Ngủ Sớm Một Chút

Chương 29




Sáng sớm, nghĩa địa ở ngoại ô Tân Thị.

Mộ Bạch sốt ruột bay về nghĩa địa, trông thấy ma da đang thu dọn hành lý trước bia mộ hoang tàn.

Cậu bay tới vỗ đầu ma da, y bình tĩnh quay lại, âm trầm nhìn xem quỷ nào mới vỗ đầu mình.

Nhưng vừa thấy tiểu quỷ trước mặt thì ma da lập tức khựng lại, thảng thốt hỏi cậu mấy ngày qua đi đâu.

Mộ Bạch ỉu xìu nói: "Tớ bị con lừa trọc bắt."

Ma da quắc mắt lên: "Có phải con lừa trọc do gã chim kia tìm về không?"

Mộ Bạch ỉu xìu nói tiếp: "Không phải anh ấy đâu, chính anh ấy đã cứu tớ đó."

Ma da sửng sốt: "Không thể nào."

"Lần trước tớ tìm khắp cả trong lẫn ngoài nhà gã chim kia mà có thấy cậu đâu."

"Mấy chỗ xung quanh ngôi nhà kia tớ cũng lật tung."

Mộ Bạch chậm rãi nói: "Tớ bị con lừa trọc phong ấn trong thú bông."

Cậu ủ rũ nói: "Chính là con thú bông mà cậu dọa nếu còn đi theo cậu nữa thì cậu sẽ đạp dẹp lép ấy."

Ma da mờ mịt hồi lâu mới nhớ lại trong phòng khách của biệt thự sang trọng kia, khi y nằm rạp dưới gầm salon tìm tiểu quỷ thì có một con thú bông xấu hoắc nhảy nhót bên cạnh.

Thú bông kia có vẻ rất nôn nóng, cứ đi vòng quanh y, gấp đến độ muốn thốt ra tiếng người.

Lúc đó y tìm không thấy tiểu quỷ nên rất sốt ruột, cực kỳ chướng mắt thú bông kia.

Thậm chí lúc xuống lầu y còn mắng thẳng mặt gã chim và thú bông kia đồi phong bại tục.

Quả nhiên tiểu quỷ ủ rũ nói tiếp: "Cậu còn mắng tớ đồi phong bại tục nữa."

Ma da: "......"

Mộ Bạch nghiến răng nói: "Tớ đọc cho cậu nghe bao nhiêu thoại bản, thế mà cậu chỉ nhớ mỗi câu đồi phong bại tục thôi hả?"

Ma da cố lảng sang chuyện khác, đơ mặt trịnh trọng nói: "Tớ đang định thu dọn đồ đạc tới chỗ khác tìm cậu đây."

Tiểu quỷ lập tức bị câu này làm phân tâm, tròn mắt hỏi: "Cậu biết đi đâu tìm tớ chứ? Trời đất bao la lắm."

Ma da lắc đầu, trầm mặc một hồi: "Không biết."

Nhưng y cảm thấy mình phải đi tìm người trước mặt.

Dường như trước khi chết y cũng từng làm vậy, thu dọn hành lý để đi tìm một người hoàn toàn không biết đang ở đâu.

Thấy ma da đã dọn xong hành lý, chỉ còn chờ lên đường tìm mình, Mộ Bạch lập tức mềm lòng.

Được rồi được rồi.

Đạp dẹp thì đạp dẹp đi.

Dù sao thú bông kia cũng xấu hoắc, xấu đến nỗi ám ảnh.

Chỉ có mục tiêu mới của cậu mới mê nổi thôi, mang theo bên mình cả ngày lẫn đêm, thậm chí buổi tối còn cột dây đỏ vào cổ tay.

Sợ thú bông sẽ chạy mất như nhân sâm.

Ma da lượn quanh tiểu quỷ một vòng, khuôn mặt đơ lộ ra vẻ lo âu: "Vậy mấy ngày qua cậu có bị ai đạp dẹp không?"

Tiểu quỷ: "......"

Ma da hết sức lo lắng, thú bông kia xấu như vậy, dù không bị y đạp dẹp thì cũng sẽ bị một vài kẻ không có mắt đạp dẹp.

"Không có."

Mộ Bạch khoanh chân ngồi xuống rồi ngại ngùng nói: "Mấy ngày rồi tớ có xuống đất đâu."

Ngoài những lúc tự lăn xuống bàn thì mọi thời gian còn lại cậu đều không chạm đất, không nằm trong túi áo vest của Diêm Hạc thì cũng nằm trong tay Diêm Hạc.

Tiểu quỷ nghiêm túc nói: "Tớ ngã vào hồ cá, anh ấy còn vớt tớ lên rửa sạch rồi lấy máy sấy mấy tiếng nữa cơ."

Ma da vốn không ưa gã chim kia lắm, nhưng nghe vậy thì không thể không thừa nhận lần này gã chim đã lập công lớn.

Y hậm hực thốt ra một câu: "Vậy anh ta cũng khá tốt đấy......"

Mộ Bạch gật đầu: "Tốt cực kỳ."

"Chỉ có điều lúc nào cũng thui thủi một mình nên nhìn hơi cô độc."

"Ban ngày còn phải làm quá trời việc, bận tối tăm mặt mũi......"

Cậu do dự một lát rồi quay đầu nhìn ma da: "A Sinh. Cậu nói xem ban đêm tớ có nên đè anh ấy nữa không?"

Cậu đi theo Diêm Hạc bảy ngày mới biết thì ra ban ngày người đàn ông phải làm nhiều việc như vậy, có vẻ rất lao tâm khổ tứ.

Ban đêm lại còn bị tiểu quỷ đè để hút trộm tinh thần khí.

Hơn nữa mấy ngày qua cậu bị phong ấn trong thú bông, mỗi giờ mỗi khắc đều ở cạnh Diêm Hạc, gần như hút tinh thần khí của anh bảy ngày liền.

Mấy ngày nay tinh thần khí Diêm Hạc đã khiến một con thú bông cử động vụng về có thể nhảy nhót tưng bừng, vậy cũng đủ hiểu anh bị cậu hút tinh thần khí nhiều cỡ nào.

Cậu nói cho ma da nghe nỗi băn khoăn của mình, ma da giả bộ đăm chiêu suy nghĩ rồi nói ngay: "Tớ thấy cậu đừng nên đi thì hơn."

Y nói: "Mấy ngày tới tớ sẽ tìm đối tượng bóng đè mới cho cậu. Cậu ăn tạm tinh thần khí của người khác trước đi, muốn gì cũng có hết."

Ma da huơ tay nói: "Lần trước đi kiếm tiền tớ còn gặp người nước ngoài nữa, người nước ngoài nằm mơ thú vị lắm. Đây là đồ ăn Tây đó."

Mộ Bạch sửng sốt, do dự hỏi: "Đồ ăn Tây?"

Ma da đơ mặt gật đầu: "Hồi đó kiếm tiền trong đoàn phim ở bờ sông, tớ từng gặp mấy người nước ngoài mà."

Thấy tiểu quỷ vẫn còn do dự, ma da cố động bộ não ít chữ của mình rồi thốt ra một câu: "Chắc mấy ngày qua gã chim kia cũng mệt lắm rồi. Cậu cho anh ta nghỉ ngơi mấy ngày đi. Coi như anh ta vô tình cứu cậu nên trả ơn anh ta vậy."

Mộ Bạch nghĩ ngợi, cảm thấy ma da trước mặt nói rất có lý nên nghiêm túc gật đầu.

Ma da sực nhớ tới chuyện gì nên nghiêm mặt nói: "Phải rồi, cậu còn chưa kể làm sao mình bị con lừa trọc bắt nữa."

Mộ Bạch lập tức huyên thuyên: "Khi tớ chui qua lỗ thủng ở cư xá thì gặp phải con lừa trọc......"

"Con lừa trọc kia nhìn thì đàng hoàng mà lại đi đào lỗ......"

Trong nghĩa địa hoang vu, tiếng trò chuyện rôm rả mấy tiếng sau mới ngớt.

———

Tám giờ tối.

Màn đêm buông xuống, sao giăng lác đác cuối trời, vầng trăng khuyết khuất sau mây đen.

Ánh đèn neon lấp loáng, trên đường ngựa xe như nước áo quần như nêm.

Trên tháp đồng hồ thế kỷ ở trung tâm thành phố, tiểu quỷ chống hai tay lên bàn rồi ngả người ra sau, vừa đung đưa chân vừa ngáp khẽ, đôi mắt to tròn hơi híp lại, có vẻ không mấy hào hứng.

Ma da ngồi xổm cạnh cậu, chỉ vào thanh niên thứ tám trên đường: "Người kia thế nào?"

Mộ Bạch nhìn thoáng qua rồi thở dài nói: "Quầng mắt thâm sì, nhìn là biết hay thức khuya rồi. Tớ mà đè anh ta bảo đảm không có cơm ăn đâu."

Ma da xanh mặt: "......"

Y quay đầu lại, tìm được một người đàn ông kẹp cặp hồ sơ dưới nách đang băng qua đường: "Quầng mắt này không thâm, chắc không thức khuya đâu."

Tiểu quỷ ngắm nghía một lát rồi lắc đầu nói: "Cũng không được, giờ này mới tan sở, chắc công ty anh ta chẳng tốt lành gì. Bảo đảm ban đêm người này không đi ngủ đúng giờ đâu."

Ma da đổi mục tiêu, y suy nghĩ hồi lâu rồi chỉ vào một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi: "Người kia thì sao? Quầng mắt không thâm, cũng chẳng tăng ca."

Tiểu quỷ nhìn sang: "Người này cũng không được."

Ma da: "Sao thế?"

Tiểu quỷ nói thẳng: "Ông ta hói đầu, còn bị suy thận nữa."

Ma da: "......"

Y phát hiện một người đàn ông mặc đồ thể thao, nhìn như mới từ phòng tập gym ra, thân hình cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, y hỏi: "Vậy còn người này?"

Tiểu quỷ săm soi mấy lần rồi lắc đầu: "Không được, cũng suy thận luôn. Nhất định ban đêm hay mộng mị, ngủ không say đâu."

Cậu là tiểu quỷ bóng đè nên người có bị suy thận hay không nhìn qua là biết ngay.

Ma da đơ mặt nghĩ thầm tìm cả buổi tối mà vẫn không thấy đối tượng bóng đè nào tiềm năng hơn gã chim kia.

Không phải hói đầu chính là thận hư, không phải tăng ca chính là thức khuya.

Mộ Bạch cũng rầu.

Cậu ỉu xìu nói: "Hay là tớ nhịn tạm mấy hôm vậy. Chờ Diêm Hạc nghỉ ngơi mấy ngày tớ lại tới đè anh ấy."

Ma da lạnh lùng thốt ra một câu: "Không cần."

Y không tin Tân Thị rộng lớn như vậy mà tìm không ra đối tượng bóng đè thích hợp hơn gã chim kia.

Hai tiểu quỷ bay xuống, quyết định ngồi xổm ở vỉa hè tìm đối tượng bóng đè mới.

Trên tháp đồng hồ cao quá khó tránh khỏi nhìn lầm.

Ngắm tới ngắm lui hơn nửa tiếng, hai con ma vẫn chưa chọn được đối tượng bóng đè nào tốt, chỉ biết nhìn nhau lặng thinh.

Trong quán thức ăn nhanh cách đó không xa, Vệ Triết bưng khay ngồi xuống, đang định ăn như lốc cuốn thì vô tình nhìn thấy tiểu quỷ ngồi xổm ven đường.

Còn có đến hai con.

Thậm chí có một con nhìn rất quen mắt.

Mí mắt Vệ Triết giật liên hồi, trông thấy tiểu quỷ bóng đè cực kỳ quen mắt kia ngồi ven đường thì thầm gì đó với con ma bên cạnh, cũng chẳng biết đang nói gì.

Hắn lập tức lấy điện thoại ra mật báo với người vừa gọi cho mình mấy ngày trước.

Điện thoại đổ chuông hai lần rồi kết nối, Vệ Triết xoa tay, ân cần nói với người đàn ông trong điện thoại: "Diêm tổng. Hình như tiểu quỷ nhà ngài chạy đi chơi rồi. Giờ đang ngồi ven đường đấy ạ."

Diêm Hạc ở đầu dây bên kia đang lau tóc, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

Bình thường giờ này tiểu quỷ đã sắp tới.

Mấy ngày nay tiểu quỷ luôn ở cạnh anh, thỉnh thoảng không tìm thấy anh còn biết dùng thân thể thú bông tìm anh khắp nơi.

Sau khi tìm được anh sẽ trèo vào túi áo vest.

Lúc ngủ cũng vụng trộm leo lên giường anh, ngủ chung một cái gối với anh, hết sức bám người.

Không lý nào đêm nay lại không đến.

Diêm Hạc hờ hững nói với người ở đầu dây bên kia: "Cậu nhìn lầm rồi."

Vệ Triết ngẩn người rồi gãi đầu một cái, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện ven đường thật sự không có bóng dáng tiểu quỷ.

Chẳng lẽ hắn nhìn lầm thật sao?

Sau khi cúp máy, Vệ Triết không tin nên lại ngẩng đầu nhìn vỉa hè, quả thực không thấy tiểu quỷ đâu.

Hắn hậm hực mở nắp hộp hamburger rồi vứt điện thoại sang một bên.

Trên đường, tiểu quỷ ngồi trên nóc chiếc xe đen thui đang lao vùn vụt, bên cạnh là ma da.

Ma da nói rành mạch: "Cậu nhìn người đàn ông này đi, thận không suy, mặc đồ y như gã chim, vừa có áo vest vừa có quần tây. Cậu đè anh ta mấy ngày, biết đâu khỏi cần đè gã chim kia nữa."

Tiểu quỷ lắc đầu nói thẳng: "Anh ta đâu có thơm bằng Diêm Hạc."

Cậu cũng không giải thích được, chỉ cảm thấy âm khí tỏa ra từ người Diêm Hạc thơm hơn bất kỳ ai.

Ma da lạnh mặt: "Nước ở nhà anh ta thúi hoắc. Người thơm thì có ích gì chứ."

Tiểu quỷ: "......"

Nước trong hồ cá thật sự không hề thối, lần trước rớt vào đó cậu còn bị sặc mấy ngụm, không thối thật mà.

Chẳng hiểu sao ma da cứ chê nước ở nhà Diêm Hạc thối nữa.

Mộ Bạch thở dài thườn thượt, ngồi trên nóc xe đen thui chờ mục tiêu mới về nhà ngủ.

Mục tiêu họ chọn lần này không bị suy thận, nhìn khoảng hai mươi tám tuổi, mặc vest vai rộng chân dài, quầng mắt cũng không thâm, tinh lực có vẻ rất dồi dào.

Thậm chí trong xe còn có bình giữ nhiệt đựng kỷ tử, vô cùng dưỡng sinh, chưa biết chừng ban đêm về nhà còn phải ngâm chân rồi mới ngủ.

Mặc dù trên người không thơm bằng Diêm Hạc nhưng ma da nói đừng xét nét nhiều thế.

Ăn no là được rồi.

Mộ Bạch thấy cũng có lý.

Chiếc xe thể thao màu đen lao vút đi như điện xẹt rồi dừng lại trước một quán bar.

Người đàn ông mặc vest giao chìa khóa xe cho nhân viên ở cổng rồi thản nhiên đem bình giữ nhiệt đựng kỷ tử đi vào quán bar.

Mộ Bạch và ma da trên nóc xe do dự một lát rồi cũng nhảy xuống đi theo người đàn ông, cứ tưởng hắn về nhà.

Sau đó hai con ma từ mấy trăm năm trước bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc và đám người uốn éo trong quán bar dọa sợ hết hồn, lộn nhào trở ra.

Hai con ma đứng ở cổng nhìn nhau, trầm mặc hai phút.

Ma da lẩm bẩm: "Thật ra gã chim kia cũng rất tốt......"

Ít nhất lâu nay họ cũng chưa từng thấy gã chim kia đến những nơi thác loạn này.

Tiểu quỷ cũng lẩm bẩm: "Thì anh ấy vốn rất tốt mà. Nước trong nhà anh ấy cũng đâu có thúi."

Lần này ma da không phản bác nữa mà yên lặng ngồi xổm dưới đất để tiểu quỷ chọn người khác.

Nhưng gần quán bar toàn những kẻ ăn chơi thâu đêm suốt sáng chứ làm gì có người nào ngủ sớm dậy sớm.

Hai con ma ngồi xổm ở cổng quán bar hơn nửa ngày cũng chẳng tìm được ai thích hợp.

Thấy đêm càng lúc càng khuya, tiểu quỷ thở dài một hơi rồi u sầu nói: "Giờ này chắc anh ấy lên giường ngủ rồi."

"Thỉnh thoảng anh ấy cũng đọc sách trên giường, nhưng chỉ một lát sau là nhắm mắt ngủ ngay."

Ma da cúi đầu không nói lời nào.

Tiểu quỷ buồn rầu nói tiếp: "Nhưng tớ nhịn được......"

"Mấy ngày qua tớ đã ăn tinh thần khí của anh ấy cả ngày lẫn đêm rồi......"

Một tiếng sau.

Hai tiểu quỷ vẫn chưa tìm ra đối tượng bóng đè phù hợp, Vệ Triết đang định về khách sạn ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi là Diêm tổng vừa gọi cách đây không lâu.

Vệ Triết thấp thỏm nghe máy: "Diêm tổng, có chuyện gì thế ạ?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Vệ Triết càng thêm hãi hùng khiếp vía, nghĩ thầm mấy ngày nay mình có bắt quỷ bừa bãi ở Tân Thị đâu.

Hắn đang lo lắng bất an thì đầu dây bên kia rốt cuộc vang lên một giọng nói trầm thấp: "Con đường lúc nãy cậu nói ở đâu?"

Mới đầu Vệ Triết chưa kịp phản ứng, mờ mịt hỏi: "Đường nào ạ?"

Đầu dây bên kia: "Chỗ lúc nãy cậu nói thấy tiểu quỷ ấy."

Vệ Triết hiểu ra nên nói ngay: "Số 123, phía Nam đường Giải Phóng ạ."

"Tôi ở quán thức ăn nhanh trông thấy tiểu quỷ nhà ngài, cậu ấy ngồi xổm ven đường, bên cạnh còn có một con ma khác nữa."

Đầu dây bên kia bình tĩnh nói: "Tôi biết. Mặt xanh lè chứ gì."

Vệ Triết: "Đúng đúng đúng, con quỷ kia mặt trắng trắng xanh xanh......"

Chưa nói được mấy câu thì đầu dây bên kia cảm ơn rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Vệ Triết phấn khởi gọi điện cho nhà họ Vệ, nói mình sắp có mối ngon rồi.

Người nhà họ Vệ hết sức vui mừng, nhắc hắn phải nỗ lực hết mình ở Tân Thị.

———

Biệt thự.

Trong phòng ngủ trên lầu hai, một tay Diêm Hạc cầm điện thoại, tay kia rung chuông gió.

Chuông gió lắc lư phát ra tiếng leng keng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng nào đó vội vã bay tới.

Diêm Hạc cụp mắt, vẻ mặt trầm tĩnh.

Chắc tiểu quỷ bận việc gì đó, hoặc là mới ra khỏi thú bông nên chưa quen lắm.

Vì vậy tối nay mới không đến mà ở bên ngoài giải quyết công chuyện với ma da kia, hoặc là làm quen với cơ thể mình.

Anh đứng lặng thật lâu trước cửa sổ phòng ngủ rồi lướt điện thoại một lần hiếm hoi, sau đó mới quay người lên giường ngủ.

Nhưng đang định cất điện thoại thì một video trong vòng bạn bè đập vào mắt.

Video chỉ có mấy giây chớp nhoáng, địa điểm quay là quán bar, định vị cũng ở quán bar, nội dung status là rủ bạn bè gần đó có rảnh thì tới chơi.

Người đăng là đối tác thường xuyên của Diêm Hạc trong giới, một phú nhị đại thừa kế gia nghiệp, năng lực không tệ, thủ đoạn quyết đoán.

Sở thích nghiệp dư là vừa ăn chơi vừa dưỡng sinh.

Đây vốn chỉ là một bài đăng cực kỳ bình thường trong vòng bạn bè.

Cho đến khi Diêm Hạc nhìn thấy một bóng dáng hết sức quen thuộc trong video.

Chính xác là hai cái bóng.

Anh mở video, trông thấy tiểu quỷ trong video đứng ở quầy bar, bên cạnh còn có ma da.

Dáng đứng của hai con ma hơi khép nép, cậu đỡ tớ, tớ đỡ cậu, hệt như hai chú chim cút sợ sệt đứng nép vào quầy bar.

Diêm Hạc xem đi xem lại video mười mấy lần mới xác định được.

Đêm nay tiểu quỷ không đến không phải vì bận việc khác, cũng không phải vì muốn làm quen với cơ thể.

Cậu chỉ chạy đi tìm người khác mà thôi.