Chỉ thấy hắn đột nhiên tỏ vẻ lịch sự khiến cho Ninh Khanh Khanh nghiến răng đến phát đau.
Thì ra ngày đó kẻ thiếu chút nữa bóp cổ giết chết nàng lại như thể không phải là hắn.
Hiện tại không biết giở ra cái trò xấu xa gì đó, lại còn nói bản thân nhặt được này nọ muốn cho nàng xem:
“Ngươi có cái gì thủ đoạn, mau mau một lần ra chiêu đi”.
Ngón tay Phượng Phi Bạch vừa cử động, không biết lấy từ nơi nào ra một cái mặt dây chuyền thạch anh hình tròn màu vàng.
Ninh Khanh Khanh vốn tưởng hắn lừa dối chính mình, kết quả vừa thấy vật được lấy ra tay lập tức sờ lên cổ chỉ thấy trên cổ trống không, lại duỗi tay về phía hắn: “Đây là đồ của ta!”.
Phượng Phi Bạch nắm chặt tay, thu mặt dây chuyền lại trong lòng bàn tay. Ninh Khanh Khanh không lấy được đồ thì tức giận, trợn mắt: “Trả lại cho ta!”.
Phượng Phi Bạch nét mặt dè dặt. “Thứ này trông giá trị không nhỏ, không thể cứ nói là của ngươi liền là của ngươi được”.
“Vậy ngươi mới vừa rồi vì cớ gì ngươi lại hỏi ta?” Ninh Khanh Khanh cau mày nói.
“Vừa rồi ta không có nghĩ tới việc đó, hiện tại liền nghĩ tới, vì vậy ta liền không thể để cho một số người có lòng tham, liền như vậy đem đồ này nọ mang đi” Phượng Phi Bạch biểu tình chính trực, vẻ mặt thề sống chết không để bản thân bị lừa.
Làm cho Ninh Khanh Khanh nháy mắt nhượng bộ.
Nam nhân bỉ ổi này biết rõ đó là thứ nàng bất cẩn làm rớt lại còn cố ý tới hỏi nàng.
Chờ nàng vội vàng muốn lấy lại, hắn lại cố ý làm bộ làm tịch.
Hắn không phải cho rằng nàng không thể không có cái mặt dây chuyền đó nên mới đến uy hiếp nàng, vậy thì nàng sẽ làm bộ không để ý đến để xem hắn có thể làm được gì.
“Coi nhưnếu có trả lại đồ vật gì thì cũng không phải là thứ quan trọng, nếu Thất hoàng thúc không chịu trả vậy thì thôi coi như không có việc gì đi!” Ninh Khanh Khanh vẻ mặt như không có gì khoát khoát tay áo, ánh mắt nhìn về hướng khác.
“Thì ra không phải thứ gì quan trọng” Phượng Phi Bạch thở dài “Như vậy quăng nó đi vậy”.
Dựng thẳng hai tai nghe ngóng, Ninh Khanh Khanh nghĩ có giỏi thì ném đi ném đi, quăng đi để nàng còn đi lấy lại nữa.
“Mặt dây chuyền lớn như vậy mà ném lung tung ra đường, lỡ đâu làm cho ai đó té ngã như vậy thì không tốt lắm, không bằng bóp nát nó cho bớt việc” Phượng Phi Bạch lẩm bẩm một mình, ngón trỏ cùng ngón cái liền xiết chặt, tính toán dùng sức.
Ninh Khanh Khanh vừa nhín thấy một màn liền nghĩ, nếu quăng đi thì nàng còn có thể tìm lại được, chứ bóp nát liền xong.
Nàng đột nhiên xoay người nhào tới, nắm tay Phượng Phi Bạch: “Đừng nắm”.
Ở trong Ngự hoa viên to như thế, chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ nhào về phía nam nhân đằng trước, hai tay nhỏ bé cầm chặt tay nam nhân. Lại không để ý rằng thật lớn sức lực đột nhiên truyền đến khiến hai người đứng không vững ngã lên ghế trên hành lang, chỉ kịp nghe thấy một tiếng bịch vang lên.
Ninh Khanh Khanh đứng không vững nên té vào lồng ngực của Phượng Phi Bạch, cơ thể va chạm vào lồng ngực rắn chắc, mà môi nàng lại truyền đến cảm giác mềm mại bất đồng.
Con mắt trợn to.
Lại trợn to.
Miệng của nàng có phải hay không đã chạm vào thứ không nên chạm, nàng chỉ cảm thấy thứ đó thật đàn hồi lại còn ấm nữa, mang theo một ít độ ấm truyền lại, thứ đó còn chia làm hai.
Nàng Ninh Khanh Khanh là một cô nương đã trưởng thành nên những chuyện nàng chưa làm không có nghĩa là bản thân không biết.
Chống lại ánh mắt nam nhân dưới thân, nàng liền biết môi nàng đang chạm vào nơi nào.
Làm sao lại có thể trùng hợp như vậy mà hôn môi đâu?
Ninh Khanh Khanh mở to mắt, có phần đờ đẫn.
Trời ạ! Nụ hôn đầu tiên của nàng liền dâng ra ngoài như vậy sao?
Nhìn nam nhân tuyệt sắc trước mặt gần kề, Ninh Khanh Khanh lại nháy mắt.
Nhìn thật đẹp mắt; là nàng chỉ có thể đánh giá cao nhất.
Gần trong gang tất, nàng có thể nhìn thấy rõ làn da không tỳ vết, đôi mắt trong veo sâu thăm thẳm như bầu trời đêm rực rỡ, mái tóc đen dài trút xuống như thác nước rơi tại trên ghế, không ngừng tỏa ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người.
Phượng mâu không ngừng lấp lánh, không biết chứa đựng cái gì tâm tình.