Edit : cammuối
Không chỉ có độc mồm độc miệng, vô sỉ, tự kỷ, lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên đáng sợ nhất vẫn là phúc hắc, đủ loại cho vào chung một chỗ, quả thật chính là đỉnh cao trong món hàng hiếm.
Từ tối hôm qua nàng đến trong phòng, cuối cùng ném tất, chỉ sợ hắn đã sớm đề phòng nàng lợi dụng tất làm phiền .
Xem ra, vừa rồi Tam hoàng tử có vẻ mặt kinh ngạc là biết rõ. Cho tới bây giờ Phượng Phi Bạch rất ít tham gia mấy cái... lễ hội nhỏ này. Bị nàng nói vài câu, liền đi tham gia cái này linh kỹ lễ hội sao?
Đã lường được trước. Hắn đã sớm biết trước.
Từ từ điều chỉnh tâm tình thật tốt, Ninh Khanh Khanh mở mắt, đột nhiên nghe được tiếng lá cây xào xạc xen lẫn với âm thanh của hắn. Nàng nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Xung quanh bóng cây dày đặc, chỉ có tiếng lá xào xạc.
Là mình nghe lầm ?
Ninh Khanh Khanh ngồi ở trên cỏ, bứt một nhánh cỏ ngậm ở trong miệng, nhìn bầu trời màu xanh, nghỉ ngơi một lúc, rồi vỗ vỗ mông chuẩn bị đi.
Chính là đi một vòng, Ninh Khanh Khanh liền phát hiện không đúng.
Khi nàng đi tới gần dòng Thanh Khê , cũng chỉ tốnmười phút đồng hồ. Chính là bây giờ nàng đã đi hơn mười phút đồng hồ , như thế nào hai bên chỉ có bóng cây dày đặc, tiếng nước róc rách, giống như ...
Nàng vẫn đứng yên một chỗ chưa từng đi đâu.
Trong bụi cỏ, có một con gì đó màu xanh thẫm chậm rãi nhô ra từ dưới nước. Nó lộ ra hai mắt lồi, chậm rãi liền bơi tới bờ sông, bò lên trên mặt cỏ. Màu da của nó với mặt cỏ gần như giống nhau, liếc mắt nhìn qua, rất khó phân biệt ra.
Ninh Khanh Khanh quay đầu, muốn nhìn khung cảnh phía sau, vừa quay đầu, liền nhìn thấy một gương mặt quái dị cực kỳ xấu xí ở trước mắt nàng.
Hai mắt lồi ra.
Màu da xanh thẫm sần sùi.
Trên mặt khảm hai lỗ mũi lớn.
Một cái miệng thật lớn màu đỏ tươi!
Ngực Ninh Khanh Khanh đập mãnh liệt, xoạt xoạt xoạt lui lại mấy bước. Cái miệng rộng kia cắn hụt, kêu ken két một tiếng. Lúc này nàng mới nhìn rõ ràng, trước mặt là một con Thiềm Thừ ( con cóc) to lớn cao cỡ nửa người nàng.
Nó có dáng vẻ xấu xí, chỉ cần nhìn là sẽ buồn nôn!
Sau khi không cắn được nàng, nó kêu xì xào hai tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi như một mũi tên lao tới, tính kéo Ninh Khanh Khanh vào cái miệng rộng của nó!
Ninh Khanh Khanh trở tay đâm một nhát, thanh Chủy Thủ trong tay áo cắm sâu vào đầu lưỡi đỏ tươi.
Thiềm Thừ oa oa phát ra tiếng kêu đau thật lớn, bị đau mà thu đầu lưỡi lại. Đôi mắt xanh lè chăm chú nhìn Ninh Khanh Khanh chợt nhíu lại, từ hai má phồng lên của nó phun ra một làn hơi khói mau xanh biếc, nhanh chóng che đi tầm nhìn của nàng. (Khúc này Cam cũng hok rõ là Khanh khanh nhìn con cóc hay con cóc nhìn khanh khanh nữa o_0?)
Ninh Khanh Khanh cũng không biết, thứ mà nàng gặp phải là Lục Yên Thiềm Thừ sống gần bảy trăm năm.
Loại Linh Thú lực công kích không mạnh, nhưng lại có thể dễ dàng chế tạo cảnh quan có vẻ kéo gần lại,rồi phối hợp phun ra làn khói màu xanh có thể làm cho con mồi bị lạc phương hướng. Khi đó thì nó ẩn náu trong chỗ kín đáo, lúc con mồi không chú ý, nó nhanh chóng quấn lấy mồi săn , nuốt chửng!
Bây giờ con Lục Yên Thiềm Thừ, cũng đã ẩn núp ở bên trong làn khói,tìm cơ hội cuốn lấy Ninh Khanh Khanh.
Nếu như là ngày thường, gặp phải một đối thủ có thực lực như vậy, Lục Yên Thiềm Thừ căn bản là không để ý đến như vậy. Nhưng mà một đao kia của Ninh Khanh Khanh, vẫn là để cho bản năng của nó sinh ra cẩn thận.
Ninh Khanh Khanh ở trong làn khói cũng không tốt hơn gì, mặc dù làn khói không có độc, nhưng mà phạm vi nhìn thấy được không đủ hai thước. Mà cái lưỡi của con quái vật Thiềm Thừ ước chừng có hơn một thước, một khi xuất hiện, nàng rất khó né tránh.
Lục Yên Thiềm Thừ dĩ nhiên không muốn tốn sức nhiều nữa, sau khi lại một lần nữa thả ra một làn khói xanh, nó chậm rãi tiếp cận Ninh Khanh Khanh. Nhân cơ hội nàng quay đi, một đầu lưỡi quấn lấy tay nàng, hất văng thanh Chủy Thủ đi, lại lần nữa áp sát về phía Ninh Khanh Khanh.
Ninh Khanh Khanh tránh đi không kịp, bị Thiềm Thừ quấn lấy, dẫm ở dưới bàn chân.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Xin lỗi mọi người vì đã post trễ*cúi đầu*. Thật ra là hôm qua đi chơi không đọc được tn nên bây h mới post xin mọi người thứ lỗi(T_T)
Edit : cammuối
Không chỉ có độc mồm độc miệng, vô sỉ, tự kỷ, lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên đáng sợ nhất vẫn là phúc hắc, đủ loại cho vào chung một chỗ, quả thật chính là đỉnh cao trong món hàng hiếm.
Từ tối hôm qua nàng đến trong phòng, cuối cùng ném tất, chỉ sợ hắn đã sớm đề phòng nàng lợi dụng tất làm phiền .
Xem ra, vừa rồi Tam hoàng tử có vẻ mặt kinh ngạc là biết rõ. Cho tới bây giờ Phượng Phi Bạch rất ít tham gia mấy cái... lễ hội nhỏ này. Bị nàng nói vài câu, liền đi tham gia cái này linh kỹ lễ hội sao?
Đã lường được trước. Hắn đã sớm biết trước.
Từ từ điều chỉnh tâm tình thật tốt, Ninh Khanh Khanh mở mắt, đột nhiên nghe được tiếng lá cây xào xạc xen lẫn với âm thanh của hắn. Nàng nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Xung quanh bóng cây dày đặc, chỉ có tiếng lá xào xạc.
Là mình nghe lầm ?
Ninh Khanh Khanh ngồi ở trên cỏ, bứt một nhánh cỏ ngậm ở trong miệng, nhìn bầu trời màu xanh, nghỉ ngơi một lúc, rồi vỗ vỗ mông chuẩn bị đi.
Chính là đi một vòng, Ninh Khanh Khanh liền phát hiện không đúng.
Khi nàng đi tới gần dòng Thanh Khê , cũng chỉ tốnmười phút đồng hồ. Chính là bây giờ nàng đã đi hơn mười phút đồng hồ , như thế nào hai bên chỉ có bóng cây dày đặc, tiếng nước róc rách, giống như ...
Nàng vẫn đứng yên một chỗ chưa từng đi đâu.
Trong bụi cỏ, có một con gì đó màu xanh thẫm chậm rãi nhô ra từ dưới nước. Nó lộ ra hai mắt lồi, chậm rãi liền bơi tới bờ sông, bò lên trên mặt cỏ. Màu da của nó với mặt cỏ gần như giống nhau, liếc mắt nhìn qua, rất khó phân biệt ra.
Ninh Khanh Khanh quay đầu, muốn nhìn khung cảnh phía sau, vừa quay đầu, liền nhìn thấy một gương mặt quái dị cực kỳ xấu xí ở trước mắt nàng.
Hai mắt lồi ra.
Màu da xanh thẫm sần sùi.
Trên mặt khảm hai lỗ mũi lớn.
Một cái miệng thật lớn màu đỏ tươi!
Ngực Ninh Khanh Khanh đập mãnh liệt, xoạt xoạt xoạt lui lại mấy bước. Cái miệng rộng kia cắn hụt, kêu ken két một tiếng. Lúc này nàng mới nhìn rõ ràng, trước mặt là một con Thiềm Thừ ( con cóc) to lớn cao cỡ nửa người nàng.
Nó có dáng vẻ xấu xí, chỉ cần nhìn là sẽ buồn nôn!
Sau khi không cắn được nàng, nó kêu xì xào hai tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi như một mũi tên lao tới, tính kéo Ninh Khanh Khanh vào cái miệng rộng của nó!
Ninh Khanh Khanh trở tay đâm một nhát, thanh Chủy Thủ trong tay áo cắm sâu vào đầu lưỡi đỏ tươi.
Thiềm Thừ oa oa phát ra tiếng kêu đau thật lớn, bị đau mà thu đầu lưỡi lại. Đôi mắt xanh lè chăm chú nhìn Ninh Khanh Khanh chợt nhíu lại, từ hai má phồng lên của nó phun ra một làn hơi khói mau xanh biếc, nhanh chóng che đi tầm nhìn của nàng. (Khúc này Cam cũng hok rõ là Khanh khanh nhìn con cóc hay con cóc nhìn khanh khanh nữa o_0?)
Ninh Khanh Khanh cũng không biết, thứ mà nàng gặp phải là Lục Yên Thiềm Thừ sống gần bảy trăm năm.
Loại Linh Thú lực công kích không mạnh, nhưng lại có thể dễ dàng chế tạo cảnh quan có vẻ kéo gần lại,rồi phối hợp phun ra làn khói màu xanh có thể làm cho con mồi bị lạc phương hướng. Khi đó thì nó ẩn náu trong chỗ kín đáo, lúc con mồi không chú ý, nó nhanh chóng quấn lấy mồi săn , nuốt chửng!
Bây giờ con Lục Yên Thiềm Thừ, cũng đã ẩn núp ở bên trong làn khói,tìm cơ hội cuốn lấy Ninh Khanh Khanh.
Nếu như là ngày thường, gặp phải một đối thủ có thực lực như vậy, Lục Yên Thiềm Thừ căn bản là không để ý đến như vậy. Nhưng mà một đao kia của Ninh Khanh Khanh, vẫn là để cho bản năng của nó sinh ra cẩn thận.
Ninh Khanh Khanh ở trong làn khói cũng không tốt hơn gì, mặc dù làn khói không có độc, nhưng mà phạm vi nhìn thấy được không đủ hai thước. Mà cái lưỡi của con quái vật Thiềm Thừ ước chừng có hơn một thước, một khi xuất hiện, nàng rất khó né tránh.
Lục Yên Thiềm Thừ dĩ nhiên không muốn tốn sức nhiều nữa, sau khi lại một lần nữa thả ra một làn khói xanh, nó chậm rãi tiếp cận Ninh Khanh Khanh. Nhân cơ hội nàng quay đi, một đầu lưỡi quấn lấy tay nàng, hất văng thanh Chủy Thủ đi, lại lần nữa áp sát về phía Ninh Khanh Khanh.
Ninh Khanh Khanh tránh đi không kịp, bị Thiềm Thừ quấn lấy, dẫm ở dưới bàn chân.