Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 7: "Anh Tỉnh, anh mát xa cho em được không?"




Viên Tỉnh ngồi trên ghế nhỏ, cầm khăn tắm, từ từ đặt lên lưng Phương Miên. Có lẽ tuổi chưa lớn nên làn da của Phương Miên rất trắng, không giống như những omega khu ổ chuột có làn da thô ráp, xỉn màu do tiếp xúc nhiều nắng gió. Ánh đèn chiếu xuống giọt nước đọng trên người cậu như được phân tán, từng giọt lấp lánh chảy chậm trên cánh tay và vai lưng cậu. Nhưng trông Phương Miên không giống nữ giới mà cậu toả năng lượng tràn đầy tươi trẻ của chàng thiếu niên.

Viên Tỉnh như bao alpha bình thường khác. Lần đầu tiên được nhìn thấy thân thể omega, ngoài mặt vẫn thờ ơ lạnh lùng nhưng đôi tai đã nóng đỏ bừng. Dù vậy anh không thể nói anh không phải là omega, không được vào kỳ lưng cho cậu.

"Anh Tỉnh nhanh lên đi, không thì nước hết ấm mất." Phương Miên giục anh: "Anh không biết cách kỳ lưng cho người khác à? Hay là anh cởi quần áo ra tắm chung với em đi? Em chỉ anh cách kỳ lưng cho, như vậy chúng ta còn có thể tiết kiệm được điện nước."

Tắm chung? Viên Tỉnh giật mình, ngay lập tức ngắt lời cậu: "Không cần."

Sau khi giúp Phương Miên tắm xong, Viên Tỉnh giặt khăn tắm mang ra sân phơi. Quay vào phòng thấy Phương Miên đang chân trần đứng lau người trên sàn nhà ẩm ướt. Cảnh tượng bắt mắt của cậu dường như khiến căn phòng tối tăm trở nên sáng chói. Viên Tỉnh ngồi vào bàn quay đầu sang chỗ khác không nhúc nhích. Phương Miên nhìn bộ dạng của anh, cảm thấy buồn cười: "Nhìn dáng vẻ xấu hổ của anh, chắc hẳn anh chưa bao giờ tắm chung với ai đúng không?"

Anh im lặng, lên giường nằm một mình. Phương Miên tắt đèn nằm trên sofa. Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, trên mái nhà xào xạc hình như tuyết cũng đang rơi. Viên Tỉnh nghe rõ tiếng hô hấp không đều cùng tiếng xoay người trằn trọc khó ngủ của Phương Miên. Ghế sofa ngắn, Phương Miên nằm phải thò nửa chân ra ngoài, không hề thoải mái chút nào. Trước giờ Viên Tỉnh luôn kháng cự việc nằm chung với người khác. Nhưng tại thời điểm này trong lòng anh tựa như có lông vũ đang khều khơi gợi sự mong chờ nào đó. Thân thể trắng sáng của Phương Miên liên tục hiện trong đầu anh, từng giọt nước chảy dọc, đôi mắt ươn ướt như là quyến rũ, như là cầu xin tham hoan.

Anh nghĩ, ngủ chung với omega của mình là điều hết sức bình thường.

"Phương Miên," Viên Tỉnh gọi: "Lên đây ngủ chung đi."

"Em chỉ chờ lời này thôi!" Phương Miên tung chăn, dùng tốc độ ánh sáng leo lên giường.

"Ôi, cái eo già cỗi của em, ngủ trên sofa khó chịu quá đi à. Làm phiền anh rồi, quý tộc các anh chưa từng ngủ chung như vậy đúng không. Anh Tỉnh, anh yên tâm, em ngủ ngoan lắm, không ngáy đâu. Em hứa sẽ không quấy giấc ngủ của anh." Phương Miên giữ khoảng cách với anh, cả hai đắp chăn bông, không ngăn gì ở giữa. Cậu nói: "Chúc ngủ ngon, anh Tỉnh!"

Phương Miên quay lưng về phía anh. Anh nhìn mái tóc xù của cậu từ phía sau, ánh mắt dần trở nên sâu hơn. Anh là loài động vật máu lạnh nhạy cảm với nhiệt độ xung quanh, hơi nóng liên tục toả ra từ Phương Miên khiến anh bị hấp dẫn. Trong cơ thể xuất hiện những biến hoá nhỏ bé, Viên Tỉnh nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén xao động không thể diễn tả thành lời.

Nằm nghĩ một lúc Viên Hành ngồi dậy quyết định ngủ ở sofa. Không ngờ vừa ngồi dậy, Phương Miên lật người, vươn tay vung chân đè Viên Tỉnh xuống. Viên Tỉnh nhìn tay chân Phương Miên quấn chặt người anh. Là ai mới nói với anh ngủ rất ngoan?

Nhưng Phương Miên chẳng hề hay biết gì vẫn ôm Viên Tỉnh như một chiếc gối. Viên Tỉnh muốn đẩy cậu ra thì cậu ậm ừ nói: "Nằm yên đi mà..."

Viên Tỉnh: "..."

Bỏ đi, sáng mai Phương Miên phải đi làm sớm, không nên quấy rầy cậu nghỉ ngơi.

Viên Tỉnh mở đôi mắt vàng kim nhìn lên trần nhà. Hơi thở của Phương Miên gần đến mức như chạm vào tai anh khiến anh hơi nhột. Viên Tỉnh cố gắng đè nén cảm xúc để bình tĩnh lại, cả đêm không chợp mắt.

Đêm đó Phương Miên đá chăn ba lần, Viên Tỉnh kiên nhẫn đắp chăn cho cậu ba lần. Cậu nói mớ khi ngủ, cậu mơ thấy Mục Tĩnh Nam, liên tục mắng Mục Tĩnh Nam là tên gay chết tiệt. Mục Tĩnh Nam không hiểu gay nghĩa là gì nhưng hẳn không phải từ tốt đẹp. Mãi đến rạng sáng, Phương Miên mới lật người lại thay đổi tư thế ngủ, Viên Tỉnh khó khăn lắm được thả tự do, giải thoát khỏi gọng kìm của Phương Miên. Chuông báo thức vang lên, Phương Miên dụi mắt tỉnh dậy duỗi người ngáp một cái, quay lại thấy Viên Tỉnh đang nằm bên cạnh lặng lẽ nhìn cậu.

"Đêm qua em ngủ say lắm chắc không quấy rầy anh ngủ đâu ha?" Không biết từ đâu Phương Miên có được tự tin nói như vậy.

"..." Viên Tỉnh trả lời, "Không có."

"Vậy tốt rồi. Em đi đánh răng, anh ngủ tiếp đi!"

***

Tiêu Trạch ngồi thưởng thức cà phê trong văn phòng, ánh mắt tập trung vào Phương Miên mặc áo lao động màu trắng qua cửa kính sát đất. Đây là kính một chiều bên ngoài không thể nhìn vào nhưng hắn từ bên trong có thể quan sát rõ các công nhân ở xưởng. Hắn dõi theo Phương Miên làm việc, trên môi nở nụ cười.

Phương Miên đang sửa chữa cánh tay phải giả mới được giao. Hôm nay cậu cứ có cảm giác gai gai sau lưng, giống như bị ai đó theo dõi nhìn chằm chằm ở phía sau. Cậu đứng dậy nhìn xung quanh, mọi người đều đang bận rộn công việc của họ, không ai có thời gian để nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu lắc đầu, có lẽ do ảo giác.

Đêm qua cậu cũng có cảm giác y vậy. Lúc sắp ngủ luôn cảm thấy có người nhìn cậu, rồi cậu mơ thấy Mục Tĩnh Nam hoá thành rắn đen lớn cuộn tròn trước mặt nhìn chằm chằm vào cậu như thèm thuồng đói khát. Gần đây có chuyện gì khiến cậu đa nghi như thế? Phương Miên cố gắng gạt hết suy nghĩ lộn xộn trong đầu, bắt đầu chuyên tâm vào công việc lần nữa.

Trong văn phòng, điện thoại rung lên, Tiêu Trạch đặt cốc cà phê xuống cầm điện thoại, có vẻ chuyện Bạch Ưng điều tra đã có kết quả.

Bạch Ưng: 【Cậu chủ, tất cả thông tin học sinh của trường Omega số 105 đều mất do kho dữ liệu bị tên lửa nổ tung trong cuộc bạo loạn. Chính các học sinh trong trường báo cáo lại cho đội phòng vệ có một omega tên Phương Miên đã mất tích.

Bạch Ưng: 【Cần báo cáo lại cho đội phòng vệ có người khả nghi trùng tên ở đây không? 

Tiêu Trạch:  【Không cần, chúng ta tự điều tra thân phận của Phương Miên.

Tiêu Trạch: 【Xét nghiệm gen giới tính mất bao lâu?

Bạch Ưng: 【Ít nhất phải hai tuần để gửi mẫu xét nghiệm đến Bắc Đô, chờ và lấy kết quả xét nghiệm. Nhiều thiết bị nhà họ Mục đã bị phá huỷ trước khi họ sơ tán nên hiện tại nguồn lực thiết bị y tế bị hạn hẹp.

Tiêu Trạch: 【Vậy chúng ta tìm biện pháp khác nhanh hơn. Tôi nghe nói dạo này đường Thập Lý hay xảy ra cướp bóc. Đưa tiền cho bọn chúng, yêu cầu bắt cóc Phương Miên. Tôi muốn tự mình làm xét nghiệm giới tính cho cậu ấy.

Bạch Ưng: 【Vâng.

Lượng công việc hôm nay rất nhiều khiến Phương Miên có hơi chóng mặt. Trước giờ tối, cậu nhận được tin nhắn từ Tiêu Trạch nhắn cậu đến văn phòng hắn lấy bánh quy bơ về. Cậu lê đôi chân đau nhức bước từng bước lên bậc thang, mở cửa văn phòng thấy Tiêu Trạch ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt ôn hoà.

"Đây là bánh quy Tiêu Nhuỵ tặng cho cậu." Tiêu Trạch đẩy hộp bánh đến trước mặt cậu.

"Cảm ơn anh đã đưa giúp tôi." Phương Miên nếm thử một miếng, ngọt ngào đến mức muốn rớt nước mắt. Phương Miên cảm thấy những chiếc bánh được chính tay Tiêu Nhuỵ làm không phải bánh quy thông thường mà là thần dược, chỉ cần ăn một miếng cũng khiến trái tim cậu bay bổng.

"Nói mới nhớ hình như tôi chưa nghe cậu kể về pheromone." Tiêu Trạch đan chéo ngón tay đặt trước sống mũi: "Cậu không ngại có thể cho tôi biết chứ?"

"Sao anh muốn biết cái này?" Phương Miên khó hiểu.

Thực tế, Phương Miên chưa từng có thời kỳ động dục kể từ lúc xuyên không nên cậu cũng không biết pheromone của cậu là mùi như thế nào. Những thú nhân khác thường phân loại giới tính của họ ở độ tuổi mười bốn, mười lăm và mỗi năm sẽ có kỳ mẫn cảm hoặc kỳ động dục kéo dài từ năm đến bảy ngày, nhưng riêng cậu chưa có kỳ động dục. Cậu không biết nguyên nhân vì sao, cũng không muốn tìm hiểu, không lên cơn thì càng tốt.

Tiêu Trạch ôn tồn nói: "Tiểu Nhuỵ đang làm luận văn nghiên cứu sinh học về pheromone. Em ấy rất tò mò pheromone của cậu."

Phương Miên như được sưởi ấm trong lòng, chỉ khi thích ai thì mới tò mò về người đó. Tiêu Nhuỵ làm bánh tặng cậu, hỏi về pheromone của cậu, chắc chắn cô thích cậu. Cậu vừa vui vừa buồn. Nếu Tiêu Nhuỵ biết cậu cũng là omega giống cô thì nhất định rất thất vọng. Thậm chí có thể ghét cậu vì đã giả alpha lừa dối tình yêu chân thành của cô.

Tâm trạng chợt sa sút như có tuyết lặng lẽ phủ lên lồng ngực. Phương Miên cụp mắt, đáp bừa: "Nó có mùi như trái ớt. Anh từng ăn thử ớt chaotian chưa? Mùi siêu hăng, cực kỳ cay."

"Mùi này... tôi chưa thử..." Tiêu Trạch chăm chú nhìn cậu.

"Cảm ơn ông chủ, tôi đi làm tiếp đây!" Phương Miên cúi đầu, xoay người chạy đi.

Tiêu Trạch gần đây như tư bản bóc lột sức lao động, liên tục nhập đơn hàng gấp. Phương Miên mãi đến tận tối muộn mới hoàn thành công việc được giao, thắc mắc liệu cậu có được trả lương tăng ca hay không. Cậu gửi tin nhắn cho Viên Tỉnh nói bây giờ cậu về nên đừng lo lắng. Cởi áo lao động ra, cậu khoác chiếc áo khoác da đi về. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trắng xoá đất trời, khu ổ chuột cũ kĩ được khoác áo trắng, che đi tất cả sự bẩn thỉu xấu xí. Phương Miên đeo túi nhỏ đựng dụng cụ trên lưng, hai tay cho vào túi áo khoác rồi bước từng bước ra ngoài. Trong lòng cậu vẫn buồn vì chuyện Tiêu Nhuỵ, đầu óc rối bời. Khi đến đường Thập Lý cậu chợt nhớ đến tin đồn dạo này có xảy ra cướp bóc, chân rảo bước nhanh hơn.

Vừa dứt suy nghĩ, năm tên côn đồ từ trong tối đi ra chặn đường cậu.

Trời lạnh buốt như vậy mà năm tên này cởi trần, hoa văn báo vàng của họ khiến người khác loá mắt. Phương Miên thầm nghĩ không ổn, đây đều là báo hoa, chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.

"Nhóc con..."

Trước khi tên côn đồ nói xong, Phương Miên đã lấy số tiền lương cậu nhận hôm nay ra, đưa bằng hai tay.

"Các anh, tôi xin nộp tất cả tiền tôi có!"

Đây là lần đầu tiên họ gặp một người gặp cướp mà hồ hởi như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Một tên côn đồ ho khan: "Tụi tao..."

Phương Miên cắt ngang.

"Áo khoác da đây!" Phương Miên hét lớn, hai tay giơ áo khoác lên.

"Không p―"

"Đôi ủng lông cũng cho anh!"

"Khô―"

"Tôi nộp cả chìa khoá xưởng máy móc." Phương Miên nói nhỏ, "Nhưng đừng nói là tôi đưa."

Tên côn đồ không nói nên lời: "Mày quá hèn!"

Phương Miên xoa xoa tay cười nói: "Mạng sống quan trọng hơn mà đại ca, thả tôi đi nha."

Bên góc đường có một chiếc ô tô đang đậu.

Bạch Ưng ngồi ghế lái tức giận: "Cậu chủ đối xử tốt với cậu ta đến vậy, mà dám đưa cả chìa khoá xưởng!"

Tiêu Trạch cười nói: "Tham sống sợ chết cũng đáng yêu."

"..." Bạch Ưng khó hiểu, "Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, chỉ là con chuột chinchilla vừa hèn nhát vừa ngu xuẩn, vì sao quan tâm cậu ta nhiều vậy?"

Tiêu Trạch nhớ lại nhiều năm trước xảy ra náo loạn do các công nhân nhà máy đòi tăng lương, một người đỏ mắt cầm dao lao về phía hắn. Đôi mắt xanh biếc của thiếu niên mười sáu tuổi phản chiếu lưỡi dao lạnh băng, muốn chạy nhưng đôi chân tựa như bị nhét đầy chì, không thể nhúc nhích dù chỉ một li. Khi lưỡi dao sắp chém vào hắn thì bỗng nhiên có một cậu bé tóc đen mắt đen xuất hiện ôm chặt lấy hắn, sau đó máu sáng loá như ngọn lửa bắn ra trước mắt.

Giữa tiếng ồn ào hắn nghe thấy cậu bé nói với hắn: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Cậu hứa bảo vệ hắn nhưng đột nhiên mất tích nửa năm, khi quay lại đã kết hôn cùng người khác. Omega nhà họ Viên là cái thá gì, chỉ là đồ đê tiện lưu lạc xuống khu ổ chuột thì sao có thể xứng với cậu ấy?

Phía bên kia, một tên côn đồ hét lên: "Bọn tao đếch cần mấy thứ này."

"Vậy thì cần cái gì?" Phương Miên ngây người.

Tên côn đồ cười xấu xa: "Bọn tao muốn thân thể của mày."

"Thân thể tôi?"

"Phải." Tên côn đồ chỉ vào cậu: "Bọn tao muốn cướp trinh của mày."

"Các anh không phải là cướp tiền à, tại sao trở thành hiếp dâm rồi?" Phương Miên hoang mang: "Hơn nữa tôi là alpha."

"Bọn tao đổi nghề được không?" Tên côn đồ cười tục tĩu, "Thức thời thì đi theo bọn tao. Yên tâm, không lấy mạng mày đâu. Đại ca bọn tao sẽ bịt mắt mày lại, cùng thưởng thức một đêm vui vẻ. Sau khi xong việc sẽ thả mày đi."

Tiền thì được, trinh tiết thì không. Phương Miên thay đổi hành động hèn nhát ban nãy, tức giận lôi cờ-lê từ trong túi ra: "Tụi mày nghe cho rõ, tao thà chết chứ không làm gay. Một là tiền, hai là mạng sống của tao, tuỳ tụi mày chọn."

Không ngờ cậu quay ngoắt thái độ trở nên cứng rắn khó nhằn, bọn côn đồ nhìn nhau, bất chấp: "Vậy đừng trách sao bọn tao ác!"

Phương Miên lao tới, cầm cờ-lê dùng sức đập vào đầu một tên, hắn hét toáng gục xuống. Ba tên còn lại vây quanh cậu, há to miệng báo nhào tới. Trước khi xuyên không cậu từng là quán quân giải chạy nước rút, kiếp này có thêm hình thú chinchilla, di chuyển càng linh hoạt hơn. Cậu luồn lách né tránh giữa bọn côn đồ, dưới chân như được bôi thêm dầu khiến đám kia không chạm vào được cậu. Phương Miên vung cờ-lê đánh vào chân họ, tiếng hét đau đớn của bọn côn đồ xuyên vọng màn đêm.

Tiêu Trạch ngồi trong xe chờ nửa tiếng, thấy bên kia đánh nhau mãi vẫn chưa bắt được cậu, mặt hắn dần tối sầm.

Dù sao những tên báo hoa côn đồ này thuộc loại da thô thịt dày nên Phương Miên vẫn bị chịu đòn rất nhiều, hai bên mặt đều xanh tím sưng tấy. Phương Miên không thích đánh nhau, có cơ hội là cậu tăng tốc chạy trốn. Cậu vứt túi và cờ-lê đi cho nhẹ bớt, cố gắng chạy thật nhanh ra đường lớn. Bọn côn đồ đuổi theo nhưng tốc độ như tên bắn bị giảm phân nửa do Phương Miên đã đánh vào chân bọn chúng. Cuối cùng vẫn để Phương Miên chạy thoát.

"Chúng ta đuổi theo?" Bạch Ưng ở trong xe hỏi.

Tiêu Trạch lạnh lùng nói: "Chỉ là một đám rác rưởi vô dụng. Bỏ đi, chúng ta tìm cách khác."

Chiếc xe nổ máy từ từ rời đi.

Phương Miên không ngoảnh lại chạy một mạch về nhà, thở hổn hển suốt chặng đường, gần tới cổng nhà cũng không dám chậm lại. Hôm nay, cậu vẫn không có tin tức gì về A Li, không thể đáp lại tình yêu với Tiêu Nhuỵ, mệt mỏi vì đơn hàng dồn dập ở xưởng, về thì gặp bọn cướp trên đường. Nỗi cay đắng trong lòng dâng trào, nghẹn ở cuống họng khiến cậu muốn khóc. Đến khi nào thế giới xúi quẩy này mới đối xử nhẹ nhàng với cậu? Cậu lau nước mắt nơi khoé mắt vô tình đụng phải vết thương, nó đau quá. Chờ hồi lâu cậu hít thật sâu một hơi rồi từ từ mở cửa.

Vui vẻ lên, Phương Miên. Đừng khiến anh Tỉnh lo lắng. Rồi cậu bình tĩnh bước vào nhà.

Viên Tỉnh thấy mặt cậu sưng húp như đầu heo, cau mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay xui xẻo gặp phải mấy tên cướp." Phương Miên cởi giày nằm lên giường. "Bọn chúng đổi nghề không cướp tiền chuyển sang muốn cưỡng bức em, may mà em chuồn nhanh."

Đôi mắt Viên Tỉnh ngay lập tức tràn đầy sương lạnh, hạ thấp nhiệt độ trong phòng.

"Anh yên tâm, em đã đập chúng mấy phát, không chịu thiệt một mình đâu." Phương Miên ung dung, vỗ nhẹ lên ngực anh: "Muốn làm em thì phải biết tự lượng sức mình."

Viên Tỉnh im lặng, mang nước ra rửa mặt cho cậu. Anh cầm cả cồn sát trùng vết thương trên mặt. Bôi thuốc xong xuôi, anh thay chậu nước nóng khác để cậu ngâm chân. Độ nóng vừa đủ làm toàn thân cậu đều cảm thấy ấm áp, cơ thể mệt mỏi bắt đầu kháng nghị, cả ngày làm việc vất vả lại thêm đánh nhau khiến xương cốt cậu nhức mỏi, đau hết cả lưng.

"Anh Tỉnh, anh mát xa cho em được không?" Phương Miên lau khô chân, cởi áo nằm bò lên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em mệt quá à."

"Mát xa?" Viên Tỉnh giật mình.

"Ừm, ở lưng và vai." Phương Miên chỉ chỉ lưng cậu, "Chỉ cần xoa nhẹ thôi."

Cậu lộ tấm lưng trần trụi trước mắt anh, Viên Tỉnh nhắm mắt ép bản thân phải bình tĩnh. Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da Phương Miên. Mát xa? Ấn như thế nào? Rõ ràng anh chưa từng mát xa cho ai nhưng hình như đã tự hiểu cách làm. Tay anh xoa xoa bờ vai Phương Miên, các ngón tay vẽ theo xương cánh bướm gồ lên, chậm rãi ấn dọc sống lưng, xoa nhẹ khắp nơi trên làn da mịn màng tựa như đang nghịch ngợm viên ngọc. Phương Miên thở dài nằm hưởng thụ, không nhận ra ánh mắt vàng kim đậm màu sâu thẳm của người phía sau.

Sau khi ấn dọc sống lưng, ánh mắt Viên Tỉnh dừng lại ở lưng quần hơi trễ xuống lộ một phần mông của Phương Miên.

Phương Miên nghe thấy Viên Tỉnh trầm giọng hỏi: "Em muốn bóp chân không?"

"Ừm..."

Viên Tỉnh không đợi cậu trả lời xong đã quyết định: "Tôi làm đây."

Phương Miên chưa kịp phản ứng thì đột nhiên thấy lạnh mông, quần đã bị Viên Tỉnh kéo xuống. Cậu cảm giác có gì đó sai sai nhưng quần đã tuột rồi. Kiếp trước tắm chung nhà tắm ai nấy đều không mặc đồ nên khoả thân bóp chân... cũng bình thường.

Phương Miên đang nghĩ thì đôi bàn tay có lớp chai sần áp lên mông cậu. Cậu cảm thấy mông mình đã trở thành hai cục bột mặc Viên Tỉnh nắn bóp. Dưới mông là cặp đùi, rồi tới bắp chân, mắt cá, mu bàn chân, đầu ngón chân, từng tấc da thịt mịn màng của Phương Miên đều được Viên Tỉnh xoa bóp. Viên Tỉnh đẹp trai vậy, mười ngón tay như không chạm nước nhưng cực kỳ mạnh mẽ, lực ấn vừa phải, toàn thân Phương Miên thư thái tận hưởng, mí mắt dần trĩu xuống cảm thấy buồn ngủ.

Không biết đã xoa bóp bao lâu, Viên Tỉnh đứng dậy đắp chăn cho Phương Miên: "Được rồi, ngủ đi."

Cậu mơ màng không nhớ rằng đang khoả thân, cũng quên luôn Viên Tỉnh nằm chung chăn chung giường với cậu, cứ vậy mà thiếp đi.