Ngủ Sớm Một Chút

Chương 57




Tiểu quỷ thò đầu sang, ân cần chờ Bạch Vô Thường đánh dấu vào tên Diêm Hạc.

Thấy Bạch Vô Thường nghệt mặt ra, cậu nghiêm túc chỉ vào cái tên kia nói: "Đây, chính là cái tên này nè."

Chữ trên sổ sinh tử màu vàng kim, người chưa tới số chết chỉ có một dòng tên và giới tính, còn ngày tháng và nguyên nhân chết đều mờ tịt.

Ánh mắt Bạch Vô Thường phức tạp, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi chắc không? Hắn là nam mà."

Tiểu quỷ quả quyết: "Chắc chứ."

Hắc Vô Thường cũng thò đầu sang: "Nam gì?"

Bạch Vô Thường nói tình nhân của tiểu quỷ là nam, Hắc Vô Thường cũng ngẩn người.

Tiểu quỷ chen giữa Hắc Bạch Vô Thường, ngẩng đầu lên dõng dạc nói: "Nam thì sao? Nam không thể là.m tình nhân được à?"

Bạch Vô Thường đành phải nói: "Được chứ được chứ."

Y vung tay lên, một cây bút phán quan toàn thân đen nhánh, ngòi trắng như tuyết lập tức xuất hiện trong tay.

Bạch Vô Thường cầm bút phán quan, chuẩn bị đánh dấu vào cái tên trên sổ sinh tử, ai ngờ bút phán quan sắp chạm vào sổ thì chợt dừng lại.

Cứ như có một lớp màng vô hình xuất hiện trong không khí chặn bút phán quan lại vậy.

Bạch Vô Thường sững sờ, hắn thử vung tay lên lần nữa nhưng bút phán quan vẫn nằm lơ lửng trên sổ sinh tử, có đè cỡ nào cũng không hạ xuống.

Sổ sinh tử lơ lửng trong không khí tỏa ra ánh sáng vàng rực, hai chữ "Diêm Hạc" màu vàng bắt đầu biến thành màu đỏ, các thông tin khác cũng từ màu vàng mờ chuyển sang màu đỏ mờ.

Sau đó các trang sổ sinh tử bắt đầu lật với tốc độ cực nhanh, gần như không thấy rõ chữ trên sổ.

Người đầu tiên nhận ra điều bất ổn là Hắc Vô Thường.

Hắn vô thức đưa tay chụp lấy sổ sinh tử, nhưng vừa chạm vào sổ thì lập tức rụt tay lại như bị bỏng.

Bạch Vô Thường cầm bút phán quan định thần lại, hình như cũng lờ mờ nhận ra gì đó nên để bút phán quan lơ lửng trên sổ sinh tử.

Sổ sinh tử đang lật điên cuồng lúc này mới từ từ dừng lại, yên lặng bay lơ lửng giữa trời.

Yết hầu Bạch Vô Thường nhấp nhô, cố dằn xuống nỗi khiếp đảm trong lòng, đưa tay cầm sổ sinh tử rồi lật lại trang lúc nãy.

Quả nhiên hai chữ "Diêm Hạc" từ màu vàng chuyển sang màu đỏ đã biến mất.

Cả trang sổ sinh tử trắng tinh như chưa bao giờ có chữ.

Hắc Vô Thường cũng sững sờ tại chỗ, nhìn sổ sinh tử trống trơn.

Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, tiểu quỷ chen ở giữa rướn cổ lên nuốt nước bọt.

Cậu rụt rè nhìn sắc mặt Hắc Bạch Vô Thường rồi ngập ngừng hỏi nhỏ: "Có phải cấp trên các ngươi phát hiện ra chuyện đi cửa sau rồi không?"

"Diêm Vương muốn tịch thu sổ sinh tử à?"

"Vậy phải làm sao đây?"

"Các ngươi có bị phạt tiền không?"

Hắc Bạch Vô Thường: "......"

Tiểu quỷ đi tới đi lui, bắt đầu ảo não.

Cậu dừng lại rồi quay đầu lo âu nói: "Thôi đừng đi cửa sau nữa......"

Lỡ Diêm Vương biết lại nổi giận, kiếp sau ném Diêm Hạc vào cửa súc sinh thì làm sao bây giờ.

Bạch Vô Thường lẩm bẩm: "Tiểu quỷ, ngươi đùa với chúng ta đấy à?"

Mặc dù bọn họ chưa thể xác định rõ địa vị của cái tên này, nhưng bút phán quan và sổ sinh tử đã cho bọn họ biết không thể động vào cái tên này được.

Làm gì đến lượt bọn họ cho đầu thai chứ?

Giờ ai cho ai đầu thai còn chưa chắc đâu.

Nhưng thấy tiểu quỷ trước mắt có vẻ chẳng biết gì, Hắc Bạch Vô Thường lại nhìn nhau rồi hỏi cậu rốt cuộc có biết tình nhân của mình là ai không.

Tiểu quỷ nói đương nhiên mình biết rồi.

Cậu đọc ngày sinh của Diêm Hạc, còn nói tình nhân của mình tốt lắm.

Thấy cậu nói năng rành mạch, Hắc Bạch Vô Thường hiểu ngay tiểu quỷ trước mắt không hề biết tình nhân của mình là ai.

Chỉ sợ ngay cả tình nhân kia cũng chẳng biết mình là ai.

Hắc Bạch Vô Thường ăn ý mấy trăm năm liếc nhau rồi đi ra một góc chụm đầu bàn bạc.

Bạch Vô Thường thì thào nói trước: "Hình như tình nhân của y cũng không biết mình là ai đâu."

Hắc Vô Thường gật gù: "Vậy cứ bắt y đọc sổ sinh tử cho tụi mình tiếp đi."

Bạch Vô Thường hớn hở gật đầu: "Cùng ý kiến."

So với tình nhân không biết mình là ai kia, dụ dỗ tiểu quỷ này mới là điều quan trọng nhất.

Nếu không cứ miệt mài tăng ca như vậy, chẳng biết tính tình bọn họ sẽ cục súc cỡ nào nữa.

Một đen một trắng ăn ý gật đầu, sau đó mỉm cười nói với tiểu quỷ ngồi xổm bên cạnh rằng kiếp này tình nhân của cậu là người tốt, đã định sẵn kiếp sau đầu thai vào nhà giàu rồi.

Khỏi cần bọn họ cho đi cửa sau nữa.

Mộ Bạch nghe vậy thì hết sức vui mừng.

Hắc Bạch Vô Thường hỏi cậu nghỉ ngơi xong chưa, Mộ Bạch nói xong rồi, sau đó lại xách cậu lên, một trái một phải kéo cậu đi câu hồn.

Ròng rã suốt một đêm, Mộ Bạch bận đến nỗi đầu óc choáng váng.

Choáng theo nghĩa đen.

Mộ Bạch không ngờ Hắc Bạch Vô Thường ăn ý mấy trăm năm cũng có lúc bất đồng ý kiến.

Bạch Vô Thường khăng khăng đi bên trái: "Đi câu ông già trước rồi hãy đi câu thanh niên, khoảng cách từ nhà ông già đến nhà thanh niên này mới là gần nhất, rốt cuộc ngươi có hiểu không hả?"

Hắc Vô Thường khăng khăng đi bên phải: "Đi câu thanh niên này trước mới là gần nhất, ngươi không biết thì đừng có lắm lời."

Hai người cãi nhau không ngớt, một trái một phải lôi kéo Mộ Bạch.

Mộ Bạch bị kéo qua kéo lại, cuối cùng Hắc Bạch Vô Thường cùng nhìn về phía cậu rồi hỏi: "Ngươi nói xem bên nào gần hơn?"

Mộ Bạch: "......"

Cậu bị kẹp ở giữa, thậm chí sinh ra ảo giác mấy trăm năm trước cũng có hai phe cãi nhau không ngớt, kéo nhau đến công đường hỏi cậu: "Đại nhân nói đi, vụ án này xử thế nào?"

Mộ Bạch đau đầu đưa tay chỉ: "Đường ở giữa là gần nhất."

"Có biết định lý Pitago không?"

"Không biết thì cứ làm theo lời ta đi."

Cậu cũng không hiểu định lý Pitago là gì, nhưng mấy lần lướt web trên điện thoại hay thấy người khác trả lời cứ làm theo định lý Pitago là được.

Quả nhiên Hắc Bạch Vô Thường lướt tới con đường thẳng tắp ở giữa theo lời cậu.

Gần đến bình minh, chân trời phía xa hơi sáng lên.

Hồn ma ở chợ quỷ náo nhiệt cũng dần tản đi.

Khách trong quán trà kể chuyện ở chợ quỷ lũ lượt ra về, ma da ngồi xổm ven đường chờ thiếu gia nhà mình.

Bỗng nhiên một con quỷ không đầu có quen biết với y chọc vai y rồi chỉ lên trời, nghiêm túc nói: "A Sinh. Bạn cậu bay qua bay lại trên trời kìa."

Ma da chẳng buồn ngẩng đầu lên, y bắt chước người kể chuyện khinh khỉnh thốt ra một câu nói hươu nói vượn.

Thiếu gia nhà y đi công chuyện.

Rảnh quá hay sao mà bay lên trời chứ?

Lại còn bay qua bay lại nữa.

Tiểu quỷ bị Hắc Bạch Vô Thường kéo bay trên trời chỉ cảm thấy tốc độ mình còn nhanh hơn cả sao băng.

Thấy mặt trời sắp mọc, Hắc Bạch Vô Thường chỉ hận không thể cưỡi Phong Hỏa Luân dẫn tiểu quỷ đi câu hồn.

Chẳng bao lâu sau.

Mộ Bạch liêu xiêu trở lại quán trà ở chợ quỷ.

Ma da lập tức ra đón, thấy thiếu gia nhà mình bơ phờ mệt mỏi thì vội hỏi cậu đi đâu làm gì.

Mộ Bạch uể oải xua tay, không nói đêm nay mình làm việc gì.

Tiểu quỷ như cậu mà lại giúp Hắc Bạch Vô Thường câu hồn, đây quả là một sự kiện chấn động âm phủ.

Về nghĩa địa, Mộ Bạch vừa đặt đầu xuống đã ngủ ngay, ngủ đến tận đêm, lúc tỉnh lại đầu óc nặng trịch.

Cậu ăn chút nhang rồi đi dạo quanh nghĩa địa, vừa làm đầu óc tỉnh táo lại vừa tiêu thực.

Nhìn khung cảnh quen thuộc, tiểu quỷ chỉ cảm thấy chuyện tối qua hệt như một giấc mơ, cậu thở dài thườn thượt rồi ung dung bay lên không trung.

Sau đó nhìn thấy một bóng đen một bóng trắng lao về phía mình.

Mộ Bạch ngẩn người, vô thức tăng tốc bay nhanh hơn.

Hôm nay không phải Tết Trung Nguyên ma quỷ diễu hành, Hắc Bạch Vô Thường muốn bắt cậu thì cứ bắt thôi.

Chẳng biết có phải hôm qua Hắc Bạch Vô Thường ghi nhớ hình dạng cậu hay không mà bây giờ cố ý đến bắt cậu nữa.

Hắc Bạch Vô Thường thấy tiểu quỷ bay vút đi giữa không trung thì ngẩn người.

Tiểu quỷ hôm qua còn bơ phờ rã rời, bước chân liêu xiêu mà giờ lại chạy điên cuồng như phê thuốc, thoắt cái đã chạy mất dạng.

Chạy nhanh hơn cả thỏ.

Hắc Bạch Vô Thường vội vàng đuổi theo.

Mộ Bạch biết mình không thể dẫn Hắc Bạch Vô Thường về nghĩa địa nên vô thức bay tới nơi nào đó ở trung tâm thành phố, xông vào biệt thự sáng đèn.

Chỉ trong chớp mắt, Hắc Bạch Vô Thường đã xuất hiện sau lưng tiểu quỷ, cậu không hề hay biết bọn họ ở ngay sau lưng mà xông vào phòng ngủ biệt thự trốn như bị lửa đốt mông.

Hắc Vô Thường định đuổi theo nhưng Bạch Vô Thường đưa tay cản lại.

Hắn thắc mắc quay đầu sang, nghĩ thầm không bắt tiểu quỷ đọc sổ sinh tử thì đêm nay lại phải tăng ca cho xem.

Bạch Vô Thường ho khan một tiếng rồi nói: "Người tên Diêm Hạc kia đang sống ở đây mà."

Hắc Vô Thường: "......"

Trong phòng ngủ biệt thự, Diêm Hạc tắm xong đang lau tóc thì thấy tiểu quỷ cuống quýt vọt qua cửa sổ rồi chui tọt vào tủ áo của anh như đang trốn ai đó.

Tủ áo mở hé một khe nhỏ, tiểu quỷ vội vã trùm áo khoác của anh lên đầu rồi tội nghiệp chắp tay trước ngực, ra sức lắc đầu ra hiệu cho anh đừng gọi mình, cuối cùng đóng kín cửa tủ lại.

Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy một bóng đen một bóng trắng bay giữa không trung.

Anh thản nhiên lau tóc tiếp, thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc nhìn cửa sổ.

Bạch Vô Thường: "Đệt, sao ta cứ có cảm giác hắn thấy được tụi mình nhỉ......"

Hắc Vô Thường: "Bình thường thôi."

Hai người liếc nhau rồi yên lặng đem xích sắt bay đi.

Không dám bắt tiểu quỷ ngay trước mặt người trong biệt thự.

Mộ Bạch trốn trong tủ áo tối thui, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng lên xuống, sợ mùi của mình lọt ra ngoài dẫn Hắc Bạch Vô Thường tới mở tủ.

Thường ngày Hắc Bạch Vô Thường đều bận câu hồn nên hiếm khi đến vùng ngoại ô kia bắt tiểu quỷ.

Trừ khi là ác quỷ tội ác tày trời thì Hắc Bạch Vô Thường mới chủ động truy bắt, còn loại tiểu quỷ tép riu như họ chỉ cần không đụng phải Hắc Bạch Vô Thường thì sẽ không bị tóm.

"Cọt kẹt ——"

Tiếng mở tủ khe khẽ vang lên.

Mộ Bạch đang chổng mông rúc vào đống quần áo không dám nhúc nhích, sợ Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ngay trước mắt.

"Đại nhân."

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Diêm Hạc hơi khom người, đôi mắt cong cong nhìn tiểu quỷ bị quần áo mình bao phủ, vui vẻ nói: "Ra khỏi tủ được rồi."