Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 48: "Ở cạnh em ấy, luôn luôn tìm được niềm vui."




Phương Miên viết trên tờ giấy: "Thật ra tới giờ cháu đã buông bỏ rồi, cháu đi thăm cũng chỉ là với tư cách một người bạn, nên sẽ không sao đúng không? Dì Lam Á nói tâm trạng anh ấy rất xấu, không hợp tác với phác đồ điều trị của bác sĩ, cần cháu đi thuyết phục anh ấy. Bây giờ anh ấy là bệnh nhân, về tình về lí cháu vẫn nên đến thăm anh ấy, phải không ạ?"

Quý ngài lắm tiền trả lời: "Dẫu tay đã buông, lòng còn vương vấn. Không đáng."

Quý ngài nói chuyện thật là thẳng thẳn, Phương Miên nghĩ, Mục Tĩnh Nam đẩy cậu đi, cậu đã hạ quyết tâm chấm dứt mọi chuyện, nếu hiện tại đi thăm quả thật có mùi vương vít khó buông. Cứ nghĩ đến tình trạng của tên đó, Phương Miên không khỏi lại lo âu. Cho dù Phương Miên không còn liên quan đến anh, chỉ là người dưng nước lã nhưng Phương Miên vẫn hy vọng anh sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp.

Phương Miên cầm lòng không đậu miên man nghĩ liệu Mục Tĩnh Nam muốn gặp cậu không?

Khó ai ngờ rằng mấy năm qua Phương Miên chưa hề nhận được tin nhắn nào từ anh. Như Lộ Thanh Ninh thường xuyên bị nhận tin nhắn của Tô Tú trên điện thoại, mới đầu như bom đạn oanh tạc, thậm chí đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn vậy. Mặc cho Lộ Thanh Ninh đổi số, không biết Tô Tú đã sử dụng cách thức nào mà luôn tìm thấy thông tin liên lạc của Lộ Thanh Ninh.

Đương nhiên, Lộ Thanh Ninh không bao giờ hồi đáp tin nhắn của Tô Tú.

Đôi lúc Phương Miên cảm thấy Tô Tú dốc hết mạng sống tranh giành Nam Đô là để tìm Lộ Thanh Ninh. Mặc dù Lộ Thanh Ninh nói rằng do Phương Miên nghĩ nhiều, vốn dĩ bất kể Lộ Thanh Ninh ở Nam Đô hay không, Tô Tú vẫn sẽ đến đây tấn công nhà họ Mục.

Mục Tĩnh Nam quyết đoán sát phạt, cả quý ngài lắm tiền cũng thế, là những người một khi ra quyết định sẽ không bao giờ quay đầu nhìn. Khi ấy anh bảo muốn chấm dứt quan hệ với Phương Miên, anh nói được làm được, không nuốt lời. Ba năm, Mục Tĩnh Nam không liên lạc cho cậu.

Thực ra... trong lòng Phương Miên cay đắng nghĩ, thực ra cậu chấp nhận sự sắp đặt của Mục Tĩnh Nam nhưng chỉ cần anh nhắn một tin rằng anh muốn gặp cậu, làm sao Phương Miên có thể cự tuyệt? Ba năm thôi, họ chia tay chứ đâu phải trở thành kẻ thù. Đáng tiếc, tên Mục Tĩnh Nam đó ý chí cứng như sắt, Phương Miên chạy qua gặp anh, dây dưa mập mờ, có khi lại quấy nhiễu đến anh.

Nghĩ tới đây Phương Miên bất giác bật cười, nếu Mục Tĩnh Nam không thèm gặp cậu thì cậu sẽ làm gì? Từ đầu đã nói rõ ràng, cậu muốn tôn trọng sự sắp xếp của Mục Tĩnh Nam.

Chinchilla nhỏ mang tờ giấy khác tới, trên giấy viết: "Hãy sống cuộc đời của bản thân. Đừng đi."

Quý ngài lắm tiền thật là nhẫn tâm... Phương Miên hết biết nói gì, những người ở độ tuổi của quý ngài chẳng phải thích ngắm người khác có đôi có cặp sao? Tại sao lại phản đối chuyện Phương Miên đi thăm bạn trai cũ của cậu?

Đầu óc Phương Miên rối bời qua đến tận ngày hôm sau. Cậu nấu ăn một cách lơ đãng, nhiều lần xuýt cắt đứt tay khi thái rau. Cậu có nên đi hay không? Tâm trí hỗn loạn, Phương Miên cũng không còn tâm trạng làm món mới, nấu nồi xúp sườn heo thì quên bỏ muối. Quý ngài lắm tiền là người tốt, không chê cậu đã không chuyên tâm nấu ăn, ăn sạch trơn xúp sườn heo thiếu muối, bát canh nhẵn bóng soi được cả mặt.

Chỉ là mấy ngày gần đây các bác sĩ hết ra rồi lại vào nhà hàng xóm, lần này không những có bác sĩ xa lạ đến từ nơi khác mà còn cả các chuyên gia giàu kinh nghiệm ở bệnh viện làng. Sắc mặt ông quản gia cũng trở nên buồn rầu hơn rất nhiều, hỏi thăm một chút, cậu biết được bệnh tình của quý ngài lắm tiền trở nặng, sau khi hội chẩn, các bác sĩ ở vùng khác sẽ đến đây đóng quân để có thể nhận lệnh bất kì lúc nào.

"Liệu ngài ấy sẽ ổn chứ?" Phương Miên lo lắng hỏi.

"Hầy," Ông quản gia âu sầu đáp: "Bản thân ông chủ không hợp tác thì có bác sĩ cũng vô dụng."

Nói xong, ông lấy tập tài liệu dày đưa cho Phương Miên.

"Cái này là?"

"Ông chủ nói, chờ khi bệnh tình chuyển sang giai đoạn cuối, ông chủ lựa chọn ra đi trong cái chết êm dịu. Ông chủ gửi cháu một ít tài sản đứng tên ông chủ, phần còn lại sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện."

"Gửi, gửi cho cháu?" Phương Miên tròn mắt.

"Ông chủ không có con cái, không có người thừa kế, cháu cứ nhận đi." Ông quản gia dịu dàng: "Cảm ơn cháu đã dành thời gian vừa qua chăm sóc ông chủ, tâm trạng ông chủ tốt hơn ngày trước nhiều lắm. Cháu là một đứa trẻ ngoan, cứ xem như vừa trúng xổ số, đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng không nên cảm thấy đây là gánh nặng."

Phương Miên nhìn vào tổng số tài sản trên tài liệu, 70 tỷ, "một ít" của cải của quý ngài lắm tiền! 70 tỷ, là bao nhiêu con số 0 trong chữ số Ả Rập, cậu không thể đếm nổi. Dùng cả đời Phương Miên, không, đừng nói là một đời, cho dù tận mấy đời Phương Miên cũng không tiết kiệm được đến số này, thậm chí hoang phí còn chẳng hết. Cậu chỉ tới nấu giúp vài bữa ăn, tài đức nào có thể nhận tiền? Phương Miên không khỏi nhớ lại bài báo cậu đọc ở kiếp trước, cái gì mà ông chủ già trao gửi tài sản cho bảo mẫu,... Nhưng dù là thế thì chẳng phải ông quản gia xứng đáng nhận số tài sản này hơn so với Phương Miên sao?

"Ừm, à thì." Phương Miên gãi đầu, hỏi: "Ngài ấy muốn nhận cháu làm con nuôi sao?"

Ông quản gia ngơ người: "Hả?"

Phương Miên nghĩ tới nghĩ lui chỉ có suy đoán trên là hợp lý nhất. Thế giới này vẫn còn nhiều alpha thuộc tư tưởng cũ, quý ngài lắm tiền là lớp cha chú đi trước, cậu đoán chuyện không có con là tiếc nuối của quý ngài.

"À ừm, ngài ấy chịu gặp cháu không?" Phương Miên hơi thẹn thùng, "Hay là cháu lên lầu, quỳ lạy ngài ấy, gọi ngài ấy một tiếng cha nhé? Cháu không cha không mẹ, ngoại trừ anh trai thì lần đầu tiên có người đối xử với cháu tốt đến thế. Đừng lo, từ nay trở đi, cháu sẽ là con ruột ngài ấy, còn ngài ấy là cha ruột của cháu."

Không hiểu vì sao vẻ mặt ông quản gia như nhiều lần muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng ông ngước nhìn bầu trời, đáp: "Trời cũng tối rồi, không thì cháu về nghỉ ngơi trước đi."

"Dạ." Phương Miên gật đầu thật mạnh, "Ngày mai cháu sẽ qua đây quỳ lạy."

***

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, lá ngô đồng xào xạc rơi như thể ông trời âm thầm thổi vào không trung để thế giới chôn vùi trong biển lá. Một chiếc ô tô màu đen trầm lặng tới từ cuối đường, chậm rãi đi vào garage nhà hàng xóm của Phương Miên. Lam Á bước xuống xe, bà mặc áo gió dài màu trắng, đội mũ rộng vành trơn, rủ tấm mạng trắng bên trong che gần hết khuôn mặt của bà, chỉ thấp thoáng đôi môi son đỏ mọng. Ông quản gia tóc bạc trắng đến cung kính lễ độ cúi đầu, dẫn bà lên thẳng tầng hai. Những chú robot chinchilla đang chăm chỉ dọn dẹp, nhìn thấy bà, chúng nó tự giác nhường đường. Bà đi một mạch về phía trước, vào căn phòng ở cuối hành lang.

Đèn chưa bật, mơ hồ thấy một người đàn ông dáng cao ngồi trước cửa kính sát đất. Nắng sớm ban mai nhàn nhạt phác họa đường nét bóng dáng anh, anh hơi nghiêng mặt, tay đặt trên tay vịn ghế mây, đôi mắt vàng kim sẫm màu ngắm nhìn bên ngoài, hướng căn phòng làm việc của Phương Miên. Chỉ là phòng làm việc đằng kia bị lớp màn dày che lại, không thể thấy bên trong.

"Bác sĩ nói rằng hiệu quả điều trị của thuốc đặc trị đã giảm đi rất nhiều." Lam Á cau mày, nói: "Năm đó con bơi vượt sông Nguyệt Quế khiến nền tảng sức khỏe bị tổn thương. Hiện tại một khi thuốc hết hiệu quả, con sẽ không thể cầm cự được lâu nữa đâu. Con định ở lại đây đến bao giờ? Công nghệ y tế tiên tiến nhất ở cung điện Trắng, ngôi làng này không có phòng thí nghiệm hiện đại hay bác sĩ hàng đầu, con phải quay về cho dì.

Người đàn ông vẫn ngồi yên, chỉ đáp: "Vô ích mà thôi."

Giọng anh điềm nhiên. Rõ ràng đây là chuyện của bản thân anh nhưng anh lại hờ hững khi nói về nó.

Nghe vậy, ông quản gia đứng một bên lau nước mắt. Lam Á bật đèn, căn phòng bỗng chốc sáng sủa. Người ngồi trên ghế chính là Mục Tĩnh Nam. Ba năm trôi qua, trông anh ốm yếu hơn nhiều, giữa hàng lông mày lờ mờ hiện vẻ mệt mỏi vì bệnh. Anh gầy hơn, xương cổ tay hơi chút sắc bén tựa hồ xuyên thủng làn da trắng ngần của anh. Nhưng khí chất lạnh lùng trên anh còn đó, dù bị bệnh nặng đeo bám thì anh vẫn mang theo sự uy nghiêm của bậc vương giả.

Mọi người đều nhìn thấy lớp vảy đen dày đặc trên mu bàn tay anh, quá trình hoá thú trở nên trầm trọng. Dù cho không đến kỳ mẫn cảm, anh cũng dần dần biến thành thú hoang.

Anh rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn ông quản gia.

"Em ấy nói thế nào?"

Không cần anh giải thích, ông quản gia cũng biết "em ấy" mà anh nhắc đến là ai. Ông quản gia là người đã chăm nom anh từ khi anh sinh ra đời. Quãng thời gian An Tâm nhốt mình trong phòng thí nghiệm, ông quản gia đã lo liệu bữa ăn giấc ngủ cho anh. Cho đến năm anh mười lăm tuổi, ông quản gia nghỉ hưu, rời cung điện Trắng, không ở bên cạnh Mục Tĩnh Nam. Ba năm trước, Mục Tĩnh Nam phát bệnh, cộng thêm việc Phương Miên rời đi khiến tinh thần anh sa sút. Lam Á nghĩ có lẽ Mục Tĩnh Nam sẽ vui hơn khi gặp lại người bạn cũ nên bà đã gọi điện cho ông quản gia, mời ông quay lại cung điện Trắng, tiếp tục chăm sóc anh.

Đến bây giờ, ba năm trôi qua, ngay cả ông quản gia cũng không thể bắt được Mục Tĩnh Nam đang dần dần chìm xuống đầm lầy.

Ông quản gia tiến lên phía trước, nói: "Tiểu Phương nói cháu đưa thằng bé số tiền lớn như vậy làm thằng bé muốn nhận cháu làm cha thằng bé, ngày mai sẽ đến đây quỳ lạy."

Lam Á: "..."

Trong phòng yên tĩnh, dưới ánh đèn rực rỡ, tuy vẻ mặt Mục Tĩnh Nam lạnh lùng nhưng những người thân thuộc với anh đều có thể nhận ra tâm trạng anh lúc này rất tốt.

Anh dịu dàng nói: "Ở cạnh em ấy, luôn luôn tìm được niềm vui."

Lam Á hỏi: "Con dự định ở lại đây âm thầm nhìn nó bao lâu nữa? Về cung điện Trắng đi, nếu thích ở cùng Tiểu Phương thì dẫn nó về cùng."

Giọng Mục Tĩnh Nam trở nên lạnh lẽo: "Đừng quấy rầy em ấy."

Đầu Lam Á đau như búa bổ, thằng nhóc này bệnh càng lúc càng nặng mà vẫn cứng đầu đến thế. Trước đó Lam Á muốn thuyết phục Phương Miên về cung điện Trắng, cứ như vậy Mục Tĩnh Nam tự nhiên cũng sẽ quay lại. Nhưng không ngờ Mục Tĩnh Nam dùng mọi cách để ngăn bà, không cho Phương Miên trở lại cung điện Trắng. Hiện tại thằng nhóc này ngồi ườn ở đây, từ chối tiếp nhận điều trị, Lam Á cũng hết cách đối phó.

"Đừng trách dì, nhóc à, dì muốn tốt cho con thôi." Lam Á thở dài, đột nhiên vỗ tay.

Bất thình lình một số alpha mặc vest, đeo kính râm bước vào từ sau cánh cửa. Tất cả robot chinchilla ở hành lang đã bị hạ gục. Alpha ai ai cũng cao ráo, trên mặt không cảm xúc, chen chúc khiến căn phòng trở nên chật chội.

"Đưa nó về cung điện Trắng." Lam Á ra lệnh.

Các alpha bước lên trước, Mục Tĩnh Nam lạnh lùng liếc nhìn. Các alpha vô thức ngừng lại, còn anh ngồi trên ghế, bất động như núi, đôi mắt anh lạnh thấu xương, phong thái của vị hoàng đế bất khả xâm phạm.

"Tôi sẽ đi sau." Mục Tĩnh Nam lạnh nhạt nói: "Mỗi ngày Phương Miên dậy lúc tám giờ rưỡi, bây giờ đã tám giờ rồi, em ấy sắp thức dậy. Chờ em ấy đến, tôi ăn bữa cuối cùng em ấy nấu sẽ về cùng với dì."

Lam Á miễn cưỡng đồng ý, rời phòng đi nghỉ ngơi một lát. Mục Tĩnh Nam không muốn bị bại lộ danh tính của anh nên bà không thể ở đây khi Phương Miên sang nhà. Đợi cho đến lúc Lam Á và các alpha rời đi hết, Mục Tĩnh Nam gọi Ava, lạnh lùng nói: "Vẽ tuyến đường trốn thoát, phái người đến tiếp ứng."

Ông quản gia sửng sốt, nói: "Tĩnh Nam, cháu không quay về cung điện Trắng sao?"

Giọng Mục Tĩnh Nam điềm nhiên: "Chú Hồng, chú chứng kiến từng ngày cháu trưởng thành. Đây là nguyện vọng cuối cùng của cháu, chú đáp ứng cháu đi."

Dáng vẻ thờ ơ trước sự sống lẫn cái chết của anh khiến người xót xa. Ông quản gia bật khóc, gật đầu đáp: "Được."

***

Phương Miên thức dậy đánh răng rửa mặt, chăm chút bản thân thật tươm tất, cậu định sang nhà quý ngài lắm tiền quỳ lạy. Ông bác quá hào phóng, đưa cho cậu một số tiền lớn đến như vậy. Phương Miên đã quyết tâm phải hết lòng hiếu thảo với ông bác để đến cuối đời, ông bác không còn cảm thấy cô đơn, vui vẻ nhất có thể. Rồi sau khi ông bác qua đời, Phương Miên nhất định sẽ sắp xếp lễ tang của ông bác một cách trang trọng.

Vừa định ra ngoài thì cậu gặp Lộ Thanh Ninh sắp đi làm. Hình như Lộ Thanh Ninh có điều do dự muốn nói, Phương Miên nghi hoặc hỏi: "Anh, anh sao vậy?"

Lộ Thanh Ninh cau mày, đáp: "Có chuyện này anh phải nói với cậu. Gần đây bệnh viện cử một số chuyên gia giỏi đi công tác, lâu rồi chưa thấy trở về. Có tin đồn trong bệnh viện, họ tham gia hội chẩn thượng tá Mục, cũng đồn rằng bệnh tình thượng tá Mục không khả quan, e là..."

"E là gì cơ?"

"Anh sợ ngài ấy không còn sống được bao lâu."

Như có sấm sét bổ thẳng vào Phương Miên, vô số tia lửa bay xuống.

Không còn sống được bao lâu? Tại sao không còn sống được bao lâu? Chẳng phải anh chỉ hoá thú, biến thành trăn lớn, cùng lắm là mất đi lí trí, mất đi sự tỉnh táo của một con người, chẳng phải sẽ không nguy hiểm đến tính mạng sao? Phương Miên nhớ Lam Á từng nói thuốc đặc trị có thể giữ mạng sống của anh đến bốn mươi tuổi. Bây giờ anh mới ba mươi, vì sao đột nhiên lại chết? Trước đó An Tâm đã đảm bảo với An Hành, virus tế bào không gây nguy hiểm đến tính mạng Mục Tĩnh Nam.

Không đúng, bà cũng từng nói Mục Tĩnh Nam bốn tuổi không chịu nổi sự tấn công của virus, chứng tỏ virus này vẫn có nguy cơ gây tử vong.

Mục Tĩnh Nam sắp chết ư? Phương Miên nghẹn ngào.

"Anh không chắc những tin đồn ấy đúng sự thật không." Lộ Thanh Ninh quan sát cậu, ánh mắt ngập tràn lo lắng. "Những chuyện như thế này không sợ việc to tát, chỉ sợ chuyện chẳng lành, em có định quay về cung điện Trắng hỏi thăm không?"

Phương Miên gọi Lam Á, bà không trả lời. Gọi cho Mục Tuyết Kỳ cũng không ai nhấc máy. Không ai trong số họ nghe điện thoại, chắc chắn đã có chuyện xảy ra với Mục Tĩnh Nam nên bận như vậy. Phương Miên càng nghĩ càng sốt ruột, cậu mau chóng xỏ giày, gọi điện cho ông quản gia, "Ông quản gia ơi, hôm nay cháu có việc gấp cần làm, không đến quỳ lạy được."

Tại nhà hàng xóm tầng hai, điện thoại ông quản gia bật loa ngoài, âm thanh gấp gáp của Phương Miên vang lên trong loa.

Ông quản gia liếc nhìn Mục Tĩnh Nam, vội vàng nói: "Cháu có chuyện gì gấp vậy? Hôm nay là một ngày trọng đại cháu đến quỳ lạy, cháu không thể đến muộn."

"Không thể đợi một chút được sao? Ngày mốt được không?"

Ông quản gia lo đến nỗi đổ mồ hôi trên trán, trả lời: "Không được, ông chủ cực kì mong chờ ngày hôm nay. Ông chủ nói nếu cháu không đến thì ông chủ sẽ giao tài sản này cho người khác. Cháu cũng rõ có biết bao nhiêu người xếp hàng để làm con của ông chủ ông mà, nhưng người ông chủ thích nhất là cháu. Tiểu Phương, rất nhiều tiền đó, 70 tỷ, cháu hưởng thụ ăn tiêu mấy đời đều được! Chuyện gì có thể quan trọng hơn cả tiền, cháu suy nghĩ kĩ lại đi!"

Phương tiện di chuyển nhanh nhất để từ làng Tân Nguyệt đến cung điện Trắng là bằng máy bay. Phương Miên lên xe, chọn điểm đến sân bay.

Số 0 chạy dài trên tài liệu, nó thực sự khiến Phương Miên chóng mặt. Từ bỏ món quà trên trời rớt xuống này, đau lòng như bị cắt thịt.

Mục Tĩnh Nam, chắc kiếp trước em nợ anh.

Phương Miên đạp chân ga, xe lao vút trên đường.

"Giúp cháu gửi lời xin lỗi đến ông bác." Phương Miên nói: "Cháu không cần tiền nữa, hôm khác cháu sẽ qua nhận lỗi."