Ngủ Sớm Một Chút

Chương 62




Cái này có liên quan gì tới định lý Pitago chứ?

Vẻ mặt Vệ Triết chết lặng.

Tiểu quỷ giữa không trung đã kéo Hắc Bạch Vô Thường bay mất tăm.

Nhận thù lao thì tất nhiên phải làm việc chăm chỉ, tận tâm tận lực.

Hắc Bạch Vô Thường hoàn toàn không ngờ tiểu quỷ lại biến thành bộ dạng này.

Tuy bình thường bọn họ cũng làm việc cần mẫn nhưng chưa bao giờ đến mức này cả.

Tiểu quỷ giống như lột xác tái sinh khiến Hắc Bạch Vô Thường ngay cả thời gian cãi nhau cũng không có.

Bớt đi thời gian cãi nhau, cộng thêm định lý Pitago thần kỳ nên giờ xích sắt câu một chuỗi du hồn dài ngoằng tung bay giữa không trung, ngươi bên ta, ta bên ngươi, liên tục tặng người cho âm phủ.

Cứ thế đến sáng sớm, Hắc Bạch Vô Thường đã làm xong việc hôm nay.

Trước kia rạng sáng bọn họ vẫn chưa làm xong.

Nhờ có tiểu quỷ, trời vừa sáng thì bọn họ cũng xong xuôi mọi việc.

Hắc Bạch Vô Thường ngồi xổm ven đường nhìn tiểu quỷ bên cạnh, ngón tay điên cuồng lật sổ sinh tử.

Thậm chí lật không thấy danh sách mới, tiểu quỷ còn mờ mịt ngẩng đầu hỏi bọn họ: "Sao trên sổ sinh tử chẳng có ai hết vậy?"

Bạch Vô Thường im lặng một lát rồi nói với vẻ mặt phức tạp: "Vì câu hết những người cần câu rồi."

Sao trên sổ sinh tử không có ai.

Diêm Vương sống cũng chẳng hỏi được câu này.

Tiểu quỷ bưng sổ sinh tử thoáng sửng sốt rồi gãi má hỏi bọn họ tiếp theo phải làm gì.

Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau một cái, cũng không nghĩ ra tiếp theo phải làm gì.

Dù sao bọn họ cũng chưa từng kết thúc công việc sớm như vậy.

Mọi ngày vào giờ này bọn họ còn đang ở ngã tư trung tâm thành phố cãi nhau đi đường nào câu hồn gần hơn.

Trái lo phải nghĩ, hai người nhớ lại âm phủ còn mấy việc tồn đọng chưa làm xong nên hỏi tiểu quỷ có muốn xuống âm phủ tham quan không.

Tiểu quỷ vừa nghe vậy thì lắc đầu như trống bỏi, hoảng sợ lùi lại liên tục.

Đùa à.

Một tiểu quỷ như cậu giao dịch với Hắc Bạch Vô Thường đã đáng sợ lắm rồi.

Sao còn chủ động chạy xuống âm phủ được chứ?

Hắc Bạch Vô Thường lại cam đoan tuyệt đối sẽ không bắt cậu xuống địa ngục, chỉ dẫn cậu về xử lý mấy việc tồn đọng thôi.

Tiểu quỷ vẫn điên cuồng lắc đầu.

Cho đến khi Bạch Vô Thường cười tủm tỉm nói: "Tiểu tiên sinh không xuống âm phủ xem thật à? Làm quen với nhiều người cũng tốt mà."

"Có biết đầu trâu mặt ngựa không? Biết đâu mai mốt tình nhân của tiểu tiên sinh chết đi sẽ gặp đầu trâu mặt ngựa thì sao."

"Huống chi bây giờ chúng ta đang cộng tác với tiểu tiên sinh, tất nhiên có thể dẫn tiểu tiên sinh đi làm quen với đầu trâu mặt ngựa."

"Nếu sau khi chết tình nhân của tiểu tiên sinh gặp đầu trâu mặt ngựa, mà đầu trâu mặt ngựa lại quen biết tiểu tiên sinh, chưa biết chừng sẽ quan tâm hơn đó."

Tiểu quỷ ngồi xổm ven đường ngẩn người, lộ vẻ do dự.

Hắc Bạch Vô Thường kẻ xướng người họa, khuyên một hồi khiến tiểu quỷ dao động.

Cậu kẹp sổ sinh tử dưới nách rồi theo Hắc Bạch Vô Thường xuống âm phủ.

Lối vào âm phủ là một rừng cây bị sương mù giăng kín, âm u lạnh lẽo.

Tiểu quỷ đi sau lưng Hắc Bạch Vô Thường, băng qua khu rừng âm u kia tiến vào âm phủ.

Âm phủ hoàn toàn khác xa tưởng tượng của cậu.

Cậu là tiểu quỷ nên tất nhiên rất sợ âm tào địa phủ, sợ đến mức tưởng tượng ra vô số cảnh đẫm máu, nhưng âm phủ trước mắt chẳng có máu me gì cả.

Nhưng thật sự rất lạnh, khí lạnh tỏa ra không ngớt.

Trên đường đi có nhiều quỷ sứ tướng mạo quái dị chào hỏi Hắc Bạch Vô Thường, hỏi đùa sao đêm nay về muộn thế, Bạch Vô Thường cười híp mắt chào lại, còn Hắc Vô Thường lạnh mặt làm thinh.

Ánh mắt bầy quỷ tò mò dán vào tiểu quỷ sau lưng Hắc Bạch Vô Thường.

Chỉ thấy tiểu quỷ này bề ngoài trắng trẻo, vẻ mặt cũng không đờ đẫn mà tỉnh táo lanh lợi, người không bị trói bằng xích sắt, thậm chí dưới nách còn kẹp sổ sinh tử.

Bầy quỷ nhất thời bàn tán xôn xao.

Tiểu quỷ chưa kịp nghe rõ đám người bàn tán chuyện gì thì cậu và Hắc Bạch Vô Thường đã tới cuối hành lang.

Dưới mái hiên âm u, cuối hành lang là hai cánh cửa khóa kín, phía trên treo bảng tên Hắc Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường thổi bụi trên cửa, nhìn lớp bụi này cũng đủ biết hai người bao lâu rồi chưa về.

Tiểu quỷ cứ tưởng mở cánh cửa phủ bụi trước mặt ra, bên trong sẽ rất vắng vẻ yên tĩnh.

Ai ngờ Bạch Vô Thường quay đầu hỏi cậu: "Sẵn sàng chưa?"

Tiểu quỷ không hiểu lắm, chỉ biết lơ ngơ gật đầu.

Bạch Vô Thường đột nhiên đẩy cửa ra rồi lập tức né sang một bên, động tác của Hắc Vô Thường bên cạnh cũng giống hệt y, nước chảy mây trôi, nhanh nhẹn thành thạo.

Tiểu quỷ vẫn mờ mịt đứng tại chỗ.

Một giây sau, giấy tờ đổ xuống ầm ầm như muốn nhấn chìm người ta, đủ loại âm thanh huyên náo ùa vào tai như thủy triều.

Nghe tiếng gào thét trong phòng kết thúc, Hắc Bạch Vô Thường mới đon đả dẫn tiểu quỷ vào.

Sau khi vào, Mộ Bạch phát hiện gian phòng này rộng lạ thường, gần như không thấy điểm cuối.

Hệt như một thư viện khổng lồ vậy, những dãy kệ vừa cao vừa rộng chất đầy sách cổ đủ loại.

Đám quỷ sứ trong phòng bận tối tăm mặt mũi, tiếng trò chuyện, tiếng gầm gừ và tiếng lật giấy xen lẫn vào nhau, ồn như vỡ chợ.

Giấy tờ bay xuống rồi lại ung dung bay về chỗ cũ, cả phòng toàn giấy tờ bay loạn xạ.

"Chép chép chép, suốt ngày chép, bên kia ký tên, bên này chép lại, có chép bằng chân cũng chẳng theo kịp bọn họ thay đổi xoành xoạch vậy đâu."

"Hồ sơ số bốn mươi tám ở đâu? Có tìm được hồ sơ số bốn mươi tám không? Đem hồ sơ số bốn mươi tám tới được không ——"

Hiển nhiên Hắc Bạch Vô Thường đã quá quen với khung cảnh hò hét ầm ĩ này, thành thạo né giấy tờ bay loạn xạ, còn nhàn nhã quay đầu bảo tiểu quỷ mấy vật này không gây thương tích nên cậu đừng sợ gì cả.

Mộ Bạch ngẩn ngơ gật đầu.

Hắc Bạch Vô Thường dẫn cậu đến chỗ làm việc của mình, trên bàn chất đầy hồ sơ chờ xử lý.

Tiểu quỷ nghiêm túc ngồi sau lưng bọn họ, nhìn Hắc Bạch Vô Thường bắt đầu xử lý hồ sơ.

Mới đầu hai người còn ra vẻ nghiêm chỉnh lật xem hồ sơ, kết quả lật xong mấy quyển thì bắt đầu chửi đổng.

Lúc thì chê lão già này đòi hỏi lắm thật, lúc thì nói ký tên ký tên, suốt ngày toàn bắt ký tên, cóc ai thèm ký đâu.

Mắng xong hai người vứt giấy tờ bừa bãi, chỉ chọn những hồ sơ đơn giản để xử lý.

Tiểu quỷ ngồi trên ghế đẩu, thấy đã một tiếng trôi qua mà Hắc Bạch Vô Thường vẫn đang điên cuồng lật đống giấy tờ tìm hồ sơ dễ xử lý, lật mấy chục lượt vẫn chưa chịu thôi.

Mộ Bạch nhìn quanh một vòng, phát hiện cả phòng quỷ sứ đều giống Hắc Bạch Vô Thường.

Thường xuyên cãi cọ, tính khí nóng nảy.

Một tiếng đã có ba quỷ sứ đánh nhau.

Nguyên nhân là bọn họ không rảnh ký tên vào hồ sơ của nhau nên không thể thông qua quy trình tiếp theo.

Quỷ sứ xung quanh có vẻ đã quen với cảnh đánh nhau kia, vừa mắng mỏ trong lúc xử lý hồ sơ vừa tránh đi lũ quỷ sứ đánh nhau.

Mộ Bạch quan sát một hồi, phát hiện nửa tiếng trước quỷ sứ xử lý một hồ sơ, nửa tiếng sau vẫn đang xử lý hồ sơ đó.

Quỷ sứ kia chửi rủa om sòm nhưng tay cầm bút vẫn không hề ngừng lại, thậm chí còn chẳng thèm lật giấy.

Mộ Bạch do dự nhìn sang Bạch Vô Thường, hỏi y rốt cuộc quỷ kia đang làm gì mà sao nửa tiếng rồi vẫn chưa xong.

Bạch Vô Thường ngẩng đầu nhìn rồi bất đắc dĩ nói: "Hắn đang chép sổ sinh tử kiếp trước của những người đã đầu thai ấy mà."

Mộ Bạch ngẩn người, có vẻ không hiểu.

Bạch Vô Thường giải thích với cậu mỗi người đều có kiếp trước kiếp này, tất cả đều được ghi vào sổ sinh tử của âm phủ, thông tin chi tiết về kiếp trước kiếp này của mỗi người đều phải sao ra mấy bản rồi lưu trữ ở các bộ phận khác nhau của âm phủ.

Mỗi một thay đổi như đầu thai hoặc tử vong sẽ khiến sổ sinh tử của người kia thay đổi theo, vì vậy người chép sổ sinh tử phải chép lại lần nữa rồi đem đến từng bộ phận của âm phủ.

Quy định này khiến các bộ phận của âm phủ oán hận không thôi, chỗ cất sổ sinh tử đã sắp chật kín, sắp hết chỗ chép luôn rồi.

Sổ sinh tử đã chép phải có xác nhận không sai sót của từng bộ phận rồi mới được niêm phong cất giữ, các bộ phận của âm phủ làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm đã sớm oán thán đầy trời.

Mộ Bạch nhìn đống hồ sơ, nhớ lại ngày thường Diêm Hạc làm việc trên máy tính chỉ một lát là xong.

Thậm chí mấy bảng biểu có thể để rất nhiều người ký tên xác nhận, khỏi cần chạy tới chạy lui.

Trong đám giấy tờ bay đầy trời, tiểu quỷ nói chuyện này với Bạch Vô Thường, y lập tức ngồi thẳng dậy hỏi cậu: "Thật không?"

Tiểu quỷ gãi má: "Chắc vậy. Để mai tôi hỏi anh ấy thử xem."

Thật ra cậu cũng không chắc thứ này có hữu ích hay không, chỉ thấy Diêm Hạc thường xuyên sử dụng nó.

Ngày hôm sau.

Màn đêm buông xuống, tiểu quỷ lập tức bay đến biệt thự, nghiêm túc bảo Diêm Hạc mình có một chuyện rất quan trọng cần nói với anh.

Diêm Hạc cứ tưởng tiểu quỷ muốn nói với mình về quan hệ giữa cậu và Hắc Bạch Vô Thường, thế là tập trung lắng nghe, cũng muốn tìm hiểu chuyện hôm qua.

Anh ngồi trên ghế nhìn tiểu quỷ nói: "Ngài cứ nói đi. Tôi đều chấp nhận hết."

Dù là chuyện gì anh cũng chấp nhận được cả.

Tiểu quỷ trịnh trọng hỏi anh: "Anh dạy tôi làm bảng biểu được không? Kiểu bảng biểu mà nhiều người có thể ký tên cùng lúc trên máy tính ấy."

Diêm Hạc: "?"

Dường như anh chưa kịp phản ứng nên sửng sốt một lát rồi lặp lại: "Bảng biểu?"

Tiểu quỷ tha thiết gật đầu: "Hình như gọi là xeo gì đó......"

Diêm Hạc trầm mặc một hồi, sau đó hỏi cậu: "Bảng biểu Excel ấy à?"

Hai mắt tiểu quỷ sáng lên, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là cái đó......"

Diêm Hạc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: "Ngoài chuyện này ra còn chuyện gì khác nữa không?"

Ví dụ như Hắc Bạch Vô Thường sắp trả thù chẳng hạn.

Tiểu quỷ trước mặt nghĩ ngợi rồi thành thật lắc đầu: "Không có."

Cuối cùng Diêm Hạc dẫn tiểu quỷ đến phòng làm việc rồi bật máy tính lên, dạy cậu cách lập bảng biểu Excel.

Ngày hôm sau.

Tiểu quỷ khiêng laptop Diêm Hạc đốt cho mình chạy đi gặp Hắc Bạch Vô Thường.