Edit: Dạ Nguyệt Vy
Beta: Angelina Yang
Nhưng chính người đang hiện ra kia là dạng người tốt lành, dễ sống chung sao?
Chỉ trong chốc lát, thấy được Tử Hỏa xuất hiện trong tay người kia, không tới nửa giây, Tử Hỏa đã nhảy tới trên người nó, đốt sinh vật thân dài kia cháy thành hai khúc.
Ninh Khanh Khanh cuối cùng cũng mở mắt, liền thấy nam nhân trước mặt. Tầm mắt của hắn vẫn chưa thu hồi, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm, ẩn chứa ánh tím mơ hồ, so với bầu trời đêm càng thêm thần bí, hấp dẫn người khác.
Khóe môi mím lại, vẫn còn mang theo sát khí chưa hề tan đi, toàn thân lộ ra sự lạnh lẽo khó có thể hình dung. Đó là một loại khí thế những người khác khó có thể bắt chước, cũng không cách nào có thể đối địch. Trên gương mặt đủ để làm cho người trong thiên hạ si mê này, giống như vương giả đứng ở đỉnh cao, quan sát thiên hạ, lạnh lùng hờ hững.
Hiên tại Ninh Khanh Khanh có chút giật mình, mơ hồ nghĩ đến hắn không phải đang ăn tối sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?
Phượng Phi Bạch cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng, gương mặt trắng trẻo cùng với một mái tóc đen dài như thác đổ, tôn lên làn da trắng như tuyết, có chút ẩm ướt của hơi nước. Trông nàng giống như búp bê, mặt mũi đẹp đẽ tinh xảo không chút tỳ vết mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, tựa như đang tra hỏi hắn vì sao lại xuất hiện?
"Ngươi phải cảm ơn Dương Thiếu Thần."
"Tại sao?" Coi như là phải cảm ơn, thì cũng phải cảm ơn hắn chứ, rõ ràng là hắn cứu nàng.
"Hắn làm đồ ăn quá khó ăn."
Ninh Khanh Khanh rõ ràng rồi, bởi vì Phượng Phi Bạch không ăn được, mới kịp tới kéo nàng đi một cái. Nhưng mà cho dù nói như thế nào, lần này Phượng Phi Bạch cứu nàng là rõ ràng. Nàng giơ tay lên lau nước trên mặt.
"Dù sao vẫn cám ơn ngài, không nghĩ tới người hay thấy chết không buồn cứu như ngài, lại có thể ra tay cứu người."
Phượng Phi Bạch rất không muốn bị nàng hiểu lầm như vậy, "Khế ước bán thân, sáu năm."
"Cái gì? Sáu năm? Ngài ra giá có phải là quá cao?" Ninh Khanh Khanh trợn to hai mắt, nàng đã biết rõ kẻ này không dễ dàng tốt như vậy, nhưng không ngờ là thời gian bán thân lại tăng gấp đôi .
"Không cần lo lắng." Phượng Phi Bạch thấy vẻ mặt của nàng, nói câu an ủi, "Nếu ngươi bị Bạo Tuyết Bạch Hùng ăn rồi, như vậy, sáu năm đó có thể mất hiệu lực."
"Ngài chắc chắn ta sẽ bị Bạo Tuyết Bạch Hùng ăn?" Ninh Khanh Khanh giơ tay lên tức giận đấm vào ngực Phượng Phi Bạch, "Phải chăng là rất ác độc?"
Lúc nàng giơ tay lên, do ảnh hưởng của động tác, thân thể có chút nghiêng về phía sau, mái tóc ẩm ướt dính vào da thịt trắng như tuyết, dọc theo cái khe xương quai xanh nho nhỏ, giọt nước trượt xuống, làm lộ ra cảnh sắc kiều diễm phía dưới. Quả là :
Da trắng nhuộm ráng hồng, mĩ nhân tỏa hương thơm.
"Ăn hay không ăn, Bổn vương cũng không biết khẩu vị Bạo Tuyết Bạch Hùng thế nào." Ánh mắt Phượng Phi Bạch có hơi đi xuống, "Nhưng mà, nếu như ngươi qua chỗ nó với tình cảnh như bây giờ, Bạo Tuyết Bạch Hùng nhất định sẽ cảm giác được mịn màng, trắng nõn trắng nà rất ngon miệng."
Mịn màng, trắng nõn trắng nà rất ngon miệng?
Ninh Khanh Khanh theo tầm mắt của hắn nhìn xuống mới phát hiện mới vừa rồi quá mức nguy cấp, nàng cũng không có mặc quần áo. Phượng Phi Bạch xuất hiện, lại ôm nàng trần trụi như vậy vào trong lòng.
Da thịt không có một chút vải vóc bao bọc, đụng chạm khuôn ngực nam tính. Cho dù thân thể Phượng Phi Bạch được tạo thành do linh khí ngưng tụ ra, mỗi một phân, mỗi một tấc, đều là thuộc về kết cấu đặc hữu của nam nhân.
Cái đó và bị người thật ôm, căn bản là không có khác nhau!
Nàng không nghĩ đến thì cũng thôi, chính là Phượng Phi Bạch nhìn cái gì vậy chứ? Đón nhận ánh mắt sâu thẳm của hắn, gương mặt Ninh Khanh Khanh đỏ đến tím lại như quả bồ quân. Nàng giơ tay lên, mạnh mẽ dùng sức đẩy, muốn hất đầu của Phượng Phi Bạch ngửa lên trời, ngượng ngùng trách mắng:
"Ngươi vẫn còn nhìn nữa à!"