Xem ra thiếu niên nói không sai, Hắc Dạ Tri Chu đã bị kinh động, nên toàn bộ hang ổ đều xuất kích, đánh đuổi kẻ địch đi.
Sau khi đi được một đoạn, thiếu niên dừng lại bất động, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.
Trước mắt là một hang động hình bán nguyệt, bên trong gập ghềnh, có nước từ khe hở chảy ra, lan tỏa thành những vết ngấn nước.
"Linh khí ở chỗ này quả nhiên so với phía trên nồng đậm hơn một chút." Thiếu niên sau khi xem xong, để viên đá dạ quang lên phía trên một chỗ lõm xuống, dùng làm nguồn ánh sáng.
Sau khi Ninh Khanh Khanh đi vào, ngoại trừ ngửi thấy trong không khí một mùi vị đặc biệt ở trên người Tri Chu ra, còn có một luồng khí tức tươi mát. Khi nghe thiếu niên hô hai chữ "Quả nhiên", nàng liền hỏi "Ngươi đã sớm biết?"
"Hắc Dạ Tri Chu mặc dù là tiểu Linh Thú sống theo bầy, nhưng bình thường số lượng chỉ khoảng chừng mấy trăm con. Mà đám vừa rồi, số lượng rõ ràng hơn một nghìn, hơn nữa cái đầu lớn hơn so với trước đây. Vậy nên ta hoài nghi chúng nó lớn nhanh là do linh khí ở đây dồi dào hơn."
Linh Thú cùng Võ Linh có chỗ giống nhau, đó chính là dựa vào hấp thu linh khí thiên địa để chính mình thăng cấp. Bình thường Linh Thú làm ổ đều sẽ cố gắng tìm nơi có linh khí dồi dào.
Sau khi thiếu niên ngồi xuống một chỗ, lấy ra hỏa thạch[1] và nhánh cây, bắt đầu châm lửa.
[1] đá lấy lửa
"Ngươi tính ở chỗ này tu luyện linh khí?" Ninh Khanh Khanh ngồi đối diện hắn, "Nói đến hiện tại, ta còn chưa biết Võ Linh của ngươi là cái gì?"
Những lời này vừa nói ra, thiếu niên quỷ dị không nói lời nào, nhóm lửa xong xuôi, lại móc ra một cái chân sau lớn còn tươi gác lên ngọn lửa, rồi bắt đầu lật lật để nướng.
"Ồ, tại sao ngươi lại không nói?" Ninh Khanh Khanh nhìn thiếu niên, hì hì cười, "Ngươi không dám nói Võ Linh của mình, hay thật sự là một con lợn đó chứ? !"
"Ngươi mới là lợn đó!" Thiếu niên trợn mắt liếc mắt nhìn nàng, mím chặt đôi môi đỏ thẫm, lật tay giật giật, một cái bình ngọc màu trắng rơi xuống tay của hắn, hắn không cam tâm tình nguyện mà hừ hừ, "Xem đi."
"Rất đẹp a!" Ninh Khanh Khanh xoay cái bình kia nhìn một vòng, tạo dáng thật khéo, tỏa sáng lấp lánh, giống như là một tác phẩm nghệ thuật. Bề ngoài tao nhã tuyệt đẹp của nó rất hợp với thiếu niên kia.
"Xinh đẹp mà làm cái gì!" Thiếu niên thấy nàng nhìn qua, lại thu hồi Võ Linh cất đi, "Ngươi không cảm thấy nam nhân cầm bình ngọc, rất ẻo lả nữ tính sao?"
Hắn chưa nói dứt lời, thì một câu này, Ninh Khanh Khanh đúng là cũng vừa nghĩ tới.
Quan âm bồ tát không phải là tay nâng Bạch Ngọc tịnh bình sao?
Trong đầu nàng lập tức hiện lên bộ dáng thiếu niên cong ngón út lên nắm bình ngọc, nhàn nhã cầm cành trúc vẩy nước nơi này một chút, nơi kia một chút . . .
"Không có, cũng không ẻo lả nữ tính một chút nào."
". . . Nếu như khóe miệng ngươi không có cười rõ ràng như vậy, ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói."
"Cũng được, cũng được mà. . ." Ninh Khanh Khanh nhìn gương mặt thiếu niên đen lại, vội vàng nhịn cười, "Mấu chốt là Võ Linh hữu dụng là được, bề ngoài không quan trọng."
"Có tác dụng gì, đơn thuần là hệ phụ trợ, không thể đánh nhau, không có một chút tác dụng nào." Thiếu niên rắc một chút gia vị lên trên cái đùi sau trên bếp, giọng điệu rõ ràng không vừa lòng.
Nghĩ lại tình cảnh ngày hôm nay bị Cao Đại truy đuổi cuống quít chạy mọi nơi, Ninh Khanh Khanh cũng có chút than thở.
"Ta cũng là hệ phụ trợ trị liệu." Ninh Khanh Khanh nhận lấy miếng thịt hắn xé ra, đặt ở bên miệng thổi thổi.
"Chonên một khi đánh nhau, cũng chỉ có thể chạy." Thiếu niên càng thêm bất mãn, "Ta nhất định phải tập luyện Băng Liên Thánh Long thật tốt, như vậy đánh nhau mới đạt đến trình độ có ý nghĩa nhất định!"
Nghe được lời này, đây còn là người cuồng đánh nhau, nàng quơ quơ miếng thịt trong tay, "Đây là ngươi đánh?"
Nghe được lời này, đây còn là người cuồng đánh nhau, nàng quơ quơ miếng thịt trong tay, "Đây là ngươi săn được?"