Năm 1922
Nàng ngước mặt lên trên nhưng dù có cố đến mấy cũng không thể ngăn được dòng lệ tràn mi. Nàng gạt nước mắt, cắn chặt môi để không ai biết là nàng đang khóc. Vậy mà, nàng vẫn chẳng giấu được, còn gục xuống bàn, bật khóc nức nở.
Đức Khải, một tên dở người chẳng biết dỗ dành con gái thấy vậy bèn đến bên, vụng về vỗ vai nàng:
- Nương nương à, tại hạ có hơi mạnh miệng. Xin người thông cảm, đừng nói với Điện hạ. Không thì tháng lương này của tại hạ... - Thấy mình an ủi chẳng đúng trọng tâm, hắn thôi chẳng nói nữa, đành lòng nhìn nàng khóc cho cạn nước mắt.
Thanh Ca chưa từng hết hận Hạc Hiên, dù cho năm lần bảy lượt lỡ động lòng với chàng. Nàng có thể không hận Tuệ Vương sao? Sau bao nhiêu gian truân vất vả mà cả hai cùng trải qua, chàng nỡ lòng nào ép nàng ấn dấu tay vào tờ giấy hòa ly, chấm dứt đoạn tình duyên ngắn ngủi này của họ? Nàng cứ tự động viên mình rằng, nhát kiếm vô tình ấy của mình chính là sự trừng phạt thích đáng dành cho kẻ bội bạc như chàng, rằng dù sao nàng đã quá cao cả khi không lấy đi mạng sống của chàng. Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không phải là người đáng thương nhất trong tấn bi kịch này.
Chàng mang trong mình kịch độc, ngày ngày chống chọi với cơn đau đang bòn rút sức lực mình, mà chẳng than vãn lấy một lời. Chàng chấp nhận mang cái danh là kẻ bạc tình bạc nghĩa, chỉ để nàng có thể tự do tìm lấy hạnh phúc cho riêng mình. Ngày hôm trước khi hòa ly, chàng gọi Đức Khải đến, nhờ hắn một việc mà chỉ có một mình hắn mới làm được. Đó là thay chàng bảo vệ Thanh Ca cho đến khi nàng tìm được người bao dung hơn chàng, mạnh mẽ hơn chàng, có thể che chở cho nàng suốt quãng đời còn lại. Hắn bảo nàng:
- Nương nương à, tại hạ vẫn chưa từng thích người. Nhưng tại hạ phải khẳng định, người là nữ nhân hạnh phúc nhất trần đời. Kể cả Xuân Kỳ cũng chẳng được như vậy. Người chẳng biết Điện hạ đã phải khổ sở thế nào khi biết người bị Khải Trạch bắt đi, đem về doanh trại. Từ lúc trở về từ làng Thiệu, ngài chật vật vì kịch độc và vết thương, cứ đêm xuống là lại thổ huyết, nằm liệt giường đến sáng. Dạo gần đây, đôi mắt của ngài cũng mờ đi. Lắm lúc không nhìn thấy đường, ngài suýt chút nữa đã ngã ra đất nếu như tại hạ không xuất hiện kịp thời. Nương nương à, người đã hiểu vì sao tại hạ chẳng muốn người đến gần Điện hạ chưa?
Nàng thẫn thờ nhìn hắn. Mắt nàng ráo hoảnh, khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi vẫn còn đang ửng lên. Nàng bám lấy hai bắp tay hắn, luôn miệng nài nỉ:
- Chàng đâu, ta muốn đi tìm chàng.
- Nương nương à, dù người có muốn cũng không được đâu. Tại hạ ở đây là để bảo vệ người, chứ không phải để người dấn thân vào nguy hiểm. Xin hãy hiểu cho tại hạ.
- Đức Khải huynh, làm ơn. Cho ta đi đi. Ta thật sự không thể chịu nổi nữa... Ta... Nàng chưa dứt lời, chuỗi ngọc trên tay Đức Khải bỗng nhiên đứt phụt, hàng chục viên cứ thế rơi xuống đất, vương vãi khắp nơi. Hắn hốt hoảng rụt tay lại, vội vàng quỳ xuống, gom hết đống ngọc rơi trên sàn, không giữ được bình tĩnh mà run hết chân tay. Thấy thế, nàng cũng cúi xuống nhặt giúp hắn những viên ngọc rải rác dưới gầm bàn.
- Sao tự nhiên lại đứt được? - Hắn lẩm bẩm - Xuân Kỳ chắc sẽ giận lắm.
- Đây là của Xuân Kỳ tặng huynh à? - Nàng khẽ hỏi.
- Phải. - Hắn đem số ngọc để lên bàn, lấy sợi dây cước xâu lại từng hột. Hắn sợ Xuân Kỳ biết chuyện sẽ vô cùng thất vọng nên cứ cẩn thận luồn hết viên này đến viên khác, mà ngu ngơ chẳng biết ở nơi xa xôi kia, người hắn yêu thương vừa bị một mũi giáo sắc nhọn cướp đi tính mạng.
Xuân Kỳ đã ở Vũ phủ, chứng kiến Thành Quận Vương ngang nhiên lăng mạ Tuệ Vương trước bàn dân thiên hạ. Và ngay khi hắn ra lệnh cho đám lính chuẩn bị giáo mác kết liễu chàng, cô đã vội vàng xông ra, chắn ngang trước song sắt.
- Không ai được phép làm hại đến Tuệ Vương! - Cô lấy hết dũng khí để tuyên bố - Và ngài ấy cũng không phải là quái vật!
Thấy Xuân Kỳ - một tì nữ tầm thường chẳng biết từ đâu xuất hiện, lại dám lớn tiếng với mình như thế khiến Sơn Lâm có chút không vui. Hắn nén cơn giận vào trong, bình thản đáp lại lời cô:
- Sao lại không? Người của ta tận mắt chứng kiến Tuệ Vương đồ sát cả gia đình quan Nhị phẩm Vũ Thuận, ngươi có bằng chứng gì chứng minh người trong lồng kia hoàn toàn vô tội?
- Ta... - Xuân Kỳ đuối lí, nhất thời thất thế trước tên Thành Quân Vương mưu mô xảo trá này.- Hắn còn chẳng nói được tiếng người, chỉ biết gầm gừ như một con thú thế kia. Vậy ngươi còn gì để biện hộ cho hắn không?
Xuân Kỳ bị lời của hắn làm cho nhụt chí, bất giác quay ra sau nhìn chủ tử. Mái tóc chàng rối bời, đôi mắt đỏ ngầu, cổ họng liên tục phát ra tiếng rên nhẹ như những con thú đang sợ hãi vì bị đe dọa. Xuân Kỳ sớm không còn nhận ra chủ tử qua bộ dạng thảm thương kia nữa. Cô quỳ xuống, đưa bàn tay run run qua song sắt, khẽ gọi chàng:
- Điện hạ. Là... Xuân Kỳ đây, là cô bé bán thuốc được ngài nhận nuôi đây. Ngài... có còn nhớ không?
Chàng gầm lên một tiếng, lùi dần ra sau bằng tứ chi, tránh xa tầm với của cô.
- Điện hạ. - Xuân Kỳ không nản, tiếp tục gọi - Xuân Kỳ không cần biết ngài là ai, ngài đã làm những gì. Nhưng ngài sẽ mãi là chủ tử của Xuân Kỳ, không bao giờ thay đổi. Đứa trẻ bán thuốc này cần ngài để chủ trì hôn lễ, cần ngài chúc phúc để bước vào lễ đường. Điện hạ... Xuân Kỳ biết ngài vẫn đang nghe Xuân Kỳ. Xin hãy nói gì đó đi...
Lời của Xuân Kỳ như tiếng chuông hồi tỉnh, đánh thức phần nhân tính trong tiềm thức của Hạc Hiên. Từ một con thú chỉ biết tấn công người khác, chàng dần lấy lại được nhận thức, phá vỡ vỏ bọc hung dữ của mình từ bên trong. Những tia máu nơi đồng tử bắt đầu rút xuống, nhường chỗ cho đôi mắt thuần nâu quen thuộc của chàng. Gân xanh lặn xuống, làn da chàng hồng hào trở lại. Chàng chầm chậm lết tới, để chóp mũi mình chạm vào đầu ngón tay của Xuân Kỳ. Giọng khàn khàn, chàng khẽ gọi:
- Tiệm... thuốc...
Tưởng chừng tia hi vọng cuối cùng đã vụt tắt, Xuân Kỳ thật sự ngỡ ngàng khi nghe được những lời này của chàng. Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, thấm ướt nền đất khô. Nét u sầu trên mặt cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai:
- Các người thấy chưa? Ngài ấy không phải quái vật! Ngài ấy là một con người. Ngài ấy là...
Chẳng để cô dứt lời, một tên lính, theo lệnh của Sơn Lâm, đã đâm mũi giáo vào giữa ngực Xuân Kỳ. Máu từ người cô chảy ra lênh láng, lan đến cả hai tay và đầu gối của Hạc Hiên. Chàng vẫn còn nghe thấy tiếng rên nhẹ nơi cổ họng của Xuân Kỳ khi tên lính kia tiếp tục ấn mũi giáo sâu vào bên trong, xuyên qua tấm thân nhỏ. Cô quay mặt ra sau, gắng gượng nhìn chàng. Bàn tay bé nhỏ kịp chạm vào chóp mũi chàng thêm lần nữa trước khi buông thõng xuống, rơi vào vũng máu đỏ tươi. Chàng vội vàng đến bên, đỡ lấy khuôn mặt dính đầy máu của cô. Chàng không nói được, chỉ biết ú ớ trong miệng, cố gắng gọi tên Xuân Kỳ.
- Điện hạ... - Xuân Kỳ thều thào - Xuân Kỳ... phải đi rồi. Xin ngài... giúp Xuân Kỳ... chuyển lời đến Đức Khải rằng... là muội, có lỗi.
Máu đã cạn, sức đã kiệt, Xuân Kỳ nhắm mắt xuôi tay, mặc cho Hạc Hiên ở phía sau song sắt đang gào thét dữ dội.
Vào khoảnh khắc ấy, trái tim Đức Khải đã lỡ đi một nhịp.