Người trước mặt bảo cậu thả tay xuống, giọng điệu bình tĩnh như đang nói một chuyện đã quen từ lâu.
Nhưng tiểu quỷ nào dám hạ tay xuống.
Cậu vừa rối rít xin lỗi vừa nhổm dậy khỏi người Diêm Hạc.
"Đại nhân ngủ xong muốn đi ngay à?"
Người dưới thân đột nhiên hỏi.
Tiểu quỷ sắp sửa leo qua chăn bỗng nhiên cứng đờ.
Người dưới thân nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh chẳng chút dao động: "Hôm qua đại nhân còn nói thiên sư kia thấy tôi giàu nên chỉ muốn lừa tôi."
Kết quả thiên sư nói trúng phóc, lúc ngủ cậu lăn từ đầu giường đến cuối giường, thậm chí còn rúc vào ngực người ta nữa.
Tiểu quỷ: "......"
Một chân cậu giơ lên, leo không được mà không leo cũng không xong.
Người dưới thân lại nhìn cậu hỏi: "Hay là đại nhân chê tôi hầu hạ kém?"
Sắc mặt tiểu quỷ đầy đau khổ.
Cậu muốn biết rốt cuộc đám công tử trong học đường kia làm thế nào đối mặt với các cô nương mà vẫn bình chân như vại.
Giờ cậu chỉ gặp mỗi một người.
Kết quả người này trái một câu ngủ xong là đi, phải một câu chê tôi hầu hạ kém, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cậu nhức đầu rồi.
Tiểu quỷ cắn răng hạ quyết tâm, vờ như không nghe thấy rồi nhấc chân leo qua chăn, chợt nghe người phía sau rên khẽ một tiếng như bị đau chỗ nào đó.
Mộ Bạch vô thức quay đầu, trông thấy sắc môi người phía sau tái nhợt, mi mắt rũ xuống, một tay ôm bụng, lông mày khẽ nhíu lại.
Giờ cậu mới nhớ cách đây không lâu Diêm Hạc bị đâm một nhát vào bụng.
Chẳng biết có phải vì cậu cựa quậy lung tung làm ảnh hưởng đến vết thương của Diêm Hạc không nữa.
Tiểu quỷ không dám nhúc nhích mà giữ nguyên tư thế giơ một chân lên, quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Anh sao vậy?"
Diêm Hạc: "Không ổn lắm."
Tiểu quỷ đang đứng một chân khẩn trương hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Diêm Hạc khẽ nhíu mày, bàn tay nổi rõ khớp xương ôm bụng nói: "Nằm như lúc nãy chắc sẽ đỡ hơn đó."
Tiểu quỷ: "À à, được rồi."
Cậu nghiêm túc nằm xuống lại.
Nhưng ngoan ngoãn nằm một hồi, tiểu quỷ lại thấy có gì đó sai sai.
Chẳng phải cậu nằm vậy càng dễ đè lên vết thương của người bên cạnh sao?
Tiểu quỷ vừa định mở miệng thì nghe người bên cạnh lịch sự nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ đại nhân."
Tiểu quỷ: "......"
Cậu kìm lại những lời kia, nói không được mà không nói cũng không xong, chỉ biết gượng gạo đáp: "Ừm."
Người bên cạnh lại lịch sự nói: "Đại nhân đúng là người tốt mà."
Tiểu quỷ rúc vào ngực người bên cạnh, chóp mũi kề sát áo ngủ của anh, quên mất mình định nói gì.
Hai người họ gần như là ngủ chung.
Ngoại trừ lúc làm hồn ma thì cậu chưa bao giờ thân cận với ai như thế.
Dù ở học đường có nhiều bạn tốt nhưng cũng không thân đến mức ngủ chung.
Người trước mặt nhắm mắt lại như định ngủ tiếp.
Tiểu quỷ yên lặng nằm cạnh, không dám cựa quậy vì sợ đụng trúng vết thương của anh.
Hơn bốn giờ sáng, phòng ngủ vẫn lờ mờ tối, nắng sớm nhạt nhòa ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi màn cửa bay phất phơ.
Tiểu quỷ dần ngủ thiếp đi.
Chẳng bao lâu sau, người bên cạnh mở mắt ra lẳng lặng nhìn cậu.
Lần này người trước mặt ngủ rất ngoan, tay để bên má, môi hơi nhếch lên, hàng mi dài cong vút, chóp mũi cọ vào nút áo ngủ của anh.
Có lẽ vì hồn phách ngưng kết thành thực thể nên trên người tiểu quỷ có mùi nhang.
Vốn dĩ mùi nhang hết sức quen thuộc với Diêm Hạc quanh năm suốt tháng tu hành trong chùa.
Nhưng giờ mùi hương này lại rất lạ lẫm.
Tựa như được gán cho một ý nghĩa mới.
Diêm Hạc nhìn sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay hai người xếp chồng lên nhau, gần như không phân biệt được đầu đuôi.
Nhìn theo sợi dây đỏ ngoằn ngoèo, anh thấy được dây đỏ quấn quanh cổ tay tiểu quỷ.
Bàn tay tiểu quỷ quấn băng, ngón tay hơi gập lại.
Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, từ từ vươn tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay thiếu niên.
Ngón tay chạm ngón tay, nhẹ như lông vũ rơi xuống.
Người trước mặt giữ nguyên tư thế này cực kỳ lâu.
Lâu đến nỗi khiến anh biết chắc rằng thứ mình chạm vào không phải là không khí.
Mà là một người bằng xương bằng thịt.
Diêm Hạc duỗi ngón tay nhẹ nhàng nắm bàn tay thiếu niên.
Tay cậu hơi lạnh, đốt ngón tay rõ ràng, không có vết chai, khi nắm rất mềm.
Thì ra là cảm giác này đây.
Diêm Hạc nhắm mắt cầm tay thiếu niên, lần đầu tiên cảm nhận được xúc cảm chân thực của người trong lòng, chợt cảm thấy như đã qua lâu lắm rồi.
———
Sáu rưỡi sáng.
Đồng hồ báo thức trong phòng ngủ reo lên đúng giờ.
Sau hai hồi chuông, một bàn tay to rộng ấn tắt đồng hồ báo thức.
Diêm Hạc nhẹ nhàng xuống giường rồi nhìn thoáng qua tiểu quỷ nhắm mắt nằm bên cạnh.
Anh mang dép vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay bộ đồ mặc ở nhà đi làm bữa sáng, còn hâm nóng một ly sữa.
Bảy rưỡi sáng, Diêm Hạc đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện thiếu niên trên giường lớn vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Diêm Hạc đi tới, cúi người gọi khẽ Mộ Bạch mấy lần nhưng cậu không trả lời.
Anh đưa tay xoa nhẹ cổ tiểu quỷ, vẫn không thấy cậu phản ứng.
Diêm Hạc đứng dậy kiểm tra bùa chú dán quanh phòng ngủ, cũng không phát hiện ra điều bất thường.
Anh đứng trước cửa sổ, ánh mắt tối đi, cuối cùng vẫn không gọi cho Vệ Triết.
Chín giờ sáng, Diêm Hạc hầu như không rời phòng ngủ một bước, anh đem laptop vào phòng ngủ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn giường lớn rồi mới làm việc tiếp.
Mười rưỡi sáng, Vệ Triết trong khách sạn nhận được một cú điện thoại.
Hắn mới ngủ dậy nên đầu tóc bù xù, nghe người trong điện thoại nói xong tình hình, Vệ Triết trố mắt thảng thốt: "Sao lại thế được chứ?"
Hắn hấp tấp mặc quần, rửa mặt qua loa rồi vớ lấy ba lô, rối rít bảo Diêm Hạc chờ một lát, sau đó đón xe chạy tới nhà anh.
Khi đến nơi, vẻ mặt Diêm Hạc đã hơi sa sầm, thấp giọng hỏi hắn: "Có chắc những thứ cậu chuẩn bị không hề sai sót không?"
Vệ Triết gật đầu như gà con mổ thóc: "Tôi làm theo sổ ghi chép của tổ sư mà, đâu có thiếu món nào......"
Diêm Hạc: "Từ tối qua đến bốn giờ sáng nay vẫn còn ổn, sao giờ chưa tỉnh lại nữa?"
Trán Vệ Triết lấm tấm mồ hôi, nơm nớp lo sợ nói: "Để tôi vào xem thử."
Hắn và Diêm Hạc lên lầu, nhìn thấy tiểu quỷ nằm im lìm trên giường lớn, có gọi thế nào cũng không nhúc nhích.
Hồn ma khác với nhân loại, không có hơi thở, cũng chẳng có nhịp tim, vì vậy không ai biết được rốt cuộc bộ dạng này có vấn đề gì không.
Vệ Triết đi quanh phòng ngủ nhìn kỹ một vòng, sau đó lại kiểm tra mấy lá bùa, loay hoay hơn nửa tiếng cũng không phát hiện vấn đề gì.
Người đàn ông phía sau nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như có gai, khí tức trên người càng lúc càng nặng.
Vệ Triết cuống cuồng lục hết túi quần túi áo, vật gì cũng đem ra, cố gắng làm tiểu quỷ trên giường tỉnh lại.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Vệ Triết tuyệt vọng đến mức chỉ muốn gọi điện cho bà con xa của nhà họ Vệ, hỏi cô Ba của hắn xem giờ còn thầy đồng thầy mo nào nữa không.
Hắn vắt óc cố nhớ lại xem rốt cuộc đêm đó có bước nào sai sót, nhưng điều Vệ Triết sợ nhất là mình đã phá tan hồn phách của tiểu quỷ này.
Bề ngoài là ngưng kết hồn phách nhưng thực chất tiểu quỷ đã sớm hồn bay phách tán, chỉ để lại một cái xác do hắn ngưng tụ bằng những lá bùa thấm máu kia.
Nếu đúng là vậy thì chỉ sợ hắn không bao giờ ra được phòng ngủ này nữa.
Mồ hôi lạnh trên trán Vệ Triết càng lúc càng nhiều, hắn cuống cuồng lật sách cổ mình đem theo, hận mình trước kia không học hành đàng hoàng để ngưng kết hồn phách tiểu quỷ trước mặt, trái lại còn gây rủi ro nữa.
Thời gian trong phòng ngủ dần trôi qua, Diêm Hạc hỏi mấy lần nhưng chỉ nhận được câu trả lời chờ một chút, vẫn chưa tìm ra cách cụ thể.
Diêm Hạc ngồi trên ghế bành, đốt ngón tay gõ gõ bàn gỗ, khí áp trên người càng lúc càng thấp.
Sáu giờ chiều.
Phòng ngủ chìm vào sự im lặng chết chóc.
Một tay Diêm Hạc chống đầu, mi mắt rũ xuống, toàn thân khuất trong bóng tối nên không thấy rõ biểu cảm.
Bàn tay lật sách của Vệ Triết khẽ run, mặt còn tái hơn mặt Diêm Hạc lúc nãy ngồi trên ghế bành.
Hắn tuyệt vọng lật sách, lòng như tro tàn nghĩ ông trời muốn mình chết đây mà.
Từ nay về sau liệt tổ liệt tông nhà họ Vệ sẽ không được ăn đồ hắn cúng nữa, chắc hôm nay hắn phải viết di chúc ở đây thôi.
Trên giường lớn màu xám nhạt, tiểu quỷ cả ngày như xác chết bỗng đạp chân một cái.
Cậu gãi má rồi ngáp dài mở mắt ra.
Tiểu quỷ vừa mở mắt thì lập tức đối diện với một đôi mắt ngân ngấn nước làm cậu giật mình kêu lên.
Sau khi thấy rõ đối phương thì càng hoảng hơn.
Người kia chính là con lừa trọc hôm đó bắt cậu đi.
Con lừa trọc kia cứ như nhìn thấy cha mẹ sống lại, kích động ngửa mặt lên trời rống to: "Tôi biết ngay mà, mấy thứ tôi chuẩn bị đâu có vấn đề gì......"
Diêm Hạc sau lưng đứng phắt dậy hỏi cậu có chỗ nào khó chịu không, sao lại ngủ lâu như vậy.
Đối diện với hai cặp mắt, tiểu quỷ ngồi trên giường mờ mịt nói: "Quỷ đều ngủ lâu vậy mà. Ban ngày tụi tôi không ngủ thì sao ban đêm làm quỷ được?"
Diêm Hạc: "......"
Vệ Triết: "......"
Tiểu quỷ ngượng ngùng nói: "Quỷ bóng đè mà...... ngủ mê chút xíu, A Sinh cũng nói tôi mà ngủ thì khó gọi dậy lắm......"
Vệ Triết quay đầu rưng rưng nói: "Diêm tổng, tôi đã nói mình là người có năng khiếu nhất nhà họ Vệ rồi mà, sao có thể phạm lỗi được chứ......"
Diêm Hạc quay đầu đi, chỉ hắng giọng một cái chứ không nói gì.
Ngày hôm sau.
Sáu rưỡi sáng, đồng hồ báo thức reo lên như thường lệ.
Diêm Hạc đưa tay tắt đồng hồ.
Tiểu quỷ gãi má rồi trở mình ngủ tiếp.
Người đàn ông bên cạnh lại kéo cậu dậy.
Tiểu quỷ ngồi trên giường, tóc tai bù xù, vẫn còn ngái ngủ.
Diêm Hạc vừa bật đèn vừa bảo cậu dậy đi.
Tiểu quỷ buồn ngủ ríu cả mắt, mờ mịt lẩm bẩm: "Nhưng tôi là quỷ mà."
Có quỷ nào dậy lúc sáu giờ sáng đâu chứ.
Diêm Hạc quay đầu nói: "Thiên sư nói giờ cậu khác xưa rồi. Không thể giữ lối sống của quỷ nữa. Phải điều chỉnh lại giờ giấc mới được."
Tiểu quỷ nghe không hiểu.
Cậu ngã vật xuống giường, vùi đầu vào gối càm ràm: "Nói hươu nói vượn."
Tiểu quỷ chui vào chăn rồi kéo chăn trùm kín đầu.
Không cho quỷ ngủ.
Sao có thể được chứ.
Không cho người ngủ.
Người còn nổi điên, oán khí nặng hơn cả quỷ.
Huống chi là tiểu quỷ bóng đè như cậu.