân Vương và tông thất hợp lực tra hỏi thì con rối của công chúa Lang Gia sẽ dễ dàng bị vạch trần. Đó là lý do tại sao nàng ta cần Hoàng đế tự nguyện thoái vị.

Cho dù việc truyền ngôi cho một người phụ nữ không liên quan nó vô lý đến nhường nào, nhưng chỉ cần là nó được nói ra từ chính miệng Hoàng đế thì nó đều sẽ có lý. Nếu Công chúa Lang Gia muốn danh chính ngôn thuận lên ngôi thì đây là con đường duy nhất nhưng nếu Hoàng đế đồng ý, sau khi hết giá trị lợi dụng, thứ đợi chờ ông sẽ chỉ còn lại là cái chết.

Nếu công chúa Lang Gia đổi ý và đẩy hai tiểu hoàng tử khác lên ngai vàng thì nó sẽ vô cùng bất lợi cho Hoàng đế. Nhưng nếu nàng hận Hoàng đế, hận huyết thống của Hoàng đế thì nàng sẽ không chọn cách này. 

Vì vậy, mặc dù bọn họ bây giờ là tù binh, nhưng tạm thời vẫn an toàn.

Hoàng đế hiểu được tất cả những điểm mấu chốt này. Sau khi bị tách khỏi các phi tần và được đưa thiến thiên điện có thị vệ canh ở bên ngoài, Hoàng đế chán nản nói: “Thiên Trì, trẫm quá bất cẩn.”

“Khi Lý Ngư hỏi trẫm có phi tử nào người ngoại bang không, trẫm nhớ đến Mai phi. Cả đời trẫm chỉ nhận một vị này là phi tần ngoại bang. Khi đó trẫm muốn đến Lạc Hà Cung nơi Mai phi từng ở để tìm manh mối thì bất ngờ gặp phải Trương thị giữa đường. Trẫm nhất thời không để ý, bị Trương thị khống chế, càng không nghĩ tới nàng ta lại chính là Mai phi…’’

“Nàng ta dùng danh nghĩa của trẫm, triệu con vào cung, ý đồ một lưới bắt hết. Nói tóm lại, là trẫm liên luy đến con.”

Vẻ mặt Hoàng đế tràn đầy bi thương, khi biết được sự thật về cái chết của Hiếu Tuệ hoàng hậu và Tứ hoàng tử, biết được nguyên do Cảnh Vương bị hạ độc, Hoàng đế hối hận vì đã không diệt Lâu Lan ngay từ đầu.

Dù sao thì hai quốc gia cũng là thù địch với nhau. Lâu Lan Vương từng tuyên thệ muốn đánh vào hoàng thành, Hoàng đó lúc ấy còn trẻ, ông sao có thể cho phép Trường An Vương nói những lời cuồng ngôn loạn ngữ như vậy cơ chứ.

Khi hai nước đại chiến, nếu như ông đường đường chính chính bị đánh bại trên chiến trường thì ông không còn gì để nói, cuối cùng là chính Trường An Vương thua, Trường An Vương lúc đó đến cung dâng hiến nữ nhi, ông thực sự nghĩ rằng mọi thứ chỉ dừng ở đó thôi.

Ai ngờ công chúa Lang Gia được dâng đến lại là khởi nguồn của mọi tội ác.

Vào thời điểm đó, Hoàng đế không thực sự quan tâm đặc biệt đến công chúa Lang Gia, ông ban hôn cũng chỉ là để trấn an người dân Lâu Lan. Lúc đấy, ông đã định đối xử với nàng ta như những phi tần khác, nhưng sau khi công chúa Lang Gia vào hoàng cung, nàng ta chỉ chăm chăm vào ám sát ông. Ông biết rằng nữ nhân này không thể giữ lại. Vì vậy, ông đã không hề do dự ban chết cho nàng ta, cũng không điều tra thế lực còn sót lại sau lưng nữ nhân này.

Thành thật mà nói, chung quy lại là ông đã quá chủ quan còn kẻ thù của ông quá xảo quyệt.

Hoàng đế vô cùng hối hận, Cảnh Vương vươn một tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai ông.

“Phụ hoàng nén bi thương, trước mắt chưa phải là tuyệt cảnh.” Cảnh Vương nhanh chóng nói, “Nhi thần cả gan, muốn xin phụ hoàng một đạo chiếu thư cần vương.”

Hoàng đế: “……”

Dù sao hoàng đế cũng đã trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh ông đã tỉnh táo lại.

Cảnh Vương nhắc đến chiếu thư cần vương, Hoàng đế đương nhiên là hiểu hiểu ý, viết chiếu không khó đối với ông, nhưng chiếu chỉ phải giao cho người mà ông tuyệt đối tin tưởng, nhằm triệu tập quân lính Hoàng thành, tấn công hoàng cung, giải thoát Hoàng đế, một khi rơi vào tay những người có ý đồ, hậu quả không thể lường trước được.

“Thiên Trì, con… có đảm bảo không?” Hoàng đế hỏi.

“Có.” Cảnh Vương dứt khoát.

Hoàng đế nhìn đứa con trai này của mình một lúc lâu. Khi ông rơi vào tuyệt vọng và tưởng chừng không thể xoay chuyển tình thế, Cảnh Vương vẫn giữ thong dong như cũ. Hoàng đế vô thức tin  Cảnh Vương, cũng chỉ có Cảnh Vương mới có thể cứu ông.

“Được, trẫm tin con.” Hoàng đế nói.

Hoàng đế rút từ trong tay áo ra một hộp ngọc. Chiếc hộp này dài khoảng một ngón tay và hoàn toàn trống rỗng bên trong. Đây có lẽ là lý do tại sao thứ này vẫn có thể được giữ bên người Hoàng đế.

Hoàng đế trực tiếp ném hộp ngọc xuống đất, làm nó vỡ vụn thành từng mảnh.

Trong số những mảnh ngọc vụn bị vỡ trên mặt đất, có nửa mảnh tấm sắt được chôn trong đáy ngọc lộ ra bên ngoài, trên tấm sắt khắc hình mãnh hổ.

Đây là……

Cảnh Vương giật mình.

“Đây là hổ phù của trẫm, nó có thể ghép với hổ phù của tướng quân trấn thủ thành để huy động quân phòng thủ. Cái này được giấu rất khéo, thật nực cười khi công chúa Lang Gia sai người lục soát ta cũng không thể tìm ra.” 

Hoàng đế cười một tiếng, đưa hổ phù cho Cảnh Vương.

“Có hổ phù này, họ có thể cần vương.”

Cảnh Vương gật đầu, cẩn trọng cầm lấy.

Hoàng đế tò mò hỏi: “Càn Thanh Cung đang nằm trong sự khốn chế của người phụ nữ kia, an nình được thắt chặt, sao còn có thể gửi được tấm phù này ra ngoài?”

Ánh mắt Cảnh Vương dừng lại ở bể cá cách đó không xa, hắn cầm hổ phù đi về phía bể cá.

Lý Ngư đã sớm có cảm ứng với hắn, cậu ngẩng đầu cá, nôn nóng chờ đợi.

“Cá Nhỏ…”

Cảnh Vương ngồi xổm xuống.

Lý Ngư thổi một quả bong bóng về phía hổ phù. Cậu biết, chỉ có mình mới có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi đây, mang theo hổ phù đi viện binh.

“Đưa cho cá đi, nhất định sẽ không sao đâu!” Lý Ngư hăng hái vẫy đuôi, sẵn sàng chiến đấu.

Cảnh Vương đúng là có ý này. Tuy nhiên, hắn không đưa hổ phù ngay mà nhúng ngón tay vào trong nước, nhẹ nhàng sờ sống lưng cá. Cái đuôi của Lý Ngư thoải mái run rẩy, cậu ngửa bụng lật người lại, cũng để Cảnh Vương xoa bụng.

Bên trong còn có áo bông nhỏ nè, mặc dù có sờ thì cũng không nhận ra he he he!

Cảnh Vương dừng lại, miễn cưỡng vu.ốt ve bụng cá.

“ Sẽ không sao đâu!’’ Lý Ngư biết Cảnh Vương cũng đang cảm thấy lo lắng, cậu vội quấn đuôi quanh ngón tay hắn, dùng miệng ngậm lấy hổ phù.

Cảnh Vương cuối cũng gật đầu, tìm một mảnh lụa, buộc hổ phù vào người cá.

“Thiên Trì, con muốn con cá này đem hổ phù ra ngoài?’’ Hoàng đế chết lặng.

Để cho một con cá đi giao hổ phù, thế này cũng quá…

“ Phụ hoàng, người tin tưởng nó cũng là tin tưởng con.’’Cảnh Vương nói.

Hoàng đế thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Vương liền biết lúc này hắn không hề nói đùa. Cá của Cảnh Vương rất có nhân tính, có thể đánh vào mặt Lục hoàng tử, vừa rồi ông cũng vừa mới chứng kiến.

Cả Khâm Thiên Giám lẫn Liễu Không đều khen ngợi con cá này, có lẽ con cá này được ban phước.

Hoàng đế thuyết phục bản thân và chấp nhận sắp xếp của Cảnh Vương.

Thiên điện của Càn Thanh Cung có một hồ nước thông ra ngoài điện, người không qua được còn cá thì có thể.

Cảnh Vương nâng Lý Ngư, nhẹ nhàng đặt cậu xuống nước. Lý Ngư xuống nước, tặng cho Cảnh Vương một nụ hôn gió rồi vẫy đuôi nhanh chóng rời đi. 

Đối với một thứ quý giá như vậy, cá shipper nhất định sẽ giấu kĩ và mang đến nơi cần nó!