Lần này đến Cực Quang Sâm Lâm rèn luyện, nàng xem những người khác đại đa số cũng không mang đồ gì trên lưng. Sau này hỏi công chúa Tử Tuyết mới biết được đại bộ phận người cũng có vài thứ gì đó để chứa đồ. Còn dáng vẻ như nàng, vẫn cứ cõng bao quần áo, vừa nhìn liền thấy cấp bậc thấp.
"Làm sao ngươi biết đây là Trữ Vật Giới Chỉ?"
"Ngươi trên mặt nhẫn có một loại hoa văn riêng, cái loại...hoa văn này chính là dâu hiệu của Trữ Vật Giới Chỉ."
Nói cho cùng, nàng còn nhớ ngón trỏ của Phượng Phi Bạch có một chiếc nhẫn màu xanh thẫm, khó trách nàng không tìm được mặt dây chuyền, khẳng định là bị hắn cất vào trong giới chỉ!
Cầm lấy nhẫn đeo vào tay, chiếc nhẫn kia nhìn thì xem ra rất lớn. Kết quả là mang vào ngón trỏ của nàng lại biến đổi lớn nhỏ từ theo ngón tay nàng . Lúc vừa mới đeo vào, trong đầu của nàng còn phát ra một câu nói.
"Vô Cực Nạp Giới, là không gian Giấu Đồ có tính năng có thể phát triển. Cùng với linh lực của người sử dụng tăng trưởng, không gian lúc nào cũng có thể tùy thời phát triển."
Đồng thời, trong óc nàng lập tức hiện ra một mảnh không gian thần bí, ước chừng có một trăm thước vuông. Ở trong không gian có một hồ nước khá nông, chiếm cứ đến hai phần ba diện tích trong đó.
Hồ nước trắng ngần long lanh, hiện ra màu xanh lục cực kì nhạt. Trên mặt hồ có mây khói nhạt nhòa dao động, lảng bảng mờ mịt. Ngửi thấy một muig vị tươi mới xông vào mũi, có hơi tương tự khí tức linh khí ở bên cạnh Thoát Cốt Thủy Phù Dong.
Vật này thật đúng là thần kỳ. Thì ra không gian Giấu Đồ là cái dạng này.
Ninh Khanh Khanh như nhặt được chí bảo mà thu hồi suy nghĩ, lại nhìn thiếu niên đã không còn đứng ở bên cạnh nàng, mà đi đến bên một chỗ giá sách rồi đọc. Còn cái rương ở trước mắt nàng đều đã mở ra, liệu không phải toàn bộ đã cầm đi sạch chứ?
Ninh Khanh Khanh đi ra phía trước xem xét, thiếu niên kia cũng không quay đầu lại "Trong cái hộp khác đại đa số là Linh Thảo, ta cầm một nửa, còn lại một nửa cho ngươi."
Cái này thì thật sự có một chút phong độ quân tử a.
Nếu là gặp người tiểu nhân, không chừng liền vét cạn sạch, nơi nào còn có thể nghĩ đến phần của mình!
Ninh Khanh Khanh cất mọi thứ của một nửa còn lại , ngay cả cái hộp đều cho vào trong Vô Cực Nạp Giới. Nàng nhìn thấy thiếu niên kia đối với các món đồ khác đều không có hứng thú, lật tới lật lui không biết đang tìm cái gì, liền đi tới gần,
"Ngươi muốn tìm cái gì?"
"Võ lâm bí tịch."
"Võ Linh bí tịch?" Ninh Khanh Khanh kinh ngạc, "Tu luyện Võ Linh còn muốn bí tịch?"
"Triền Ti Bộ! ta tìm được rồi!" Thiếu niên tách ra một quyển sách, mắt phượng ánh lên một tia niềm vui bất ngờ. Hắn bỏ quyển sách kia như món bảo bối vào bên hông, quyển sách kia trong nháy mắt bị thu vào. Ninh Khanh Khanh phỏng đoán vật trang bị chứa đồ của hắn chính là cái Bạch Ngọc Yêu Đái kia.
"Không phải Võ Linh, là võ lâm, chính là công phu, biết không?"
Ninh Khanh Khanh có thể nào không biết công phu. Chính là người của thời đại này, không phải đều là học Linh Kỹ gì gì đó, sao còn có người muốn học võ lâm bí tịch?
Thiếu niên vẻ mặt khinh thường mà nhìn nàng, "Đã biết rõ các ngươi là những người nông cạn. Võ Linh kia có cái gì hay để tu luyện, cũng không thú vị một chút nào. Võ công mới là vương đạo a, muốn đánh nhau, sẽ có võ công!"
"Ách. . ." Ninh Khanh Khanh cũng không biết nói như thế nào. Bởi ngày ngày bị một đám Võ Linh vây quanh, đột nhiên thấy một người muốn học võ lâm bí tịch , nàng có điểm bối rối.
Thôi vậy, nàng có lẽ lại lục soát vài lượt, xem còn có vật gì tốt hay không.
Dọc theo bên vách hang núi, Ninh Khanh Khanh đi tới góc để vàng kia. Nàng nghĩ đến chuyện bị Phượng Phi Bạch bóc lột, chuyện ngay cả cơm cũng không có mà ăn, nên vẫn thu hoạch những thỏi vàng vào không gian.
Thế giới bên ngoài dù sao người bình thường có lẽ nhiều hơn. Mà người bình thường kia trả tiền, vẫn chủ yếu thanh toán bằng vàng bạc a.
"Cứ nhắt nhiều hơn một chút, bắt đầu để dành, sau này đi chỗ nào cũng không sợ không có tiền ."