Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 72: Thú Dữ Sổ Lồng




Năm 1922

Xuân Kỳ và Đức Khải vừa đi khỏi thì thái giám trong cung cũng lật đật chạy đến, đem theo tin dữ báo cho Hạc Hiên.

- Bẩm Điện hạ, không xong rồi. - Hắn thở hồng hộc - Trong cung xảy ra chuyện lớn. Bệ hạ lệnh cho người lập tức hồi cung.

Không để hắn phải nói lần hai, chàng mau chóng sửa soạn y phục, rời đi ngay trong đêm. Trong cung vắng tanh, không một bóng người. Chàng và tên thái giám trẻ chẳng mấy chốc đã có mặt ở Hoàng Minh Điện, diện kiến Hoàng đế. Chàng kính cẩn hành lễ, vội vàng hỏi chuyện phụ hoàng:

- Hạc Hiên bái kiến phụ hoàng. Không biết có chuyện gì mà khiến người cho gọi con gấp đến như vậy ạ?

Hoàng đế ra hiệu, đợi tất cả cung nữ và thái giám lui ra hết mới bắt đầu lên tiếng:

-Hiên nhi à, ấn kiếm hoàng gia... mất rồi.

Lời của ông như sét đánh ngang tai, trong phút chốc khiến chàng hóa đá ngay tại chỗ. Ấn kiếm trước giờ vẫn luôn được phụ hoàng cẩn thận cất trong lồng kính, đến cả chàng và các huynh đệ còn chưa bao giờ được nhìn thấy, sao có thể biến mất dễ dàng như vậy được? Chàng nhất thời không tin vào tai mình, buột miệng hỏi lại:

- Có khi nào người cất ấn kiếm ở nơi khác không ạ? Con không nghĩ...



- Ta chưa lú lẫn đến mức ấy. - Ông bật dậy, bực mình quát tháo. Tiếng vang dội lại, đập tan không gian tĩnh mịch vốn có ở Hoàng Minh Điện. Biết mình hơi quá, ông ngồi phịch xuống, chống tay lên ghế mà thở dài.

Cả ông và Hạc Hiên đều biết rõ, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Hoàng đế tại vị đánh mất ấn kiếm. Thiên tử mất đi quyền lực trong tay, bạo loạn xảy ra khắp nơi, quân phản động trong nước chờ đến khi dân chúng tan rã sẽ tiến hành lật đổ chính quyền, lập nhiều phe phái tự trị. Giặc ngoại xâm nhân cơ hội đất nước loạn lạc sẽ đem quân sang đàn áp, thực hiện âm mưu thống trị dã man của chúng. Nói cách khác, ấn kiếm chính là bảo vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của Hoàng đế, mất đi ấn kiếm thì cũng chính là mất đi tư cách để cai trị giang sơn này.

- Hiện giờ, đã có những ai biết chuyện này rồi, thưa phụ hoàng? - Đoạn, chàng lên tiếng.

- Chỉ có ta và con biết. - Ông khẽ đáp.

- Rất có thể, kẻ đánh cắp ấn kiếm là người của hoàng cung hoặc rất thân cận với phụ hoàng. Nên con nghĩ càng ít người biết càng tốt. Hiện tại, mâu thuẫn trong triều đình rất phức tạp, nếu để lộ chuyện này ra ngoài e rằng sẽ gây ra hậu quả lớn. Nhưng phụ hoàng không cần quá lo lắng, con nhất định sẽ tìm được ấn kiếm về cho người.

- Được. Ta tin ở con. - Ông gật đầu đáp lại.

Thấy ông có vẻ đã thoải mái hơn đôi chút, chàng mới tiếp tục lên tiếng:



- Nhân tiện đây, con muốn thưa chuyện với phụ hoàng về vụ thảm sát ở làng Thiệu, con đã... - Chẳng mấy khi được gặp Hoàng đế, chàng định bụng sẽ bẩm báo tiến độ điều tra với ông. Nào ngờ chưa nói hết câu, ông đã vội gạt đi:

- Hiên nhi à. - Ông gọi tên, trông không có vẻ gì là hài lòng với những gì chàng vừa nói - Ta biết con đang dốc hết sức mình để điều tra vụ án, và ta cảm kích tấm lòng của con. Nhưng suốt thời gian con đi vắng, ta đã nghĩ kĩ rồi. Có lẽ chuyện này không cần đào bới lên làm gì nữa. Hãy cứ để nó như vậy rồi dần dần sẽ chẳng còn ai nhớ đến làng Thiệu và người dân ở đó đâu.

- Phụ hoàng, người nói vậy là sao, con chưa hiểu? - Chàng kinh ngạc nhìn phụ hoàng, miệng không nói nên lời.

- Ta nói rồi, con không cần điều tra nữa. Hãy tập trung vào chuyện triều chính đi. - Ông nói, đôi lông mày chau lại tỏ vẻ giận dữ vô cùng.

- Nhưng án oan còn chưa giải, những người đã khuất sao có thể yên nghỉ nơi chín suối được đây ạ? - Chàng bất mãn kêu lên, lập tức phản đối ý kiến chủ quan của phụ hoàng.

- Hỗn xược! - Ông tức tối ném thẳng ly trà về phía Hạc Hiên. Chàng nhanh nhẹn tránh được, ly trà vì thế cũng rơi xuống đất, vỡ tan tành.

- Phụ hoàng không cần, con vẫn sẽ tiếp tục điều tra cho đến khi chân tướng được phơi bày trước ánh sáng. Người mệt rồi, xin hãy nghỉ ngơi cho cẩn thận.

Chàng nói rồi lập tức đi khỏi, không để cho Hoàng đế có cơ hội nói thêm lời nào, chỉ có thể trút giận lên những đồ vật gần đó. Không khí trong Hoàng Minh Điện đang căng thẳng là vậy nhưng khi đi quay ra Sơn Thịnh Cung thì lại trái ngược hoàn toàn.

Sơn Lâm cùng Bùi Thịnh trong phòng kín, say sưa hơ tấm giấy bạc trên lửa, hít lấy hít để hương thơm tỏa ra từ thứ bột trắng nằm trên mảnh giấy. Hắn cho gọi Thanh Ca và Bùi Thịnh vào cung từ tối nhưng chỉ cho phép y vào trong gặp mình còn nàng thì vẫn phải đứng đợi ngoài cửa đến rã cả chân, tê cả tay vẫn chưa được vào. Thanh Ca khẽ rùng mình trước cơn gió lạnh thổi qua, hai tay xoa vào nhau tạo hơi ấm. Nàng thực sự nhớ cảm giác được ở cùng Khải Trạch trong phòng trọ. Cứ hễ gió nổi lên là hắn lại nhóm lửa giúp nàng sưởi ấm. Thế mà chẳng biết hắn đi đâu từ chiều đến giờ mà chẳng nói với nàng một câu, làm nàng cứ ngóng trông từ canh này qua canh khác.

Đứng mãi cũng nản, nàng định sẽ vào trong diện kiến Thành Quận Vương cho xong rồi về thẳng quán trọ, nào ngờ cánh cửa đã bị đóng chặt, nàng dùng lực đẩy mãi mà chẳng ra. Thế rồi có một cung nữ, trên tay cầm khay điểm tâm đi tới, có lẽ là mang vào cho Thành Quận Vương. Nghĩ thế nào, nàng đoạt luôn cái khay của nàng ta rồi đường đường chính chính gọi cửa. Lúc này, cánh cửa mới mở ra, nhường đường cho nàng bước vào bên trong. Không ngờ cảnh tượng hỗn tạp trước mắt đã khiến nàng sững sờ vô cùng: Sơn Lâm và Bùi Thịnh ở trần thay nhau đốt thuốc, say mê hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ đến từ những luồng khói trắng. Nàng giật nảy mình, bất giác lùi ra sau. Cái khay trên tay nàng không cẩn thận rơi xuống đất, tiếng đĩa sứ loảng xoảng rơi khiến cả hắn và y thoát khỏi cơn mê, nhìn chằm chằm về phía nàng.

Nàng biết mình đã đến sai thời điểm, đành mở miệng ra chữa ngượng:

- Xin lỗi, là ta vào nhầm phòng.

Nhưng nào Sơn Lâm nào có để cho nàng dễ dàng rời đi như vậy. Hắn hùng hục chạy đến, túm lấy cổ áo nàng, dí sát vào vách tường. Hệt như một kẻ điên, hắn hét vào mặt nàng:

- Ai cho cô vào đây?

Nàng thấy mắt hắn đỏ ngầu, môi nhếch lên để lộ hàm răng vừa dài vừa sắc, tưởng như có thể cắn xé nàng ra bất cứ lúc nào. Nàng nhắm mắt, quay mặt sang một bên, không dám đáp lại một lời nào từ hắn. Sơn Lâm tức điên lên, đưa tay ra bóp cổ nàng. Hắn gào lên:

- Dám coi thường ta?

Bàn tay hắn siết chặt đến nỗi cổ nàng tím lại, hơi thở ngưng trệ. Nàng càng vùng vẫy bao nhiêu, hắn càng hung tợn bấy nhiêu. Hắn dùng một tay nhấc bổng nàng lên, vứt sang một góc tường. Nàng chỉ vừa kịp lấy lại nhịp thở đã bị hắn kéo tay, quẳng đi như bao cát. Hắn xé rách lớp y phục ngoài của nàng, điên cuồng giật tóc, gỡ hết số trang sức có trên đầu nàng. May mắn làm sao, giữa lúc nguy hiểm như thế, nàng đã kịp chộp lấy giá nến, ném về phía Sơn Lâm làm hắn chao đảo, ngã nhào ra sau. Dù chân tay rã rời, nàng vẫn kịp lết khỏi Sơn Thịnh Cung trước khi Sơn Lâm kịp đuổi theo và tóm lấy nàng một lần nữa.