Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 93: Chấm Dứt




Năm 2022

- Con gái các em thật khó hiểu.

Quang Nghị rảo bước trên con hẻm, không quên lèm bèm về những chuyện vừa xảy ra. Anh thật sự không hiểu điều gì đã khiến cô gái đi lạc đến phố Âm phủ, sau chỉ vì một nhân vật hư cấu mà suy sụp hoàn toàn. Đôi lúc, anh chỉ muốn mắng cô một trận, để cô tỉnh ngộ ra, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, cứ thế để cô chìm dần vào những ảo mộng hư vô. Rốt cuộc cũng chỉ khiến đầu óc cô thêm mụ mị.

- Sao em cứ khóc mãi vì hắn thế? - Anh giật giọng, dọa cho cô gái im bặt. Cả hai dừng bước, nghiêm túc nói chuyện với nhau - Đáng lẽ ra anh không nên cho em mượn cuốn sổ, nó đã hủy hoại cuộc sống của em.

- Không hề! - Cô giật phắt tay ra - Đừng nói như thể em bị điên! - Cô hét vào mặt anh - Nhờ có nó, em mới nhận ra nhiều điều. Trong đó có việc, anh liên tục theo dõi em. Nói đi, làm sao anh tìm thấy em ở phố Âm phủ?


Quang Nghị đỡ trán, chống nạnh, làm đủ mọi tư thế thay cho hàng trăm lời mắng nhiếc đang sắp sửa tuôn ra từ miệng anh. Anh tặc lưỡi, đáp lại hết sức dịu dàng:

- Anh vì quan tâm nên mới đến tìm em. Nếu không, chắc em đã lịm đi từ lúc nào chẳng hay.

- Đừng nói gì thêm. - Cô giơ tay ra hiệu - Em nghe đủ rồi.

- Vậy thì trả lại cuốn sổ cho anh. - Anh để cơn giận chiếm lấy tâm trí, nhất quyết đòi lại thứ vốn dĩ thuộc về mình.

- Không. - Cô quay ngoắt đi.

Anh không nói thêm, đoạt luôn cuốn sổ và xấp tài liệu từ tay cô, trong một giây đã xé vụn thành trăm mảnh. Cô gái không kịp phản ứng, bất lực nhìn từng trang giấy rơi lả tả xuống vũng bùn, ướt nhẹp. Cô thẫn thờ, đưa tay vơ hết đống giấy vụn vào người, không còn bận tâm đến lớp bùn đang thấm dần vào chiếc áo lông sẫm màu của mình.


Quang Nghị kéo tay cô rời khỏi vũng bùn, kiên quyết không để cô dính dáng đến cuốn sổ bị nguyền rủa. Anh đanh giọng:

- Cuốn sổ ấy nát vụn rồi, không còn gì để cho em đọc nữa đâu.

- Bỏ ra! - Cô gào lên, giọng đầy phẫn uất - Tại sao anh cứ can thiệp vào cuộc sống của em như vậy? Cuốn sổ ấy, nó có tội tình gì? Sao anh lại nhẫn tâm xé nó đi? Anh đã hỏi ý kiến em chưa?

- Đừng quá đáng như thế. - Anh nghiến răng - Sức chịu đựng của anh có giới hạn...

- Anh thôi đi. - Cô nói, đôi mắt ráo hoảnh - Đừng làm phiền đến em nữa. Từ nay hễ có anh thì sẽ không có em. Đơn giản vậy thôi.

Cô ngoan cố, quay lại vũng bùn, nhét hết đống giấy vụn đem về. Lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ mong có thể rời khỏi Quang Nghị càng nhanh càng tốt. Anh níu tay, ngỏ ý muốn đưa cô về, nhưng bị cô từ chối thẳng thừng. Cô gái rời khỏi khu phố, dứt khoát không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Quang Nghị giận đến tím tái mặt mày, nhưng vẫn chẳng thể làm gì hơn ngoài nhìn bóng cô khuất dần sau con ngõ nhỏ. Một hồi sau, anh cũng cất bước rời khỏi phố Âm phủ.


Vừa về đến nhà, cô cẩn thận lôi hết mớ giấy lộn ra, hì hục cắt cắt, dán dán. Sau gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cô gái đã ghép cuốn sổ hoàn thiện. Nhưng vì ngâm trong bùn đất quá lâu, chữ bên trên nhòe đi gần hết, chỉ còn một vài trang đầu là vẫn còn đọc được.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không thể hiểu được lí do vì sao Quang Nghị lại hành xử thiếu suy nghĩ đến vậy. Xé một cuốn sổ ư? Chỉ có đứa nhóc lên năm mới làm thế. Rốt cuộc, cũng chỉ khiến cô thêm phần chán ghét Quang Nghị.

Cuốn sổ đã chẳng còn nguyên vẹn, câu chuyện của Thanh Ca cũng vì thế mà gián đoạn. "Bọn họ đi tìm Hoàng Diệp rồi sao nữa? Thế còn chuyện tứ mã phanh thây thì sao?". Những câu hỏi ấy liên tục lảng vảng trong đầu, khiến cô thức không được, ngủ cũng chẳng xong.

Trời tờ mờ sáng, cô lại tạt qua văn phòng của Chí Dũng, hỏi thăm về tiến trình điều tra của hắn. Nhưng lần này, cô không đột ngột xông vào mà rón rén từng bước, cốt là để xem Chí Dũng có đang làm gì đó mờ ám không. Quả nhiên, chưa đến cuối ngõ, cô gái đã nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn vọng ra, vẻ căng thẳng lắm. Cô chầm chậm đến gần, lắng tai nghe ngóng tình hình.
- Anh, em đã điều tra ra được buổi đấu giá tiếp theo của Thắng "sẹo". Địa điểm là ở tầng hầm của khu di tích Bạch Dương, đêm Chủ nhật tuần này. Vâng, cô ấy làm sao biết được? Em có nói gì cho cô ấy nghe đâu? - Hắn cười khanh khách - Anh yên tâm. Nhưng mà em chưa hiểu. Anh đã lấy được Thanh Bảo rồi, cần gì phải theo dõi tên Thắng này làm gì nữa? À à... - Hắn gật gù - Em được khai sáng rồi. Thôi anh nghỉ ngơi nhé, em cúp máy đây.

Hắn dập máy, hào hứng xoay một vòng trên chiếc ghế giám đốc mua trả góp từ tuần trước. Sau tối hôm qua, hắn còn tưởng sẽ không còn được nghe giọng anh thêm một lần nào nữa, không ngờ anh vẫn chịu bắt máy. Quả thật, anh vẫn không thể sống mà thiếu hắn. Chí Dũng cười lớn, đắc ý gác chân lên thành ghế.

Cô gái ở ngoài nghe được toàn bộ câu chuyện thì bất ngờ lắm, suýt chút nữa không kìm được giận mà xông vào đánh hắn một trận. Cái gì mà không nói cho cô ấy? Hắn là đang ám chỉ cô sao? Không lẽ hắn cũng làm cho Quang Nghị? Một loạt các câu hỏi nảy ra trong đầu, chiếm trọn tâm trí cô gái, khiến cô nhất thời không giữ được bình tĩnh. Nhưng cô không để chúng kiểm soát mình quá lâu. Hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh bước vào văn phòng, đem nụ cười tươi tắn nhất để chào Chí Dũng:
- Buổi sáng vui vẻ. - Cô nói.

- Lại nữa! - Hắn réo lên - Tôi đã đưa em hết tài liệu về Tuệ Vương rồi kia mà, sao em cứ đến đây mãi thế?

- Đâu có, em đến thăm anh mà. - Cô ráo hoảnh đáp.

- Thôi, tôi biết hết chiêu trò của em rồi. - Hắn chắp tay van lạy - Về giúp tôi với.

- Giúp em một việc, em tha cho anh. - Cô gái tiếp lời - Khôi phục lại toàn bộ nội dung của cuốn sổ này, và em sẽ rời khỏi đây. Tiền công cuối tháng sẽ thanh toán. Em biết anh có khả năng khôi phục văn tự cổ, chút chuyện này không gây khó khăn gì cho anh đâu nhỉ?

Hắn đỡ trán, lắc đầu ngao ngán. Chẳng cần biết là chuyện gì nhưng cứ mỗi lần cô xuất hiện, hắn lại có một ngày đen đủi. Số lần cô đến văn phòng tỉ lệ nghịch với sự nghiệp làm thám tử của hắn. Chí Dũng không muốn tháng nào cũng phải quỳ xuống van xin bà chủ nhà cho khất tiền thuê nhà, càng không muốn trưa nào cũng ăn mì tôm thay cơm. Hắn chịu đủ rồi. Hắn quyết định sẽ giúp cô, càng nhanh càng tốt.
Chẳng mất quá lâu để một tay chuyên nghiệp như hắn sửa sang lại cuốn sổ cho cô gái. Cũng nhờ có ba tiếng đồng hồ cắt dán của cô mà công đoạn khôi phục của hắn nhanh hơn hẳn. Chẳng mấy chốc, cuốn sổ đã được trả về với chủ cũ, kèm theo câu nói:

- Xin phép không tiễn khách.

Cô gái hài lòng, đứng từ ngoài cửa vẫy chào Chí Dũng rồi mới quay trở về căn hộ. Vui vẻ là thế nhưng cô gái vẫn không quên nhiệm vụ của mình, đó chính là điều tra về tay Thắng "sẹo". Tuy chẳng thu thập được thêm bất cứ thông tin nào về gã, nhưng cô vẫn quyết định đến khu di tích Bạch Dương một phen, biết đâu lại có thêm manh mối quan trọng. Và có khả năng, cô sẽ tìm ra được danh tính của kẻ đang nắm giữ viên ngọc Thanh Bảo, đồng thời cũng là kẻ đã điều khiển Chí Dũng suốt bao lâu nay.