Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 63: Kẻ Duy Nhất Hiểu Nàng




"Năm 1922

Hạc Hiên vừa bước xuống đại sảnh cũng là lúc tên đầu bếp kia bắt đầu lộ diện. Hắn tay ôm bọc vải, lén lút vào tửu lầu từ đường cửa sau. Đức Khải đang ăn uống no say, thấy ám hiệu của chàng cũng phải đứng dậy, theo dấu tên đầu bếp. Kẻ chột mắt này vừa nhìn đã biết tinh quái, ranh ma. Vào đến bếp, hắn đã đánh hơi được mùi nguy hiểm, chẳng nói chẳng rằng mà chuồn thẳng. Khải Trạch và đám thích khách thấy vậy liền đuổi theo, không ngờ lại bị Đức Khải chặn lại. Khải Trạch nhắm thấy tình hình không ổn, liền giao cho lũ tay sai ở lại đối đầu với Đức Khải, còn mình thì đuổi theo tay đầu bếp. Hắn dùng khinh công bay lên mái nhà, chẳng mấy chốc đã theo kịp kẻ ranh ma kia, lập tức nhảy xuống chặn đầu hắn. Tên đầu bếp hoảng hồn lùi về sau, định bụng chạy theo hướng ngược lại. Nào ngờ Hạc Hiên cũng đã đuổi đến, không cho hắn cơ hội thoát thân.

- Hai vị công tử, xin hãy tha mạng! - Hắn biết mình yếu thế liền quỳ xuống, van lạy cả chàng và Khải Trạch.

- Hắn là người của ta! - Khải Trạch chĩa mũi kiếm về phía chàng, lớn tiếng hăm dọa. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn dùng kiếm thay vì quạt để chiến đấu. Hắn muốn giữ cho riêng mình một hình tượng đại hiệp lãng tử, luôn ung dung, thong thả, dù gặp hiểm nguy vẫn cứ hiên ngang phẩy quạt, chẳng hề lùi bước trước kẻ thù. Nhưng lần này, hắn phá lệ, trước là để bắt được tên đầu bếp kia giao cho chủ tử, sau là để giao chiến một trận sống còn với Hạc Hiên.

- Người của ai vẫn còn chưa rõ, sao Khải Trạch huynh lại dễ dàng khẳng định như thế?Chàng chẳng hề nao núng mà giương kiếm lên, đồng nghĩa với việc chấp nhận lời thách đấu của Khải Trạch.

- Ngươi hòa ly với Thanh Ca rồi, còn tham lam muốn chiếm giữ muội ấy. Nếu không phải ta đến kịp lúc thì chẳng biết ngươi đã làm ra những chuyện bại hoại gì nữa.

Hắn đắc ý nói, cái mặt cứ vênh lên như thể bản thân đang thắng thế dù cho chưa đầy một canh giờ trước, hắn còn đang tức lồng tức lộn vì chứng kiến cảnh chàng thân mật với Thanh Ca. "Nhưng mà thế thì có sao chứ?", hắn tự nhủ, "Miễn là muội ấy vẫn an toàn, thế là đủ".

- Khải Trạch à, ngươi cũng thật kì lạ. - Chàng lắc đầu cười khẩy, dường như đã mất đi toàn bộ sự tôn trọng tối thiểu dành cho hắn - Là ngươi để nàng giả làm kĩ nữ, trà trộn vào trong tửu lầu. Nếu người nàng gặp hôm nay không phải là ta mà là một kẻ trăng hoa khác, thì làm sao ngươi còn đủ bình tĩnh để đứng đây chất vấn ta?

Hai vị nam nhân giương mắt nhìn nhau, mặt ai nấy đều đanh lại, chỉ chực xông vào tấn công đối phương. Tay đầu bếp kia thấy thế thì mừng lắm, từng bước từng bước chuồn khỏi, trong đầu thầm nghĩ: "Ta vốn chẳng phải là mục đích tranh giành của hai kẻ kia, chi bằng cứ lượn đi cho lành. Ở lại không chết cũng què".

Đúng như những gì hắn suy nghĩ, tuy lấy lý do là đuổi theo hắn, nhưng cả hai vị nam nhân kia đều không phải vì hắn mà quyết đấu một trận sống còn. Tay đầu bếp không hẳn là bao đồng, nhưng hắn vẫn biết rõ, cô nương tên Thanh Ca kia mới chính là nguyên do khiến hai người đối đầu căng thẳng như vậy.

"Chẳng liên quan đến ta", hắn nhún vai, "Cơ mà ta vẫn nghĩ tên áo trắng kia sẽ thắng". Tên áo trắng mà tay đầu bếp nhắc đến chính là Hạc Hiên. Còn Khải Trạch, trong bộ y phục màu đen tuyền, dường như không có được niềm tin từ hắn.

- Đừng nhiều lời! - Khải Trạch tuyên bố, xuyên kiếm về phía trước, mở màn cho trận giao đấu đầy căng thẳng. Hạc Hiên kịp thời né sang một bên, đồng thời đưa tay, đánh chệch hướng kiếm của Khải Trạch. Hắn theo đà lao về phía trước nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, đỡ được một đòn chí mạng của chàng.

Dù đây là lần đầu tiên cả hai giao tranh nhưng Khải Trạch biết, hắn đang thắng thế. Tuệ Vương dẫu có khỏe mạnh đến mấy thì ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng bởi kịch độc trong huyết quản. Hơn nữa, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng vết thương mà Thanh Ca gây ra để khống chế Tuệ Vương. Chỉ bằng hai yếu tố ấy thôi cũng đã đủ để hắn dễ dàng đánh bại đối thủ.

Khải Trạch nhắm thẳng vào ngực chàng mà tấn công. Hắn xuất ra mười chiêu, chàng đã né được chín, chỉ còn chiêu cuối thì không tránh kịp. Hắn thừa thắng xông lên, liên tục vung kiếm về phía đối phương. Chàng quay về thế thủ, chỉ đưa kiếm lên đỡ chứ không hề có ý định phản công. Thấy vậy, Khải Trạch đắc ý lên tiếng:

- Ta chỉ mới xuất vài chiêu mà Tuệ Vương đã không trụ vững như vậy rồi. Bảo sao ngươi phải hòa ly với Thanh Ca, bởi ngươi đâu đủ khả năng để bảo vệ muội ấy?

Chàng không đáp lại, chỉ nở một nụ cười ẩn ý. Chưa đầy một giây sau, chàng đã dùng hết sức hất mạnh thanh kiếm của Khải Trạch, làm hắn chao đảo, lùi ba bước về phía sau. Nhân lúc hắn không để ý, chàng liền tước đi vũ khí trên tay hắn, đảo ngược tình thế. Hắn ngã ngửa ra sau, nằm hẳn ra bao thóc đang nằm la liệt giữa đường. Chàng bước tới, chĩa mũi kiếm về phía hắn, từ tốn nói:

- Chừng nào ta còn sống, ta sẽ dốc hết sức để bảo vệ Thanh Ca.

Khải Trạch chưa kịp đáp lời thì ở phía bên kia, một bao cát rơi xuống, khiến cả hai phải ngừng nói. Hóa ra tên đầu bếp vẫn đang trốn chui trốn lủi ở sau xe cát, đang định lén lút rời đi thì lại gây ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của hai vị nam nhân kia. Không để tên ranh ma này có cơ hội làm loạn, chàng đã phi thanh kiếm của Khải Trạch về phía hắn, khiến hắn giật mình sợ hãi, không dám nhúc nhích.

Khải Trạch chỉ chờ lúc Hạc Hiên không còn chú ý liền hất văng thanh kiếm của chàng đi, bật dậy vội vàng. Hắn hất hàm với chàng, cao ngạo thách đấu:

- Đấu tay đôi với ta, ngươi dám không?

Không đợi chàng phản ứng, hắn đã tung liên hoàn cước, cú nào cũng nhanh như tia chớp, mạnh như sóng thần, khiến chàng trở tay không kịp mà ngã xuống, miệng chảy đầy máu. Vì hắn đã làm tổn hại đến khí huyết, kíƈɦ ŧɦíƈɦ độc tố trong người nên ở những giây sau đó, chàng không còn khả năng phản công, mà chỉ đỡ lại những cú đấm như trời giáng của hắn.

- Thấy chưa, Tuệ Vương? Ngươi chỉ là một kẻ thất bại. Đừng hòng giành Thanh Ca với ta.

- Nàng ấy... Không phải là một món đồ chơi để hai ta giành giật. - Chàng dù rằng đuối sức nhưng vẫn cố đứng dậy, nói vài lời với Khải Trạch - Thanh Ca muốn ở bên ai, đó là lựa chọn của nàng.

- Vậy sao? - Hắn cười khẩy - Về bên ta là lựa chọn tốt nhất cho Thanh Ca rồi. Sau này chúng ta sẽ thành hôn, có với nhau thật nhiều đứa con, sống một cuộc đời bình yên. Ta chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho muội ấy!

- Nàng đã đồng ý thành thân với ngươi chưa? - Chàng nhăn mặt ôm lấy ngực, cố nén cơn đau vào từng hơi thở.

- Ngươi hỏi làm gì? Sớm muộn gì, Thanh Ca cũng sẽ là nương tử của ta mà thôi.

- Ngươi đang ép buộc nàng. - Chàng khẳng định, khuôn mặt đanh lại, bất chấp những vết thương vẫn còn đang rỉ máu.

- Không hề.

Hắn chối, nhưng trong lòng vẫn biết những lời chàng nói là đúng. Hắn từng hỏi, liệu nàng có muốn cùng hắn bái đường thành thân không và nàng chỉ nói, nàng cần thời gian để suy nghĩ. Buồn thì buồn nhưng hắn vẫn đinh ninh trong đầu rằng dù cho nàng có đồng ý hay không thì sớm muộn gì, Thành Quận Vương cũng sẽ tác thành cho hai người. Hắn còn nghĩ: "Ngày trước Tuệ Vương cưới Thanh Ca, còn chẳng có sính lễ, quà cáp. Nay đến lượt ta, chắc chắn sẽ không để muội chịu thiệt". Hắn hơn hẳn Tuệ Vương ở điểm này. Song hắn mãi không thể hiểu được, điều mà Thanh Ca cần không phải là trâm cài vòng đeo, vàng bạc châu báu, mà chỉ đơn thuần là sự tôn trọng, giống như khi xưa Tuệ Vương đã từng hỏi: "Vậy, gả cho ta, cô đồng ý không?".