Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 73: Vòng Tay Ấm Áp




Năm 1922

Không một ai trong số những cung nữ ở Sơn Thịnh Cung dám giúp Thanh Ca một tay khi thấy nàng hớt hải chạy ra từ phòng riêng của Sơn Lâm. Sợ hắn điên cuồng đuổi theo, nàng không ngừng chạy trong đêm tối, chẳng may va phải một nam nhân đang đi về hướng ngược lại. Nàng tưởng Sơn Lâm đã đến trước, chặn đường nàng nên vội vàng quay đầu bỏ chạy, không ngờ bị vị nam nhân kia giữ chặt tay không cho đi.

- Thanh Ca.

Âm thanh quen thuộc vang lên khiến nàng đứng khựng lại, mọi nỗi sợ trong lòng phút chốc đã tan theo mây khói. Nàng ngoảnh ra sau, nhìn vị nam nhân kia bằng ánh mắt bi thương vô cùng. Thanh Ca dúi mặt vào ngực chàng, bật khóc nức nở.

- Sao lại ra nông nỗi này? - Hạc Hiên ôm chặt nàng vào lòng, xót xa khi nhìn thấy những vết bầm tím trên tay và cổ nàng.

Thanh Ca nghẹn ngào không nói nên lời, chốc chốc lại khóc nấc lên. Nàng rùng mình khi nhớ lại những cú đánh thấu xương ban nãy của Sơn Lâm, ánh mắt hung tợn của hắn khi bàn tay còn đang siết chặt cổ nàng, và cả nét mặt vô tình của những cung nữ bên ngoài Sơn Thịnh Cung. Nàng thật sự không biết bản thân đã lấy đâu ra từng ấy dũng khí để tấn công hắn, chỉ biết giờ đây, nàng đã nằm gọn trong vòng tay chàng, an toàn và ấm áp.

- Hạc Hiên... - Nàng run rẩy gọi tên.

- Là ai đã làm thế này với nàng? - Chàng đanh giọng - Nói ta nghe.

- Là hắn... - Nàng lắp bắp, giọng nói xen lẫn với tiếng nấc.

- Sơn Lâm, đúng không? - Chàng gọi thẳng tên hắn - Ở yên đây, ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng.

Chỉ với hai câu nói, nàng đã nhìn thấu sự cơn giận dữ đang sôi sục trong lòng chàng. Vừa thấy bóng dáng của Sơn Lâm thấp thoáng ngoài cửa, chàng đã lao ra, định giao chiến với hắn ngay giữa đêm nhưng nàng đã vòng tay ôm lấy chàng từ phía sau, ra sức cầu xin:

- Đừng mà! Hắn sẽ đánh chàng mất!

- Buông ta ra, không thể để nàng chịu ấm ức thêm một lần nào nữa.

Chàng gằn giọng, cố gắng gỡ tay ra nhưng nàng vẫn ngoan cố không buông, còn thảm thiết kêu lên:

- Chàng mà đi, ta sẽ nhảy xuống sông tự vẫn!

Bị nàng dọa một phen, chàng đành ngoan ngoãn nghe theo, dù biết kể cả khi ném nàng xuống sông rộng bể lớn, nàng vẫn dư sức bơi được vào bờ. Những cái hồ bé tí teo thế này thực sự chẳng làm khó được nàng. Nhưng nếu Thanh Ca đã không muốn, chàng cũng chẳng làm trái lời nàng.

Chàng kéo nàng ra sau tường, dang tay ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng, không để cho kẻ điên dại ngoài kia nhìn thấy. Nàng áp sát vào ngực chàng, mơ hồ cảm nhận được nhịp tim dưới lớp áo mỏng. Trái tim này đã từng vì nàng mà chịu tổn thương, suýt chút nữa đã ngừng đập nếu ngày hôm ấy mũi kiếm của nàng không đâm chệch đi một ly. Nàng day dứt, chẳng kìm được lòng mà ôm chầm lấy chàng.

- Ta nhớ chàng lắm. - Nàng nói vừa đủ cho chàng nghe.

Đợi khi Sơn Lâm rời khỏi, chàng mới khẽ thì thầm vào tai nàng:

- Nàng có nghe thấy trái tim ta nói gì với nàng không?

Nàng lắc nhẹ, xem chừng vẫn chưa muốn nghe tiếp từng nhịp đập đều đặn của trái tim chàng.

- Nó hỏi, ta còn bao nhiêu ngày để sống?

- Xin đừng nói như vậy. - Nàng cắn môi, cố không để cho nước mắt tràn bờ mi.



- Có thể trả lời ta được không? - Chàng nói như van xin - Ta biết, thời gian của ta vốn đã hết từ lâu. Nhưng vì ngày hôm ấy ở tửu lầu, nàng đã pha thuốc vào trong rượu, ép ta uống hết mới thôi, nên giờ ta mới có cơ hội gặp lại nàng như thế này.

- Thì sao chứ? Chỉ là thêm được một tháng nữa thôi mà. - Nàng nghẹn ngào đáp - Cái ta muốn chính là chữa khỏi hoàn toàn độc cho chàng kìa.

Thấy nàng cố kìm nén cảm xúc, chàng vỗ nhẹ vào lưng nàng mà bảo:

- Ta ở đây, hãy cứ khóc đi, đừng sợ. Nàng đã phải chịu nhiều vất vả rồi.

Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc Thanh Ca, khẽ hôn lên vầng trán của nàng. Nàng chẳng buồn kìm lại nữa, nước mắt tuôn ra như suối, ướt đẫm cả áo chàng. Hạc Hiên biết, nàng đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương kể từ khi ấn tay vào tờ giấy hòa ly kia, nên chàng không muốn làm phiền lúc nàng đang giải tỏa tâm trạng như vậy. Đợi khi nàng khóc cạn nước mắt, chàng mới nói nhỏ vào tai nàng:

- Ta đưa nàng về, được không?

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay bé nhỏ đưa lên, gạt bớt nước mắt trên má. Chàng tiện tay gỡ nút áo, choàng nó qua người nàng cho đỡ lạnh, cầm tay dắt nàng đi. Chàng không cưỡi ngựa vì sợ đường xóc sẽ làm nàng đau nên chỉ đành đi bộ cùng nàng về quán trọ. Đầu xuân, gió vẫn đem chút hơi lạnh từ phương Bắc thổi về, chà xát vào vết thương trên tay và cổ nàng. Nàng run lên bần bật, đôi lúc phải dừng lại để kéo chiếc áo lên cho đỡ lạnh rồi mới yên tâm đi tiếp.

- Ngày mai, chàng đừng đến Vũ phủ. - Đoạn, nàng lên tiếng, phá tan bầu không gian tĩnh lặng giữa hai người.

- Nàng không cần nghĩ nhiều cho ta. - Chàng khẽ đáp.

- Nếu chàng không nghe lời thì sẽ mắc bẫy của Thành Quận Vương đấy!

- Ta biết. - Chàng nói, chẳng có gì là bất ngờ trước những lời cảnh báo này từ nàng - Nhưng nếu ngày mai ta không gặp Vũ Thuận, để cả kế hoạch của Thành Quận Vương thất bại, thì chắc chắn hoàng huynh cũng sẽ không tha cho nàng. Huynh ấy sẽ nghĩ là nàng báo tin cho ta, gián tiếp phá hỏng kế hoạch của mình và Khải Trạch. Dù cho ta đã đoán trước được mọi thứ, nhưng cũng không nên để nàng lâm vào hiểm nguy như thế được.

- Chàng... - Nàng kinh ngạc nhìn chàng, miệng mãi chẳng nói nên lời. Trước đây nàng thường hay thắc mắc, vì sao chàng lại được Hoàng đế ban hiệu là "Tuệ Vương", giờ thì nàng đã hiểu rồi. "Tuệ" nghĩa là mẫn tiệp, lòng không tạp niệm. Dù có bao gian nan, trắc trở thì cũng không thể làm lu mờ ánh sáng của trí tuệ, của tri thức. Và người đứng trước mặt nàng đây hoàn toàn xứng đáng với chữ "Tuệ" ấy.

- Vậy, chàng đã biết trước được kết quả? - Nàng ngập ngừng hỏi.

- Đúng. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là, nàng phải biết tự chăm sóc bản thân. 

Chỉ mong khi ta không còn ở bên, nàng đã có thể tự bảo vệ chính mình. - Chàng đặt tay lên vai nàng, dặn dò cẩn thận - Nhớ lấy lời ta, đừng bao giờ dựa dẫm vào ai.

Nàng toan đáp lại nhưng cả hai đã đứng trước cửa quán trọ từ bao giờ và thế cũng đồng nghĩa với việc nàng phải tạm chia tay chàng từ đây.

- Về đi. - Nàng nói - Đến đây thì chúng ta đã quay trở lại làm kẻ thù, không hơn không kém. Chỉ cần chàng quay lại nhìn, ta sẽ không ngần ngại đâm chàng thêm một nhát.

Chàng bật cười, lắc đầu nói:

- Nàng thật biết cách để làm tổn thương người khác. Nhưng không sao, ta đã sớm quen với điều đó rồi.

Nói rồi, chàng rời đi hẳn, chẳng có vẻ gì là muốn quay đầu như lời nàng nói. Nàng đưa mắt nhìn chàng lần cuối, rồi cũng yên tâm quay về phòng.

Vào đến cửa, nàng tháo vội chiếc áo choàng, đưa tay rờ từng vết thương một. Trên người nàng loang lổ những vết bầm trải dài từ sau lưng đến bắp chân, không chỗ nào là không thâm tím. Phía sau lưng nàng chằng chịt những vết cào lớn nhỏ, có những nơi còn sâu hoắm, hệt như vừa bị thú rừng tấn công, dã man vô cùng. Tưởng chàng đi chẳng để lại cho nàng thứ gì để trị thương, nào ngờ nàng vừa giũ chiếc áo xuống, lọ thuốc ở trong vô tình rơi ra, lăn lông lốc trên sàn. Nàng dùng chân chặn lại, cầm lên tay ngắm nghía.

"Là Túc Thảo", nàng thầm nghĩ. Dạo gần đây, kịch độc liên tục tái phát, chàng phải tìm đến phương thuốc này để ức chế cơn đau. Đó là lí do chàng luôn mang theo nó bên mình, nếu cơ thể có biểu hiện bất thường sẽ dùng thuốc ngay. Giờ chàng đưa lại lọ thuốc cho nàng, mong nó sẽ phần nào xoa dịu đi những nỗi đau mà nàng đang phải gánh chịu.

Nàng cảm động rơi nước mắt, nhẹ nhàng tháo nắp lọ ra, ngậm tạm viên đan Túc Thảo trong 

miệng. Vừa lúc nàng đang xức thuốc lên vết thương thì Khải Trạch về đến phòng. Hắn hùng hổ đạp cửa, vô tình nhìn thấy thân thể nàng qua lớp vải mỏng ở bên ngoài thì ngượng ngùng quay đi. Nét mặt hung dữ ban nãy của hắn cũng dần tan theo mây khói, nhường chỗ lại cho hai gò má đang đỏ ửng lên vì xấu hổ.

Vì sự xuất hiện bất ngờ này của hắn, nàng cũng chưa kịp chuẩn bị, chỉ biết khoác tạm chiếc áo choàng của Hạc Hiên lên người cho đỡ ngượng. Đợi khi nàng chỉnh trang lại y phục rồi, Khải Trạch mới dám quay vào phòng.

Lúc bấy giờ, hắn mới biết, Thành Quận Vương - người chủ tử mà hắn tôn sùng bao nhiêu năm đã làm gì với người hắn hết mực yêu thương.