Ngủ Sâu

Chương 49: Bố Ơi




Phương Miên cúp máy, tiếng bíp phát ra từ loa, ông quản gia cầm điện thoại, buồn rầu nhìn Mục Tĩnh Nam.

Mục Tĩnh Nam ngắm nhìn ngoài cửa sổ.

Sắc trời ảm đạm phủ lên một bên gò má tái nhợt của anh, phân làm hai nửa, nửa sáng nửa tối.

Trên khuôn mặt anh không hiện lên cảm xúc nào dư thừa, vẫn điềm nhiên như mọi ngày.

Rõ ràng lúc này anh đang ngồi trước mặt ông quản gia nhưng ông quản gia lại thấy anh ở nơi rất xa, tựa như không thể nào chạm đến góc áo của anh.

"Để tôi thử lại." Ông quản gia cúi đầu muốn bấm số Phương Miên.

"Không cần." Mục Tĩnh Nam trầm giọng.

Lam Á đứng ở một bên thở dài, "Tĩnh Nam, 9 giờ rồi, lần này dù thế nào chăng nữa chúng ta vẫn phải xuất phát."

Alpha mặc vest đứng hai bên, tạo thành một lối đi.

Tất cả đều cúi chào anh, ý nói "xin mời".

Mặt đồng hồ trên cổ tay phải Mục Tĩnh Nam sáng lên, anh rủ hàng lông mi dài, yên lặng nhìn đồng hồ.

Tin nhắn từ Ava hiện lênー

"Kế hoạch lộ trình hoàn thành, sắp xếp tiếp ứng hoàn tất.

Chúc ngài bình an."

Anh xoay cổ tay, mặt đồng hồ tắt đèn, không ai nhìn thấy tin nhắn Ava gửi cho anh.

Ông quản gia cầm áo khoác đen tới, anh trầm lặng đứng dậy, nhận áo khoác, bước ra khỏi phòng.

Lam Á thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đi, đến sân bay."

***

Suốt chặng đường Phương Miên chạy, động cơ xe gầm rú như thú dữ, kim chỉ tốc độ lệch sang phải, gần như kịch số trên đồng hồ.

Cậu liên tục vượt đèn đỏ, trên đường nhận rất nhiều lời chửi mắng cùng tiếng còi giận dữ của các tài xế khác.

Xe cậu phóng trên đường cao tốc như tia chớp, cuối cùng vào bãi đậu xe sân bay.

Xuống xe, cậu đi thẳng tới quầy, chọn chuyến bay đến nội thành Nam Đô sớm nhất.

Xui xẻo là ngay cả những chuyến sớm nhất cũng đều phải chờ đến tận trưa, cách hiện tại khoảng ba tiếng đồng hồ.

Cậu chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, dù đã nhiều lần hỏi tiếp viên xem còn chuyến sớm hơn không nhưng tất cả đều cười xin lỗi.

"Chị gái à," Phương Miên lau nước mắt, "Để em kể chị nghe, bố em ở Nam Đô sắp chết rồi, gắng gượng đợi em về gặp mặt lần cuối.

Bây giờ chờ ba tiếng nữa mới cất cánh, lại thêm hai tiếng đồng hồ bay, bố em không đợi lâu vậy được, sẽ chết không nhắm mắt đó."

Chị tiếp viên khó xử nói: "Đúng là có một chuyến bay sắp bay đến nội thành Nam Đô, đang hạ cánh trên đường băng, dự kiến khoảng nửa tiếng sau sẽ cất cánh.

Có điều nó là máy bay riêng chỉ dành cho các nhà lãnh đạo cấp cao thôi, đi theo lối khách VIP trực tiếp vào khoang máy bay, nếu lên được thì không còn trở ngại."

"Chị có thể giúp em hỏi được không? Kể tình cảnh của em cho họ, biết đâu họ sẽ đồng ý."

"Vậy để chị hỏi cơ trưởng." Chị tiếp viên gọi điện, thầm thì nói chuyện gì đó rồi vẻ mặt áy náy trả lời Phương Miên: "Chị thành thật xin lỗi, mức độ bảo mật của khách hàng ấy cực kì cao, những ai không phận sự không được phép lên."

"Đưa điện thoại cho em." Phương Miên nói: "Để em nói chuyện trực tiếp."

Chị tiếp viên lắc đầu: "Thưa ngài, xin đừng gây khó dễ cho tôi.

Khách hàng ấy đã tới sân bay rồi, máy bay sẽ sớm cất cánh, ngài đến không kịp."

Bên chỗ khác, Mục Tĩnh Nam đã tới sân bay, đi thẳng vào lối VIP để qua cửa lên máy bay.

Máy bay vẫn đang trong quá trình kiểm tra lần cuối, dự kiến xuất phát sau nửa tiếng.

Mục Tĩnh Nam đứng dậy vào nhà vệ sinh, Lam Á gật đầu với alpha mặc áo vest, ngay lập tức họ đi theo Mục Tĩnh Nam, một người đi vào nhà vệ sinh, năm người còn lại canh gác bên ngoài.

Mục Tĩnh Nam tiến tới buồng trong cùng nhà vệ sinh, alpha cũng theo anh.

Anh mở cửa nhưng không đi vào, alpha đứng sau lưng anh định hỏi có chuyện gì, bất thình lình anh xoay người, chớp nhoáng vung nắm đấm đánh trúng cổ họng alpha.

Alpha tức khắc bị khó thở, muốn hô lên nhưng không thể phát ra tiếng.

Mục Tĩnh Nam tiếp tục ra tay, đập vào sau gáy alpha, alpha trợn mắt, từ từ ngã xuống.

Mục Tĩnh Nam đỡ lấy cơ thể alpha, chậm rãi đặt alpha nằm trên sàn nhà.

Sau đó anh cởi vest đen và kính râm của alpha, tráo đổi áo đen cổ lọ, áo khoác của anh, cuối cùng đặt alpha nằm úp sấp.

Mục Tĩnh Nam đứng dậy, chỉnh lại cà vạt trước gương, nhúng ngón tay vào nước, vuốt tóc theo kiểu như vệ sĩ alpha, rồi đeo găng tay da, đeo kính râm lần nữa.

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, anh giống hệt các vệ sĩ alpha đó.

Nhưng nếu quan sát kĩ, trên người anh toát vẻ cao quý, trầm lặng hơn, dáng dấp của một cậu ấm quý tộc nhà ai đang khiêm tốn đi du lịch, anh hơi cúi đầu, bước ra ngoài, nói nhỏ: "Thượng tá ngất xỉu rồi, tôi đi tìm bác sĩ."

Vệ sinh canh cửa kinh hãi, cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.

Mục Tĩnh Nam xoay người rời đi, nhanh chóng rẽ hướng khác, né tránh tầm mắt của Lam Á và các vệ sĩ.

Vệ sĩ vào nhà vệ sinh lật người nằm dưới sàn lên, bất ngờ thay lại là đồng nghiệp của họ, không phải Mục Tĩnh Nam.

Mọi người lập tức nhận ra, "vệ sĩ" vừa nói đi tìm bác sĩ chính là Mục Tĩnh Nam.

"Mau, đi báo cho bà Lam Á, tôi sẽ nhờ phong toả sân bay và tất cả các máy bay sắp cất cánh." Đội trưởng đội vệ sĩ ra lệnh, "Còn lại đi tìm thượng tá!"

Các vệ sĩ lao ra khỏi nhà vệ sinh, tìm kiếm alpha mặc vest trên đường đi.

Mục Tĩnh Nam bước đều rời khu vực VIP, đi vào khu vực chờ phổ thông.

Anh đi ngang một hàng ghế, thản nhiên nhặt áo khoác len màu xám của khách hàng treo trên lưng ghế, khoác lên người, tiếp tục đi.

Người khách đó đang tán gẫu cùng bạn đi chung, không nhận ra áo khoác của bản thân đã bị Mục Tĩnh Nam cầm theo mất.

Vệ sĩ loanh quanh tìm trong đám đông, để lỡ Mục Tĩnh Nam vừa mặc áo khoác trước mặt họ.

Mục Tĩnh Nam tháo kính râm, lấy cặp kính khác trong túi quần lên đeo, lộ trình mà Ava đã lên kế hoạch tự động hiển thị trên tròng kính, đường đi được đánh dấu bằng mũi tên màu xanh lá, hướng dẫn anh qua lối đi dành cho nhân viên, an toàn rời sân bay.

Anh đi theo kế hoạch của Ava, đến phòng tạp vụ lấy đồng phục nhân viên.

Đột nhiên phía trước có một vệ sĩ đang tìm người, anh nhanh chóng vòng qua cửa hàng sách, rẽ vào con đường khác.

Mục Tĩnh Nam thành công lẻn vào phòng tạp vụ, anh khoá cửa lại.

Phòng tạp vụ rất hẹp, chất chồng dụng cụ dọn vệ sinh, có một ít đồng phục nhân viên treo trên giá, chất lượng tốt, vải mềm mại.

Anh định thay quần áo thì trái tim đột nhiên đập mạnh, co rúm người.

Phát bệnh rồi.

Anh cởi găng tay, vảy đen ở mu bàn tay bắt đầu lan dần lên cánh tay.

Anh lục lọi túi, lấy lọ thuốc, đổ ra một đống thuốc rồi nốc hết.

Nhưng giây tiếp theo, anh cảm thấy ngực đau nhói giống như bị đâm bởi nhiều nhát dao, cúi gập người, nôn ra rất nhiều máu, ngay cả những viên thuốc vừa nuốt cũng nôn ra theo.

Anh lại lấy thêm thuốc nhưng nhận ra lọ thuốc đã trống rỗng.

Chuyện xấu xảy ra, mắt anh tối sầm, lọ thuốc rơi khỏi tay anh.

Phương Miên đang ngồi ở ghế chờ, trong lòng bồn chồn lo lắng, cậu bấm gọi cho Lam Á lẫn Mục Tuyết Kỳ nhưng không ai nhấc máy.

Bất thình lình loa phát thanh vang lên, thông báo máy bay gặp sự cố phải hoãn các chuyến bay.

Cậu chết lặng, các hành khách vây quanh nữ tiếp viên hàng không để tra hỏi cô, cậu cũng muốn hỏi nhưng không thể chen vào.

Không còn cách nào khác cậu đành mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm cách khác để đến cung điện Trắng.

Trên mạng cho kết quả lộ trình tới thành phố kế bên cách một giờ lái xe sẽ có chuyến bay khác.

Phương Miên phân vân hồi lâu, quyết định lựa chọn chuyển sang cách này.

Cậu chạy nhanh đến lối ra sân bay, ngang qua phòng tạp vụ, chóp mũi cậu giật giật vì đột nhiên cậu ngửi thấy mùi máu.

Cậu vô thức ngừng bước, cúi đầu nhìn, thấy có vệt máu chảy ra từ khe hở của cửa phòng tạp vụ.

Cậu quỳ xuống sờ thử, máu vẫn chưa khô.

Người bên trong xảy ra chuyện gì vậy? Cậu gõ cửa, hỏi: "Bên trong có ai không? Có người không?"

Không thấy ai trả lời, cậu vặn tay nắm cửa thì nhận ra cửa bị khoá, không thể mở.

Gay rồi, chẳng lẽ người ở trong đã ngất đi?

Đi gặp Mục Tĩnh Nam là chuyện cực kì gấp, mà người trong phòng đang trên lằn ranh sống chết cũng rất cấp bách.

Bây giờ cậu không thể rời sân bay được, nếu cậu đi thì e là người trong phòng tạp vụ đi đời nhà ma.

Cậu vội vã đến quầy thông tin tìm cô tiếp viên, sân bay tạm thời bị phong toả khiến nhiều người chen chúc vây kín quầy thông tin, cậu không thể len vào.

Cậu muốn tìm nhân viên khác nhưng không tìm được ai.

Hết cách, cậu hít một hơi thật sâu, lùi lại rồi chạy thật nhanh tông vào cửa.

Cánh tay cậu đau do đập mạnh, dù sao thì sức lực omega vẫn không bằng mấy alpha cao to như toà tháp.

Thay vì tông bay nó thì cậu xuýt ngã khuỵu.

Không nản lòng, cậu lùi lại xa hơn, lần nữa lao tới, tông vào cửa như viên đạn bác.

Cửa bật tung, cậu ngã nhào vào phòng tiện ích.

Cậu xuýt xoa vì toàn bộ cơ thể đều đau nhức, khó khăn chống người dậy.

Lúc này đây, mùi hương gỗ lãnh sam thoang thoảng, cậu kinh ngạc ngẩng đầu.

Trong khoảnh khắc tựa hồ thời gian ngưng đọng.

Có phải do cậu nhầm không? Vì sao người đàn ông đang ngồi dựa tường lại giống Mục Tĩnh Nam đến thế?

Ba năm không gặp, trông anh ốm yếu hơn rất nhiều, khuôn mặt luôn nghiêm nghị ngày xưa, giờ đây nhuốm đầy sự mệt mỏi vì bệnh.

Hình như anh sụt cân, đường nét trên gương mặt hiện rõ hơn.

Anh đang nhắm mắt, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, dường như rất đau đớn.

Thật lạ lùng, chẳng phải bây giờ anh nên ở cung điện Trắng à? Vì sao lại có mặt tại sân bay nhỏ ở ngôi làng xa xôi hẻo lánh này?

Chợt Phương Miên hiểu ra mọi chuyện.

Người hàng xóm giàu có yêu thích chinchilla nghỉ hưu do bệnh tật, về nông thôn nghỉ dưỡng, rất nhiều bác sĩ đến chờ lệnh.

Người hàng xóm dễ dàng lấy ra khối tài sản 70 tỷ, không chớp mắt hồ hởi giao cho Phương Miên.

Cậu quá chậm tiêu, nhìn thử toàn bộ Nam Đô xem người có thể hội tụ đủ những điều này, còn ai khác ngoài Mục Tĩnh Nam?

Tâm trạng cậu bỗng chốc hỗn loạn, vừa tức giận vừa buồn đau.

Không ở nhà trị bệnh cho thật tốt mà chạy đến làng Tân Nguyệt làm gì? Rốt cuộc anh âm thầm theo dõi cậu, trở thành hàng xóm của cậu làm quái gì? Thằng cha này chẳng phải quyết đoán, búng tay gọi mây lật tay thả mưa, đã nói là làm, nói chia tay thì thì tuyệt buông bỏ sao? Kết quả là anh tự vả mặt mình.

Phương Miên nhìn vết máu trên mặt đất, từng giọt từng giọt đỏ thẫm như hoa mận.

Cậu cảm thấy đắng chát, tên này đã tự hành hạ bản thân ra nông nỗi này, vậy Phương Miên có thương xót anh không? Hơn nữa, lần trước ông quản gia nói gì mà cái chết êm dịu, trao quyền thừa kế tài sản cho cậu, không lẽ tên ngu này tính tự sát à?

Cậu đưa tay về phía Mục Tĩnh Nam, muốn thử sờ trán anh, cổ tay bất ngờ bị alpha này tóm gọn, alpha mở mắt, con ngươi vàng kim hung hãn như ngọn lửa lạnh thấu xương.

Tuy nhiên, giây khắc anh nhìn thấy đó là Phương Miên, bàn tay dần dần buông lỏng, ngọn lửa tiêu tan, thay vào đó là sự yên tĩnh, trầm mặc kéo dài.

Phương Miên thử sờ trán anh, nóng bỏng.

"Mục Tĩnh Nam, anh có bệnh hay không? Anh ở lại không chịu quay về trị bệnh, anh đang làm quái quỷ gì vậy?" Phương Miên cúi đầu gửi tin nhắn cho Lam Á, báo rằng Mục Tĩnh Nam đang ở đây, "Anh định ở lại chờ chết à? Chờ biến thành thú hoang, tìm ai đó giúp anh cái chết êm dịu, dứt khoát chết là xong? Tức chết em rồi, em thấy anh toàn muốn chọc em giận điên lên."

Mục Tĩnh Nam cầm điện thoại của cậu, không cho cậu gửi tin nhắn.

"Anh làm gì?" Phương Miên phát cáu: "Cứ phải chọc em chửi thì anh mới vui đúng không?"

Mục Tĩnh Nam im lặng.

Vốn dĩ căn bệnh này không thể chữa, anh cũng không muốn chữa trị nhưng anh không muốn nói với Phương Miên những chuyện đau lòng này.

"Từ lúc nào anh trở nên hèn nhát như vậy?" Phương Miên nắm cổ áo anh, chất vấn: "Chết êm dịu? Là kết cục của Mục Tĩnh Nam anh?"

Mục Tĩnh Nam ho một tiếng, nhìn sang chỗ khác, điềm nhiên nói: "Tốt hơn trở thành thú hoang."

"Trả điện thoại cho em."

Phương Miên giật lại, cơ thể Mục Tĩnh Nam đuối sức, không ngăn cậu lại nổi.

Mục Tĩnh Nam hiện tại, mong manh yếu ớt như gốm sứ dễ vỡ tan.

Phương Miên thấy anh như thế này, trong lòng cũng khó chịu.

Không muốn trở thành con thú hoang, vậy tại sao không muốn tìm cách chữa bệnh? Anh có từng tìm Thiên Đàng chưa? Không tìm được An Tâm mà vì sao đã từ bỏ rồi? CMN Mục Tĩnh Nam, anh cứ khiến người khác ngày nào cũng phải lo lắng.

Phương Miên gửi tin nhắn cho Lam Á, cậu nghẹn ngào nói: "Đã yếu như sên đến mức này mà anh còn chưa chịu nhận.

Ba mươi rồi, lại còn bị bệnh, chắc hai cu của anh cũng hết dựng nổi."

"..." Lời cậu nói khó lọt tai, Mục Tĩnh Nam nhắm mắt, cự tuyệt nghe những từ ngữ tục tĩu như thế này

"70 tỷ, vẫn muốn chứ?"

Phương Miên: "..."

"Nói cái anh thích đi." Mục Tĩnh Nam bảo.

Được thôi, nói thì nói, Phương Miên la to: "Bố ơi.".