Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 87: Cướp Ngục




Năm 1922

- Tuệ Vương kìa. - Lý Quang nói ngay khi đoàn người áp giải Hạc Hiên đặt chân đến đầm Dạ Cửu. Hắn, Đức Khải và Thanh Ca đã chờ sẵn ở đây từ nửa đêm, bố trí mai phục hai bên cánh rừng, giăng bẫy chờ cá cắn câu.

- Một khi bọn chúng xuất hiện, người của ta sẽ phóng tiễn, gom chúng vào một chỗ. Chờ khi có hiệu lệnh, tất cả đều phải xông đến, trấn áp kẻ thù. Lúc ấy, Đức Khải và Thanh Ca sẽ lao đến phá cũi. Chỉ cần cứu được người, chúng ta sẽ lập tức rút lui. - Hắn nói.

Kế hoạch của Lý Quang hoàn hảo là thế nhưng vẫn không thể khiến Thanh Ca ngừng suy nghĩ một giây nào. Nàng vẫn đau đáu trong lòng nỗi lo về Sơn Lâm và cả những toan tính sâu xa của hắn. Không biết Lý Quang và Đức Khải thế nào chứ nàng thật sự không tin Sơn Lâm sẽ để yên cho nàng và người của sơn trại tự do lộng hành như thế. Một kẻ mưu mô tính toán như hắn chắc chắn phải có sự chuẩn bị cho trường hợp này, nhất là khi đầm Dạ Cửu lại là địa bàn của Lý Quy, hắn không thể không đề phòng.

Nghĩ là vậy nhưng nàng không dám kể với Lý Quang, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Cũng vì thế mà nàng rầu rĩ hơn hẳn, đến sáng vẫn chẳng hé răng nửa lời. Chỉ khi thấy bóng dáng chiếc xe ngựa áp giải Hạc Hiên từ xa chạy tới, nàng mới lập tức lên tiếng ra hiệu:

- Đại ca, làm đi.

Lý Quang nhận lệnh, lập tức cho thuộc hạ phóng tiễn. Cơn mưa tên lao đến, dồn lũ cai ngục vào một góc, không cho chúng có cơ hội chạy thoát. Nhận thấy nguy hiểm cận kề, chúng núp vội dưới xe ngựa, tưởng là đang sợ bán sống bán chết không dám chui ra. Nào ngờ chỉ vài giây sau đó, chúng bắt đầu tản ra tứ phía, cầm thuốc nổ đã châm ngòi trên tay, ném về phía kẻ thù.Quả pháo đầu tiên phát nổ, hai chục tên thuộc hạ đang ẩn náu dưới tán cây ở hai bên từ trên cành rơi xuống, chết ngay tại chỗ. Những phát mìn sau, tuy không tổn hại quá nhiều, nhưng đã khiến cho số lượng quân mai phục của Lý Quang giảm đi đáng kể. Bị tấn công bất ngờ, Lý Quang rút quân về một chỗ, quay về thế phòng thủ.

Khói trắng từ bốn quả mìn bắt đầu bủa vây cả khu đầm lầy, che khuất tầm nhìn của hắn từ sau những tán cây rậm rạp. Hắn giận dữ siết chặt bàn tay, gằn giọng thông báo:

- Mắc bẫy rồi.

Hắn chua xót nhìn những người anh em ngã xuống vì bom mìn của kẻ thù, lòng hận không thể băm vằm bốn kẻ ranh ma kia thành trăm mảnh. Bọn chúng không có những người anh em nối khố, đồng cam cộng khổ với mình thì làm sao hiểu được cảm giác đau đớn thấu đến tận xương tủy này của hắn? Hắn thương họ như thương chính anh em ruột thịt trong nhà, trước giờ chưa từng tính toán thiệt hơn. Chỉ cần có ai làm tổn hại đến huynh đệ của hắn, hắn sẽ để cho kẻ đó chết không toàn thây.

Hắn là một người thủ lĩnh tốt, do đó cũng không để cảm xúc kìm hãm tâm trí mình quá lâu. Hắn dần lấy lại được bình tĩnh, nhanh chóng triển khai kế hoạch dự phòng trong vòng chưa tới một phút. Thanh Ca và Đức Khải phụng mệnh rời đi trước, còn hắn và huynh đệ sẽ chia làm hai phe, tiến hành đánh úp kẻ thù từ hai phía.

Trong khi đó, những tên cai ngục cùng chiếc xe ngựa đã đi đến cuối đầm lầy, sắp sửa thoát ra khỏi vòng vây bắt của Lý Quang thì Thanh Ca và Đức Khải đã kịp thời xuất hiện, chặn đường thoát duy nhất của chúng. Giữa làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, Thanh Ca lãnh đạm giương kiếm, dõng dạc tuyên bố:

- Thả người và các ngươi sẽ sống sót rời khỏi đây. Nếu không, đừng trách ta vô tình.

- Để xem một nữ nhân như ngươi thì làm được gì.

Một tên cai ngục ngạo mạn lên tiếng và cuộc chiến bắt đầu. Đức Khải xông vào giữa màn sương trắng, tấn công tất cả những kẻ mà hắn nhìn thấy. Hàng loạt tên cai ngục vừa thấy hắn đã lao đến nhanh như tên bắn, dùng giáo mác tấn công hắn từ nhiều phía. Trong khi đó, tên còn lại, cũng là tên duy nhất đáp lại lời Thanh Ca, thủng thỉnh bước đi giữa làn khói, miệng buông lời trêu chọc:

- Nào nào, người đẹp hãy ra đây đi. Một cô nương chân yếu tay mềm như nàng không nên thử thách sự kiên nhẫn của ta. Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng để ta phải nổi giận.

Mặc cho hắn dụ dỗ, nài nỉ, nàng vẫn chẳng thèm xuất đầu lộ diện, chốc chốc lại ném một viên đá vào người để trêu tức hắn. Hắn bị nàng xoay đều như chong chóng, tức lồng tức lộn mà vẫn không thể làm gì được, đành giở giọng dỗ dành:

- Ra đây, ta sẽ cho nàng cơ hội làm lại cuộc đời. Nàng càng không nghe lời, tội càng nặng thêm, như vậy sẽ rất đỗi phiền phức đấy.

Nàng không đáp, tiếp tục ném đá lia lịa về phía hắn. Hắn kìm lại không nổi, liền gầm lên như một con thú, khua khoắng kiếm giữa không trung. Hắn gào thét:

- Con tiện nhân, ngươi có bước ra đây không thì bảo?

- Im miệng. - Nàng giật giọng, chưa đầy một tích tắc sau đã đứng lù lù phía sau, kiếm kề sát cổ hắn - Nữ nhân thì làm sao? Ngươi tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi à?

Hắn nén cơn giận vào trong, à lên một tiếng đầy bất ngờ:

- Ta đã làm gì đâu mà nàng đanh đá thế? Bỏ kiếm xuống rồi chúng ta cùng nói chuyện.

Nàng chẳng do dự mà buông thõng kiếm xuống, dường như không có chút đề phòng nào với tên cai ngục ranh ma này. Hắn tưởng mình đã dụ dỗ được nàng, liền đắc ý quay mặt lại, nào ngờ bị nàng tung cho một nắm bột cay, đau đớn ngã gục xuống nền đất. Mắt hắn sưng đỏ lên, hai hốc mắt nóng phừng phừng như vừa bị dội nước sôi. Nước mắt hắn tuôn ra như suối nhưng cũng chẳng xoa dịu được cơn đau tê dại đang giày xéo cả khuôn mặt. Hắn giãy đành đạch, lăn qua lăn lại, miệng không quên chửi rủa:

- Con tiện nhân! A, đau mắt quá!

Nàng chẳng mảy may để ý đến tiếng kêu ai oán của tên cai ngục, một mạch chạy đến cỗ xe ngựa. Nàng vung kiếm định chặt đứt sợi xích ở cửa cũi, nào ngờ có người đã đi trước nàng một bước, nhanh tay phá khóa, cướp Hạc Hiên đi. Nàng đâm hoảng, vội vã xông vào trong cũi, hất tung mấy cọng rơm khô lên mà chẳng thấy người đâu. Bất quá, nàng cất tiếng gọi:

- Hạc Hiên, chàng ở đâu?

Tiếng của nàng vang vọng cả rừng núi, nhưng chẳng có ai lên tiếng trả lời. Nỗi lo về một chuyện không hay sẽ xảy ra cứ giày xéo cả con tim, chốc chốc lại khiến sống mũi nàng cay cay. Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự trấn an bản thân rằng: "Nếu muốn thoát khỏi đầm Dạ Cửu, chắc chắn phải đi về hướng Nam. Chi bằng cứ đến cuối đầm, biết đâu lại có manh mối gì?". Nghĩ vậy, nàng xoay người rời đi, băng qua làn sương trắng mịt mù, chạy thẳng đến cuối đầm. Nàng khua tay, rẽ sương sang hai bên, vô thức tiến về phía trước. Nàng chẳng biết mình đang ở đâu giữa màn sương dày đặc như thế này, cũng chẳng mảy may để ý phía trước mình là thứ gì. Nàng chỉ biết đi tiếp, đi tiếp cho đến khi một bàn tay to lớn đột ngột ghì chặt vai, không cho nàng tiến thêm bước nào nữa. Lúc bấy giờ, sương mới tan đi phân nửa, để lộ một bàn chông gỉ sắt dựng đứng trước mặt nàng, như chờ để găm từng cái đinh nhọn hoắt vào da thịt nàng.

Nàng giật nảy mình, bất giác lùi ra sau ba bước. Suýt chút nữa, nàng đã cắm mặt vào bàn chông, chết theo cách lãng xẹt nhất mà nàng từng nghĩ đến. Nếu không phải vì người đằng sau ngăn lại, có lẽ nàng cũng đã trở thành kẻ ngốc nghếch nhất từng tồn tại trong lịch sử triều Yên, chết cũng chỉ vì vô tình đâm sầm vào bàn chông.

Thanh Ca đỡ lấy ngực, miệng thở phào nhẹ nhõm. Nàng chưa kịp lấy lại tinh thần, người ở đằng sau đã lên tiếng, khiến trái tim nàng phút chốc lại lỡ đi một nhịp:

- Không còn muốn gặp ta nữa sao?