Đầu trâu mặt ngựa không dám nhúc nhích mà dè dặt đứng tại chỗ.
Tiểu quỷ đối diện thất kinh nhìn bọn họ.
Thậm chí còn túm tóc tiểu Diêm Vương ngay trước mặt bọn họ rồi run rẩy bảo tiểu Diêm Vương chạy trước đi, để mình chặn phía sau cho.
Chặn gì phía sau cơ?
Chặn bọn họ á?
Đầu trâu mặt ngựa run rẩy liếc nhau, nhìn tiểu Diêm Vương cao lớn uể oải ngày xưa nắm tay tiểu quỷ, giương mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cứ như không hề quen biết vậy.
À phải rồi.
Đầu trâu mặt ngựa sực nhớ ra giờ tiểu Diêm Vương ở nhân gian không có ký ức nên đâu biết bọn họ.
Không chỉ không biết bọn họ mà bọn họ cũng phải tỏ ra không biết tiểu Diêm Vương mới được.
Đầu trâu mặt ngựa đành phải cắn răng nói ồm ồm: "Các ngươi là ai ——"
Thân hình bọn họ cao lớn, giọng nói oang oang làm bụi bay đầy trời, nghe rất uy nghiêm, rất có sức áp đảo.
Mộ Bạch nuốt nước bọt, vừa định mở miệng thì bị ngăn lại.
Diêm Hạc nắm tay cậu rồi lạnh lùng nhìn đầu trâu mặt ngựa trước mắt: "Chúng ta nhận lệnh Hắc Bạch Vô Thường tới đây tìm một thứ."
Câu này vừa thốt ra thì đầu trâu mặt ngựa lập tức đổi sắc mặt.
Có lý do vào đây thì tốt quá rồi!
Cả hai ân cần cúi người: "Thì ra là thế, thì ra là thế. Các hạ muốn tìm gì vậy? Đã tìm được chưa?"
Thời gian được tiếp xúc với tiểu Diêm Vương cũng không nhiều!
Đầu trâu mặt ngựa xô đẩy nhau, sợ mình lép vế hơn quỷ sứ bên cạnh nên ra sức chen đến trước mặt tiểu Diêm Vương, trong giọng nói không giấu được vẻ ân cần: "Nếu các hạ chưa tìm ra thì chúng ta có thể tìm giùm các hạ."
Diêm Hạc đứng tại chỗ không nói lời nào.
Tiểu quỷ nhìn đầu trâu mặt ngựa lúc đầu hung thần ác sát mà giờ khom người xun xoe nịnh bợ.
Cậu bừng tỉnh đại ngộ, kề vào tai Diêm Hạc nói nhỏ: "Thì ra lão Bạch lợi hại như vậy."
Diêm Hạc cầm ngón tay tiểu quỷ, nói với đầu trâu mặt ngựa trước mắt: "Cảm ơn hai vị đại nhân, tìm được rồi."
Đầu trâu mặt ngựa ân cần tiễn hai người ra cổng kho, cuối cùng còn dặn: "Sau này các hạ muốn tìm gì thì cứ nói nhé."
Mộ Bạch nhảy xuống khỏi người Diêm Hạc rồi nhìn cổng kho từ từ đóng lại, ôm nhật ký trong ngực thở phào nói may quá may quá.
Không uổng công cậu ngày ngày chăm chỉ câu hồn với Hắc Bạch Vô Thường.
Cậu cẩn thận mở nhật ký ra, nhìn thấy tên chủ nhân ở trang cuối cùng.
"Trần Lan......"
Mộ Bạch cúi đầu đọc lên, lập tức ngẩn người.
Diêm Hạc: "Đại nhân biết người này à?"
Mộ Bạch gật đầu, gãi má nói: "Hồi đó hắn là sư gia trong huyện."
"Tuổi còn trẻ, có học thức nhưng tính tình lập dị, mới đầu không ưa tôi nên thường xuyên lạnh mặt với tôi."
"Mãi sau này mới thân thiện hơn, đi theo những người khác trong nha môn bắt cá tặng tôi."
Ánh mắt Diêm Hạc dán vào nhật ký, im lặng giây lát rồi hỏi: "Đại nhân vẫn còn nhớ rõ hắn à?"
Mộ Bạch gật đầu, lật nhật ký ra: "Hồi đó hắn hay lạnh mặt với tôi nên A Sinh cũng chẳng thích hắn, trước đó hay tới nhà hắn mua bánh quế, sau này A Sinh biết đó là nhà hắn nên không đến suốt một thời gian dài."
"Về sau tôi nói muốn ăn, A Sinh mới đến nhà hắn mua bánh quế lại."
"Tính hắn quả thực rất kỳ quái, không thích nói chuyện với ai, nghe nói cha hắn làm hình nhân bằng giấy, sau đó mất sớm, từ nhỏ người trong thôn sợ xúi quẩy nên không giao du với hắn."
"Tôi cứ tưởng hắn không ưa mình, ai ngờ hắn còn viết nhật ký nữa."
Diêm Hạc rũ mắt nhìn quyển nhật ký ố vàng, ánh mắt không rõ cảm xúc.
Sao lại không ưa chứ.
Mấy trăm năm qua mà quyển nhật ký vẫn còn đó.
E là sau khi chết thành quỷ sứ, người kia đã lập tức viết quyển nhật ký này.
Nóng ruột nóng gan nhiều năm như vậy, sao lại không ưa tiểu quỷ chứ.
Diêm Hạc nói khẽ: "Mấy trăm năm rồi mà đại nhân vẫn nhớ rõ hắn còn trẻ và có học thức sao?"
Mộ Bạch nghĩ ngợi: "Nhớ chứ. Hồi đó người biết chữ ở huyện An Phong cũng không nhiều, thỉnh thoảng hắn lại đến nhờ tôi nhận xét bài thơ hắn viết, còn nghiên cứu thảo luận mấy bài thơ khác với tôi nữa. Có rượu ngon cũng mời tôi uống chung."
Diêm Hạc ung dung nói: "Vậy là đại nhân thường xuyên đối ẩm dưới trăng với hắn, thảo luận thơ từ, có phải uống say còn ngủ chung với nhau nữa không?"
Mộ Bạch lắc đầu: "Không có. A Sinh ghét hắn nên chẳng bao giờ cho hắn vào phòng cả."
Đừng nói gì đến ngủ chung.
Lần đầu tiên Diêm Hạc cảm thấy ma da thật tốt.
Nhưng một lát sau, anh lại hỏi: "Sao đại nhân nhớ hắn rõ quá vậy?"
Trên mặt Mộ Bạch lộ vẻ hoài niệm, nhịn không được liếm môi nói: "Bánh quế nhà hắn ngon cực kỳ. Bánh quế ở mấy tiệm khác đều không ngọt bằng."
Diêm Hạc cười một tiếng, xoa đầu tiểu quỷ rồi thấp giọng hỏi: "Đại nhân không nghĩ hắn có ý khác sao?"
Mộ Bạch ngẩn người, cúi đầu mở nhật ký ra, mờ mịt nói: "Ý gì? Nhờ tôi chăm sóc cha hắn dưới lòng đất à?"
Cậu càng nghĩ càng thấy có lý, lẩm bẩm nói: "Vậy hắn phải đốt thư cho tôi chứ......"
"Viết nhật ký tôi cũng đâu thấy được, vả lại tôi không biết cha hắn tên gì, mặt mũi ra sao, biết chăm sóc cha hắn thế nào đây......"
Diêm Hạc nhịn không được véo má tiểu quỷ một cái, trong mắt lộ ra ý cười.
Mộ Bạch lẩm bẩm: "Véo tôi làm gì, tôi đâu có nói sai, hắn phải đốt thư nhờ tôi chăm sóc cha hắn mới đúng......"
Biết cổng kho đã đóng, Hắc Bạch Vô Thường khoan thai đi tới hỏi hai người tìm được nhật ký chưa.
Mộ Bạch lắc lắc quyển nhật ký: "Tìm được rồi."
Hắc Bạch Vô Thường đưa hai người về, đang đi thì chợt nghe Diêm Hạc nói khẽ: "Hai vị đại nhân có biết quỷ sứ Trần Lan không?"
Mộ Bạch ôm nhật ký đi phía trước, chỉ lo nhớ đường ở âm phủ nên không nghe Diêm Hạc hỏi sau lưng.
Bạch Vô Thường cầm xích sắt, xoa cằm suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Trần Lan? Có chút ấn tượng......"
"Hồi còn sống cha hắn làm hình nhân bằng giấy nên hắn cũng chẳng sợ mấy chuyện dưới âm phủ, bát tự cứng thích hợp làm quỷ sứ, vì vậy chúng ta hỏi hắn có muốn làm quỷ sứ không."
"Hắn đồng ý nhưng xin được điều đến quản lý các hồn ma chết trong trận lũ kia."
Bạch Vô Thường cười nói: "Chuyện này chúng ta đâu quản được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý."
"Hắn làm quỷ suốt mấy trăm năm, hình như không gặp được người mình muốn gặp nên sau khi tích đủ công đức thì đi đầu thai. Số công đức kia đủ cho hắn đầu thai vào nhà giàu đến mấy kiếp."
Nói một hồi, đám người đi tới cổng âm phủ.
Diêm Hạc nhìn Mộ Bạch ôm nhật ký đi phía trước, cười nói với Bạch Vô Thường: "Đa tạ."
Bạch Vô Thường xua tay rồi đưa hồn phách hai người về dương gian.
Đưa xong, một bóng đen một bóng trắng mệt mỏi vươn vai ngáp dài, càu nhàu nói: "Mệt chết đi được......"
Nhưng đi chưa bao lâu thì hai người đụng phải đầu trâu mặt ngựa.
Chẳng biết đầu trâu mặt ngựa làm gì mà rướn cổ về phía cổng âm phủ, cứ như đang lấm lét nhìn gì đó.
Hắc Bạch Vô Thường thấy lạ nên hỏi thăm.
Đầu trâu mặt ngựa đến âm phủ sớm hơn bọn họ, thâm niên cũng lâu, mặc dù địa vị cao hơn bọn họ nhưng bình thường hai bên hợp tác cũng khá vui vẻ.
Đầu trâu mặt ngựa xoa tay ân cần hỏi: "Lão Bạch, hai người lúc nãy các ngươi dẫn tới có quan hệ thế nào vậy?"
Bạch Vô Thường: "Hai người kia là một đôi."
Đầu trâu mặt ngựa vội hỏi: "Tiểu quỷ kia nhìn không giống tiểu quỷ lắm nhỉ......"
Bạch Vô Thường vui vẻ nói: "Y là tiểu quỷ bóng đè mà."
"Được tình nhân của mình cung phụng, ngày thường không làm việc ác, cũng chẳng hại ai cả. Các ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Đầu trâu mặt ngựa liếc nhau rồi xởi lởi cười nói: "Không có gì không có gì, tò mò nên hỏi cho biết thôi. Chỗ khác còn việc phải làm, chúng ta đi trước nhé."
Dứt lời cả hai vội vàng rời đi.
Bạch Vô Thường xoa cằm băn khoăn nhìn theo đầu trâu mặt ngựa nhưng cũng chẳng mấy để ý.
Ở một nơi khác dưới âm phủ.
Trong cung điện tráng lệ, một người đàn ông mặc trường bào nằm trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt uể oải, bộ dạng lười biếng, mái tóc đen dài xõa tung, một tay gác lên đầu gối.
Hắn hào hứng nhìn đầu trâu mặt ngựa bị bắt về: "Lúc nãy các ngươi thì thầm gì đó? Cửu đệ đệ vừa đáng thương vừa đáng yêu của ta thế nào rồi?"
Đầu trâu mặt ngựa do dự lắp bắp: "Điện hạ...... Tiểu Diêm Vương......"
Hai người lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn kể lại chuyện mình vừa thấy.
Nghe xong người đàn ông thoáng sửng sốt, sau đó cười phá lên, cười đến gập cả người, thở không ra hơi.
Hắn cười lăn cười bò rồi hỏi: "Các ngươi nói hắn yêu đương với một tiểu quỷ bóng đè à?"
Đầu trâu mặt ngựa ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Tứ điện hạ cười như sắp lăn xuống giường.
"Hắn...... Ha ha ha ha."
"Hắn yêu đương với một tiểu quỷ bóng đè ha ha ha......"
Diêm Địch cười suýt tắt thở, mái tóc đen dài rối tung sau lưng: "Hèn gì từ nhỏ hắn đã mê ngủ như vậy......"
"Thì ra vợ hắn là tiểu quỷ bóng đè ha ha ha ——"
Diêm Vương có bảy người con, tiểu Diêm Vương Diêm Hạc là con út.
Sáu người con lớn suốt ngày ăn chơi trác táng, quan hệ thân thiết nhưng đã quen lười biếng nên cứ nhắc đến chuyện tiếp quản âm phủ thì lại đùn đẩy cho nhau.
Cho đến khi con út lớn lên.
Từ nhỏ Diêm Hạc đã khác xa bọn họ, tính tình lạnh lùng, năng lực cực mạnh, xử lý việc âm phủ nhanh gọn dứt khoát nên được xác định làm tiểu Diêm Vương từ lâu.
Nhưng con út vô dục vô cầu, quanh năm uể oải chỉ thích ngủ, ngủ trong phủ một giấc đến mấy trăm năm.
Diêm Vương tức giận ném con út lên trần gian lịch luyện.
Diêm Hạc lạnh lùng từ nhỏ rất bực đám ca ca này, có lẽ cảm thấy bọn họ làm chậm trễ thời gian ngủ của mình.
Diêm Địch suy tư mấy trăm năm vẫn nghĩ không ra, cảm thấy hết sức khó tin.
Cũng đâu phải người sống ngày ngày đi làm công.
Có gì để ngủ chứ.
Hồi nhỏ ngủ một giấc đến mấy trăm năm, đã vậy lúc nào cũng tỏ vẻ thiếu ngủ.
Giờ Diêm Địch cười suýt tắt thở mới hiểu ra.
Hèn gì từ nhỏ đã mê ngủ như vậy.
Vợ là tiểu quỷ bóng đè.
Không ngủ li bì mà được à?
Lỡ ngủ ít hơn người khác vợ lại chạy mất thì làm sao bây giờ.