Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 59: Cầu Hôn




"Năm 1922

Đức Khải từng kể, khi còn nằm vùng ở gần doanh trại, hắn có thấy Vũ Thuận thường xuyên lui tới, bàn chuyện đại sự với Thành Quận Vương. Hầu như lần nào, hắn cũng ra về với vẻ mặt đắc ý, còn không quên hứa hẹn sẽ mang quà đến biếu Sơn Lâm. Nào ngờ lần gần đây nhất, hắn lại trở mặt, hậm hực tuyên bố trước đám binh sĩ rằng nếu Thành Quận Vương không thay đổi thì hắn sẽ cho cả thế gian này biết bộ mặt thật của Sơn Lâm bạo chúa.

Đức Khải cứ tưởng sau lần ấy, hắn sẽ không đến doanh trại của Thành Quận Vương thêm một lần nào nữa. Thế mà một tuần sau, ngay trước khi Sơn Lâm hồi kinh, hắn liền xuất hiện, đem theo rất nhiều tì nữ đi theo, không biết để làm gì. Đức Khải sợ đến gần doanh trại sẽ bị quân lính phát hiện nên đành phải theo dõi từ xa, gắng tai nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa hai người họ. Chẳng hiểu thế nào, hắn lại ngủ quên mất. Đến lúc tỉnh dậy thì Vũ Thuận đã trở về kinh đô từ lúc nào.

"Cứ lơ là thế này, Điện hạ gϊếŧ mình chết mất", hắn tự nhủ. Để chuộc lỗi, hắn bắt đầu tập trung hơn vào mục tiêu chính, đó là theo dõi Thanh Ca. Hắn phải thừa nhận, nàng rất ít ra ngoài. Cả một tuần hắn mới thấy nàng được một lần, còn đâu đều nhìn qua ô cửa sổ cả. "Thế thì cũng coi như an toàn rồi", hắn nghĩ. Nhưng cái mà hắn không hài lòng ở đây là việc Khải Trạch rất hay tự tiện ra vào phòng nàng, không phải buổi sáng, mà là đêm khuya. Thế rồi sáng ngày ra, hắn mới rời đi, trông y phục xộc xệch khó nhìn, hệt như cái bản mặt khó ưa của hắn.

Đức Khải thầm thương cho chủ tử mình, ngày nào cũng dặn dò hắn bảo vệ Thanh Ca thật tốt mà chẳng biết ở phương xa, nàng đã có Khải Trạch sớm tối kề bên, có khi đã cho chàng vào quên lãng rồi cũng nên. Hắn lắc đầu tặc lưỡi, bất lực nhìn về phía doanh trại. Nãy giờ mải suy nghĩ, hắn quên mất phải trông coi Thanh Ca cẩn thận. Để rồi khi giật mình nhìn lại, Đức Khải mới biết Khải Trạch và Thanh Ca đang chuẩn bị rời đi, có lẽ là hộ tống Sơn Lâm về kinh, mà như thế có nghĩa là hắn cũng được về theo. Nghĩ đến cảnh được đoàn tụ với Xuân Kỳ là hắn lại sướng rơn lên, chỉ chờ khi xe ngựa khởi hành liền phi ngựa đuổi theo.

"Xuân Kỳ ơi, ta về với muội đây", hắn hí hửng giật dây cương, lao nhanh trên con đường phủ đầy tuyết.

Trong khi đó, Khải Trạch và Thanh Ca đang ngồi trên kiệu, say sưa chuyện trò. Hắn bảo nàng:

- Thực sự ta không hề muốn cho muội về kinh đô chút nào. Ta sợ muội nhớ lại chuyện cũ...

Hắn chưa dứt lời, nàng đã vội cắt ngang:

- Ta bây giờ đã khác rồi, không còn là Thanh Ca của ngày xưa nữa. Chuyện với Tuệ Vương bây giờ chỉ là dĩ vãng, không đáng bận tâm.

- Thật sao? - Mắt hắn sáng lên - Muội biết không? - Hắn cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng mà thủ thỉ - Ta đã đến tuổi lập gia đình rồi. Thành Quận Vương nói nếu ta đã có ý trung nhân thì ngài sẽ thành toàn cho ta. Thực ra, ta... thích muội từ lâu rồi. - Hắn nói nhỏ như thì thầm, chỉ sợ nàng nghe được những lời này của hắn - Thích từ khi muội và ta gặp nhau ở tửu lầu. Dù ta biết muội đã là chính thất của Tuệ Vương, nhưng ta không sao quên được hình bóng muội mỗi khi đêm về. Ta tiếp cận muội, đúng là có mục đích. Nhưng ta không hề muốn làm hại muội, ngược lại còn ước được che chở cho muội cả đời. Vậy, sau khi về doanh trại, muội có muốn cùng ta bái đường thành thân không?

Nàng ngẩn người chẳng nói nên lời.

- Ta biết chuyện này có hơi đường đột, nhất là khi muội chỉ vừa mới hòa ly với Tuệ Vương. - Thấy nàng im lặng, hắn lại nói tiếp - Nhưng thực sự ta muốn cho muội một cuộc sống bình yên, không toan tính, đấu tranh. Về bên ta, muội sẽ được hạnh phúc. Ta đảm bảo! - Hắn đưa ba ngón tay lên thề độc.

- Ta... - Nàng rụt tay lại, ngại ngùng quay mặt đi - Xin lỗi, Khải Trạch huynh. Ta chưa thể đồng ý với huynh ngay lúc này. Có thể cho ta thêm thời gian suy nghĩ được không?

Nói là suy nghĩ nhưng hắn biết nàng đang từ chối. Tính hắn cũng không thích nhiều lời nên chỉ gật đầu cho qua rồi chẳng nói năng gì nữa. Hắn rầu rĩ ghé đầu qua cửa sổ, lặng im nhìn cảnh vật vụt qua trước mắt.

Hắn biết trái tim nàng chẳng có chỗ cho mình, dù chỉ là một góc nhỏ. Nàng nói nàng căm ghét Tuệ Vương và hắn cũng tự thuyết phục bản thân mình như thế. Nhưng hắn hiểu, nàng còn yêu Tuệ Vương nhiều lắm. "Ta vứt cây trâm ấy rồi", nàng nói vậy thôi chứ thực ra, nàng quý cây trâm ấy hơn cả mạng sống của mình. Những đêm không ngủ, nàng thường lôi nó ra ngắm nghía, có đôi lúc còn bật khóc khi nghĩ về chuyện hòa ly của nàng và Tuệ Vương. Những lúc ấy, hắn chỉ muốn xông vào phòng, ôm chầm lấy nàng, ném cây trâm ấy ra ngoài cửa sổ cho nàng đỡ tủi. Mà nghĩ thế nào, hắn lại núp sau cửa như một kẻ hèn nhát, lặng nghe tiếng nàng khóc.Thành Quân Vương bảo hắn:

- Thích thì cứ việc tiến tới, sao ngươi cứ chần chừ như thế?

Hắn thở dài đáp lại:

- Thuộc hạ cũng muốn lắm nhưng sợ nàng ấy không đồng ý.

Sơn Lâm vốn là người thẳng thắn, chẳng ngán ai bao giờ. Thấy Khải Trạch khúm núm như thế, hắn mắng luôn:

- Đường đường là nam tử hán, lại đi sợ cái việc cỏn con như thế. Chỉ cần nói với ta một câu, ta sẽ lập tức thành toàn cho hai ngươi.

Nhờ có lời động viên của Sơn Lâm, Khải Trạch mới có đủ dũng khí để hỏi cưới nàng. Dù cho hắn đã biết trước kết quả, nhưng vẫn không tài nào vượt qua nổi cú sốc này.

- Này, Khải Trạch huynh. - Nàng bất chợt hỏi, làm gián đoạn dòng suy nghĩ miên man của hắn.

- Hả? - Hắn hỏi lại, mang một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng nàng sẽ đổi ý.

- Tại sao hôm qua Vũ Thuận lại giận dữ như vậy?

Hắn à lên một tiếng, xem chừng đang vô cùng thất vọng:

- Ta nghe nói Thành Quận Vương không chịu dâng tấu đề bạt hắn làm quan nhất phẩm nên hắn không hài lòng. Hắn dọa sẽ đem bí mật của Thành Quận Vương bẩm báo lên bệ hạ nhưng bị ngài gạt phắt đi.

- Bí mật gì vậy Khải Trạch huynh? - Nàng hỏi.

- Ta cũng không rõ. - Hắn nói - Mà Thành Quận Vương ghét nhất là bị người ngoài bàn tán về chuyện riêng, nên tốt nhất ta và muội không cần để ý đến những chuyện như thế này.

Nói rồi hắn quay đi, tựa đầu vào thành kiệu giả vờ ngủ. Nàng lắc đầu, thở dài ngao ngán. Sở dĩ nàng hỏi như vậy là bởi hôm nọ, nàng vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người này và lập tức bị hai chữ "làng Thiệu" làm cho sửng sốt. Chưa biết rõ ngọn ngành ra sao nhưng từ việc Tuệ Vương ở kinh đô rục rịch điều tra đã khiến nàng phải nghi ngờ về chân tướng vụ thảm sát năm xưa ở quê cũ. Không lẽ, Thành Quận Vương, Tuệ Vương và cả Vũ Thuận đều có liên quan?Nàng đã dò hỏi khắp doanh trại nhưng không một ai biết đến sự tồn tại của làng Thiệu hay cả về bí mật của Thành Quận Vương. Đến lúc nàng hỏi đến Khải Trạch thì hắn lại giấu nhẹm đi. Xem ra, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân để điều tra rõ sự việc. Mọi tội ác sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày và nàng sẽ là người thực thi công lý.