Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 83: Phố Địa Phủ




Năm 2022

Cô gái đóng đô ở văn phòng thám tử từ sáng đến tối, mãi chẳng chịu về. Chí Dũng ra sức năn nỉ, cầu xin, mà vẫn không làm lay chuyển được quyết tâm của cô. Cô tuyên bố:

- Anh không giúp em điều tra, em ở đây cho anh mất khách.

- Thôi, tôi xin em đấy. - Hắn dập đầu quỳ lạy - Về đi cho tôi nhờ. Có thấy khách của tôi từ sáng đến giờ cứ trốn em như trốn tà chưa?

- Tại anh đó chứ. - Cô nhún vai, hờ hững đáp lại.

Hắn tức giận chửi thề, lấy chân đá mấy phát vào cái bàn cạnh đó nhưng chỉ dám đá nhẹ vì sợ bị cô kí đầu. Một lúc sau, hắn thở dài đáp lại:

- Thôi được rồi. Em muốn điều tra gì, cứ nói ra hết đi.

- Em muốn ba điều. Thứ nhất là về Tuệ Vương triều Yên và về Mạc Thanh Ca. Thứ hai là thông tin vụ đấu giá đồ cổ tiếp theo của Thắng "sẹo". Và thứ ba là về những kẻ đang theo dõi em. Chỉ vậy thôi.

Hắn nghe xong chỉ muốn nằm lăn ra đất khóc lóc ăn vạ cho xong chuyện. Cả ba điều cô gái muốn điều tra, hắn đều làm không được. Anh đã dặn hắn không được để cô nhúng tay vào những chuyện rắc rối như thế này. Hắn mà không nghe lời, anh chắc chắn sẽ tẩn cho hắn một trận nhớ đời. "Trời ơi, thế có chết mình không?", hắn tự kêu than, "Một là mất khách, hai là bị đánh. Chọn đi Chí Dũng ơi, đừng hèn nhát như thế. Mất khách thì khổ thật đấy, nhưng anh đánh còn đau hơn. Xin lỗi em, tôi không muốn bị ăn đập". Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn quyết định sẽ giúp cô gái nửa vời. Hắn bảo cô:

- Thôi được, tôi sẽ giúp em điều tra về Tuệ Vương và Mạc Thanh Ca trước. Hai chuyện kia sẽ tính sau, được chưa?

- Được thôi. - Cô nháy mắt - Chỉ có anh là hiểu em.

Hắn lắc đầu trước lời nịnh nọt này của cô, nặng nhọc xách máy tính gõ gõ, bấm bấm. Sau nửa tiếng, cuối cùng hắn cũng đã xuất ra bản điều tra chi tiết về hai nhân vật lịch sử này. Nhận được tập tài liệu trong tay, cô gái mừng rỡ, hết lời cảm ơn hắn. Chí Dũng lờ đờ nhìn cô, hết tặc lưỡi rồi lại đảo mắt, trông chán đời vô cùng.

- Giờ về được chưa? - Hắn nhắc lại.

- Rồi, rồi. - Cô gái tủm tỉm cười - Không cản trở công việc của anh nữa. Em về đây. À, ngày mai giúp em điều tra luôn vụ đấu giá đồ cổ nhé anh Dũng. Đừng để em đến đây thêm một lần nữa. - Cô đưa ngón cái quệt ngang trước cổ, tựa như một lời cảnh báo hết sức thanh lịch dành cho Chí Dũng. Hắn nuốt nước bọt, khiếp sợ nhìn bóng cô khuất dần sau cánh cửa.

Hắn ngồi lại vào bàn, điên cuồng nhắn tin giải thích cho anh. Hắn làm cho anh một tin dài như bài sớ, mở đầu là ba câu xin lỗi cho linh thiêng rồi mới vào đề:

"Xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi anh. Là em sai rồi, em đã lỡ cho cô ấy mọi thông tin về Tuệ Vương và Mạc Thanh Ca. Xin anh nương tay, đừng đánh kẻo em đau. Em hứa sẽ chuộc lại lỗi lầm. Cùng lắm, em sẽ chuyển văn phòng, đổi số điện thoại, không để cô ấy bắt nạt em nữa. Anh ơi, trả lời tin nhắn em đi, người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ gϊếŧ chết con tim của em".

Hắn phải nhắn đến gần chục lần, người phía đầu dây bên kia mới chịu trả lời, nhưng cũng chỉ nhắn độc một chữ ừ, không hề có ý định trả lời dài dòng. Hắn nhận được, lòng vui như đến Tết, nhảy tưng tưng khắp văn phòng. Có lời đảm bảo của anh, hắn cũng không sợ bị đánh nữa. Coi như xuân này hắn vẫn còn có thể về chơi với cha mẹ.

Trong khi đó, cô gái vừa hí hửng ra về thì lại gặp phải đoạn đường đang trong quá trình sửa chữa, đành phải quẹo sang con hẻm cạnh đó để về nhà. Đi mãi mà chẳng thấy đường ra, cô gái mới biết mình vừa bị lạc, trong tay lại không có thiết bị để liên lạc, đành ngậm ngùi đi thẳng về phía trước, mong có thể tìm thấy lối về.

Cô nhanh chóng thoát khỏi con hẻm, vô tình đặt chân đến góc phố cũ ít người qua lại. Ở đây vốn là khu tập thể ngân hàng bị bỏ hoang chưa được đưa vào quy hoạch, lại thêm nhiều lời đồn đoán về ma quỷ nên chẳng có ai dám bén mảng đến. Trước, còn có một vài nhóm thanh niên đến đây chụp hình, quay phim, thu thập bằng chứng về oan hồn khu tập thể nhưng sau cũng bị dọa cho khiếp vía, không còn dám ghé đến thêm một lần nào nữa. Dần dần, chẳng còn ai nhớ đến sự tồn tại của khu tập thể nữa, và có lẽ cô gái cũng vậy nếu như cô chẳng bị lạc ở con hẻm và bị dòng đời đưa đẩy đến nơi này.

Cô nhìn dãy nhà trước mặt, cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô quay gót định rời đi nhưng chợt nhận ra mình đã thấy khu nhà này ở đâu đó một lần rồi, mà mãi vẫn không nhớ ra. Cô lấy hết can đảm tiến sâu vào bên trong, mặc cho trái tim cứ dội lên những nhịp trống liên hồi, tưởng như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Chưa đi được bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng bát đũa rơi loảng xoảng phát ra từ khu nhà hoang. Hai chân chùn lại, cô hướng mắt về dãy nhà, trân trân đứng nhìn. Không có gì xảy ra. Cô tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lần này đi chậm hơn một chút.

"Leng keng", sau chồng bát đũa thì chuông gió là đồ vật thứ hai gây ra tiếng động chói tai ở khu tập thể. Cô liếm nhẹ đầu ngón tay, giơ lên cao. Trời không nổi gió, cớ gì cái chuông lại kêu? Nghĩ đến đây, cả người cô toát mồ hôi, chân tay bủn rủn hết cả, chỉ chực chạy như bay ra khỏi con phố vắng người này.

Nhưng có điều gì đó ở khu phố đang cố gắng níu cô lại. Nó thôi thúc cô đi tiếp, không cho dừng lại nếu thứ cần tìm chưa hiện ra trước mắt cô. Nó thao túng đôi chân yếu ớt của cô, cố tình lôi kéo cô đi vào khu nhà cũ. Cô miễn cưỡng nghe theo và rồi dừng chân ở trước một cái xích đu đang đung đưa qua lại. Cô ngồi xuống, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm trên thành ghế và mùi thuốc thoang thoảng trong không khí. Có người đã ở đây. Cô có thể khẳng định chắc chắn như vậy.

Chẳng hiểu sao, đầu óc cô bỗng nhẹ bẫng như trên mây, không còn lo lắng như hồi đầu. Cô thở phào nhẹ nhõm, từ từ lấy ra tập tài liệu trong túi xách, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi từ bóng đèn đường còn đang nhấp nháy liên tục.

- Tuệ Vương, vị Vương gia triều Yên duy nhất không được an táng ở lăng mộ hoàng gia. - Cô đọc thành tiếng vừa đủ nghe - Tuệ Vương tên húy là Hạc Hiên, là một trong bốn người con trai của Hoàng đế thứ tư triều nhà Yên. Tuệ Vương trải qua ba đời vợ, hai người đầu tiên đều không có xuất thân quyền quý. Như vậy, sau Thanh Ca và Ái Châu, Hạc Hiên còn có thêm một đời vợ nữa sao? - Đọc đến đây, cô gái vội vàng kết luận. Kể ra cũng hơi thất vọng thật, vì cô chỉ muốn chàng và Thanh Ca quay về bên nhau. Nhưng dù sao đối với một nam nhân sống cách đây một trăm năm thì năm thê bảy thiếp cũng là chuyện bình thường. Cô gái tự an ủi bản thân như vậy rồi tiếp tục đọc - Tư liệu về Tuệ Vương gần như bị tiêu hủy gần hết, chỉ còn lại bản cáo trạng tội danh mưu sát Hoàng đế là được lưu lại trong sử sách. Sau khi bị kết tội, Tuệ Vương nhận hình phạt tứ mã phanh thây, đến khi chết vẫn không được an táng ở lăng mộ. Người vợ đầu tiên của Tuệ Vương là Mạc thị đã bí mật đưa về quê chôn cất. Đến nay, các nhà khảo cổ vẫn chưa thể tìm thấy hài cốt của Tuệ Vương.

Đọc đến đây, cô gái hoàn toàn sụp đổ. Cô ngã khỏi xích đu, ngồi bệt xuống đất như người mất hồn. Đèn đường nhấp nháy thêm hai lần nữa rồi phụt tắt, nhường chỗ lại cho bóng tối đang dần bao trùm lên cả con phố nhỏ. Cô mơ hồ cảm nhận được có bóng người vừa lướt qua trước mặt mình. Chưa kịp hoàn hồn, người ấy đã xách nách cô lên như một chú mèo, hậm hực kéo tay rời khỏi khu phố, miệng không quên lẩm bẩm:

- Em nghĩ em đang làm gì ở cái nơi quái quỷ này?