"Năm 1922
Đức Khải nhanh chóng có mặt, trấn áp tay đầu bếp chột mắt. Nhiệm vụ của hắn vốn dĩ đã kết thúc ở đó nhưng hắn không cam tâm nhìn chủ tử của mình trong bộ dạng thê thảm như thế nên đã nán lại, sẵn sàng tấn công Khải Trạch một khi Hạc Hiên cho phép.
- Không cần. - Chàng xua tay khi thấy Đức Khải đang vội vàng tiến đến - Đây là chuyện riêng giữa ta và Khải Trạch, để ta tự giải quyết.
- Nhưng mà... - Như mọi lần, Đức Khải khao khát được cãi lại lời của chủ tử, nhưng sau cùng đành phải im bặt, bất lực nhìn chàng thất thế trước kẻ thù.
Khải Trạch dồn chàng đến chân tường, tay lăm le thanh kiếm của đối phương, chốc chốc lại xoay một vòng, đắc ý vô cùng. Hắn đang thắng thế và có thể kết liễu chàng bất cứ lúc nào.
- Nếu khi xưa Thanh Ca gặp ta trước thì có lẽ ta và ngươi đã chẳng phải tốn công giao đấu với nhau như thế này. Có đúng không, Tuệ Vương? - Hắn nói.
Chàng lắc đầu, tay lau bớt máu còn đọng trên khóe môi:
- Quá khứ là thứ không thể thay đổi, tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu. Nếu trong tương lai, ngươi có thể lo cho Thanh Ca một đời an yên thì hãy chứng minh điều đó đi, đừng ở đây nói suông như thế.
Nói rồi, chàng bất ngờ tung cước, đoạt lại thanh kiếm từ tay Khải Trạch, đẩy hắn vào tường, kề kiếm sát cổ. Chỉ trong đúng một tích tắc, hắn đã hoàn toàn thất bại trước Tuệ Vương, nhưng là tâm phục khẩu phục. Hắn không ngờ một kẻ sắp chết như Hạc Hiên lại có thể chuyển bại thành thắng nhanh đến như vậy, dù cho hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
- Nói đi, ngươi muốn gì ở tay đầu bếp kia? - Chàng quay lại việc chính, bắt đầu tra hỏi hắn.
- Nói sao nhỉ? - Khải Trạch nhún vai, bình thản như thể đây chỉ là một trò chơi của trẻ con, căn bản không thể làm tổn hại đến tính mạng của hắn - Chủ tử bảo sao thì ta nghe vậy.
- Thành Quận Vương muốn ngươi bắt giữ hắn? - Chàng cau mày, dí sát lưỡi kiếm vào cổ như một lời đe dọa dành cho bản tính thích bỡn cợt của hắn.
- Không phải bắt, mà là gϊếŧ. - Hắn trố mắt lên, nhấn mạnh từng chữ một. Tay hắn phía bên dưới lén lút bắn những cây kim tẩm độc đã chuẩn bị từ trước về phía tay chột mắt, làm cả chàng và Đức Khải không kịp trở tay, vô tình để tên đầu bếp chết bất đắc kì tử. Vốn dĩ Khải Trạch không muốn chơi những trò bỉ ổi như vậy, nhất là khi hắn có thể dùng võ công của mình đường đường chính chính gϊếŧ tay đầu bếp. Nhưng vì tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn bất quá nên đành phải sử dụng kim độc, tự tay kết liễu kẻ mồm mép trước khi hắn kịp tiết lộ bí mật nào cho Tuệ Vương.
- Ngươi... - Hạc Hiên trợn trừng mắt, đè sát hắn vào tường, suýt chút nữa đã khứa một đường dài trên cổ hắn nếu như không có tiếng gọi với của Thanh Ca từ đằng xa:
- Hạc Hiên, đừng mà!
Chàng như kẻ điên dại được thức tỉnh, cơn giận trong lòng cũng dần nguôi đi, chàng từ từ buông thõng tay xuống, quẳng thanh kiếm sang một bên. Khải Trạch được thả ra, mệt mỏi quỳ một chân xuống nền đất. Còn chàng, khi chẳng còn gắng gượng nổi nữa cũng đã khuỵu xuống, ho ra rất nhiều máu đen.
Thanh Ca tất tưởi chạy đến, đứng khựng lại trước hai vị nam nhân kia. Nàng đang đứng giữa hai sự lựa chọn, một bên là phu quân bội bạc của nàng, bên còn lại là kẻ đã từng bắt cóc nàng. Trái tim hướng nàng đến với Hạc Hiên, nhưng tâm trí lại không cho phép nàng làm điều đó. Sau một hồi đắn đo, nàng vẫn quyết định quay về với Khải Trạch, người đang khát khao được khẳng định tình cảm của mình đối với nàng.
- Khải Trạch, huynh không sao chứ?
Nàng đỡ lấy cánh tay, lấy tà áo thấm bớt mồ hôi cho hắn. Chiếc áo trễ vai của Tiểu Trúc, nàng vẫn chưa kịp thay, vô tình để lộ dấu hôn của chàng trên hõm vai. Cơn ghen của Khải Trạch nổi lên, hắn nắm chặt cánh tay, trừng mắt nhìn nàng:
- Gϊếŧ hắn đi. - Hắn ra lệnh.
- Huynh... - Nàng có hơi bất ngờ nhưng sớm lấy lại bình tĩnh mà đáp lời hắn - Hiện giờ huynh không được khỏe, chúng ta về đi. Sau này, lấy mạng Tuệ Vương cũng chưa muộn. - Nàng nhỏ giọng hết mức, cố gắng không để Hạc Hiên ở bên kia nghe thấy.
- Muội đang do dự. - Hắn nói như đang buộc tội nàng - Gϊếŧ hắn và nhiệm vụ ám sát Tuệ Vương của muội sẽ hoàn thành.
- Ta...
Nàng quay ra nhìn chàng. Khuôn mặt chàng tái nhợt đi, hơi thở không ổn định, máu từ miệng chốc lại chảy ra, thấm xuống nền đất. Nàng xót thương cho Tuệ Vương, nhưng cũng không thể vì thế mà chống lại mệnh lệnh của Khải Trạch. Thanh Ca chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nhìn Khải Trạch bằng ánh mắt đáng thương, cầu xin hắn hiểu cho nàng. Nhưng đến giờ này, hắn cũng chẳng còn tâm trạng nghe theo nàng nữa, một mực yêu cầu nàng xuống tay với kẻ bội bạc kia. Trước sức ép của hắn, nàng chỉ đành tung bột gây mê khiến hắn ngất lịm đi, không cho hắn có cơ hội nói thêm câu nào. Thế rồi, nàng để hắn tựa vào tường, còn mình thì đến bên Hạc Hiên, tay đặt lên vai chàng mà bảo:
- Chàng về đi, cả Đức Khải nữa. Đám tay sai của Thành Quận Vương mà biết sẽ không tha cho hai người đâu.
- Tên đầu bếp... chết rồi. - Chàng thều thào, bất lực nhìn xác của hắn nằm la liệt trên nền đất.
- Ta biết. - Nàng thở dài - Nhưng ta để ý, hắn luôn ôm khư khư cái bọc trong tay, hẳn là có thứ gì quan trọng lắm. Hay là chàng và Đức Khải huynh cứ đem nó về xem thử!
- Nàng... sẽ đi theo hắn sao? - Chàng hất mặt về phía Khải Trạch.
- Chàng hiểu mà. - Nàng nói, lấy ngón tay lau bớt máu trên khóe môi cho chàng. Lúc bấy giờ, Đức Khải từ xa mới lật đật chạy đến, lo lắng hỏi han:
- Điện hạ, để tại hạ đưa ngài về.
- Vì sao ban nãy Đức Khải huynh không giúp Điện hạ một tay? - Nàng quay ra hỏi hắn.
- Thì tại hạ cũng muốn lắm, nhưng Điện hạ bảo đây là việc riêng, không nên xen vào. - Hắn lắc đầu ngao ngán. Nếu hôm nay người đang hỏi hắn không phải là Thanh Ca mà là một người khác thì có lẽ hắn đã bị đánh cho một trận nhừ tử vì cái tật đối đáp chẳng ra sao của mình - Mà Vương phi à, người có thể tránh xa Điện hạ một chút được không? Người đã đâm Điện hạ một lần, cũng có thể có lần thứ hai. Tại hạ...
- Đức Khải! - Chàng bực mình gằn giọng - Ta không cho phép ngươi nói ra những lời như vậy với Thanh Ca!
- Điện hạ à, kể từ lúc nương nương bỏ đi, ngài còn chẳng tự chăm sóc bản thân, năm lần bảy lượt thổ huyết, sức khỏe giảm sút rõ rệt. Nếu không phải... -Mấy điều này hắn giữ trong lòng đã lâu, chẳng cần biết chủ tử có hài lòng hay không, hắn cứ phải nói cho bằng hết. Hắn muốn vị Vương phi kia biết rằng, nàng không phải là người đáng thương nhất trong cuộc chia ly này.
- Đủ rồi. - Chàng ngước mặt lên, giận dữ nhìn hắn.
- Chàng đừng mắng Đức Khải huynh. - Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên má chàng, đôi mắt ngấn lệ - Huynh ấy nói đúng. Ta và chàng quá khác biệt để có thể ở bên nhau. Ngọn cỏ ven đường như ta làm sao vươn tới trời cao mà chạm vào mây xanh? Tất cả đều là do ta tự tưởng tượng ra.
- Không... Đừng nói như vậy. - Chàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, áp chặt vào má mình - Chỉ cần nàng có niềm tin, chúng ta sẽ cùng vượt qua khó khăn này!