Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 54: Tình Nghĩa Phu Thê




"Năm 1922

Căn nhà nằm ngay bìa rừng, gần với cổng thông hành của thị trấn Lam Thành. Tên hành khất nọ vừa về đến đã cất tiếng gọi ngọt ngào:

- Nương tử, ta về rồi đây! - Nói rồi, hắn quay sang thì thầm với chàng - Mong đại hiệp có thể giữ bí mật về chuyện ta trộm ngựa. Ta... không muốn nàng ấy phải lo lắng.

Chàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi cùng hắn bước vào nhà. Đúng như lời hắn nói, bên trong túng thiếu vô cùng, đến cả cái giường cũng không có. Người mang bệnh như thê tử của hắn còn phải nằm dưới đất, bên dưới chỉ có tấm da thú thủng lỗ chỗ.

- Chàng... đi đâu... - Vợ hắn thều thào hỏi lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền kể từ lúc hai người bước vào.

- Ta đi kiếm chút đồ ăn ấy mà. - Hắn trấn an cô - Nàng ở nhà có thấy đỡ thêm chút nào không?

- Có... Thiếp đỡ hơn rồi. - Cô nói, nhưng xem chừng vẫn còn yếu lắm. Bấy giờ cô mới mở mắt, cố gắng nhìn cho được người lạ đang đứng phía sau phu quân mình - Đây là...

- À, vị đại hiệp này có lòng tốt, muốn ghé qua thăm chúng ta. Nàng không phiền chứ?Hóa ra, một kẻ hành khất như hắn ta cũng có thể ân cần và dịu dàng với thê tử như vậy. Chẳng bù cho chàng, đường đường là Tuệ Vương, được học hành đến nơi đến chốn nhưng lại không bằng một góc của hắn. Ít ra, hắn còn có thể chăm sóc thê tử, ở bên cô ấy những lúc ốm đau bệnh tật. Còn chàng thì không.

- Không... - Cô khẽ lắc đầu - Thiếp còn thấy vui là đằng khác.

- Nhà chúng ta chẳng có gì đáng giá, mong đại hiệp không cười chê. - Hắn quay sang chuyện trò, vô tình cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của chàng.

- Không sao. - Chàng nở nụ cười hiền hòa, khác xa với vẻ nghiêm nghị ban nãy mà tên hành khất đã thấy - Không biết, bệnh tình của cô có cách nào để chữa trị không?

- Đại phu... đã phải bó tay rồi, thưa đại hiệp. - Cô yếu ớt đáp lời, một vài giọt lệ lăn dài trên má - Thời gian sống của ta... cũng không còn bao lâu nữa.

- Kìa, nàng đừng nói vậy mà! - Hắn đau xót nhìn thê tử, vội vàng lấy tay áo thấm nước mắt cho cô - Nàng chắc chắn sẽ khỏe mạnh trở lại, không được nghĩ tiêu cực như vậy, nhớ không?

Đợi sau khi hắn dỗ dành thê tử xong, chàng cùng hắn ra ngoài nói chuyện riêng. Chần chừ một lát, chàng bảo:

- Điều gì khiến ngươi lạc quan đến vậy?

Lúc bấy giờ, hắn mới khuỵu xuống, ôm đầu bật khóc:

- Ta không hề, đại hiệp hiểu không? Ta chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ để nàng ấy không mất đi niềm tin và lẽ sống thôi. Nhiều lúc, nàng ấy đuổi ta đi, nói rằng nàng không cần một phu quân nghèo khó như ta ở bên chăm sóc nữa. Thực ra, ta biết nàng rất sợ, sợ trở thành gánh nặng cho ta, sợ cái chết của mình sẽ khiến ta đau khổ, nên mới nói ra những lời cay độc như vậy. Nhưng càng thế, ta lại càng phải cứng rắn hơn, để cho nàng có một chỗ dựa vững chắc, cùng ta vượt qua cơn bạo bệnh này.

Sau khi nghe xong lời bộc bạch của tên hành khất, điều đầu tiên Hạc Hiên nghĩ đến chính là, thê tử của hắn rất giống với chàng. Biết mình chẳng còn nhiều thời gian, cô cũng đã cố đoạn tuyệt mọi quan hệ với phu quân, mong hắn sẽ không vì cô mà lỡ dở tương lai. Nhưng hơn ai hết, cô hiểu rằng, tên hành khất mới chính là người cô cần nhất những lúc cuối cùng của cuộc đời. Đó chính xác là những gì chàng cảm nhận được khi biết bản thân chỉ còn một tháng để sống.

Chàng cố thuyết phục mình rằng chỉ khi hòa ly thì Thanh Ca mới được hạnh phúc. Nhưng điều duy nhất chàng không ngờ đến chính là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi gắn bó, Thanh Ca đã động lòng với chàng rồi. Vì thế mà nàng năm lần bảy lượt muốn chữa độc cho chàng, giống như tên hành khất không ngại đi trộm ngựa chỉ để chữa bệnh cho thê tử vậy. Nhưng hắn may mắn hơn nàng, vì hắn vẫn có thể ở bên người mình yêu thương. Còn nàng đã sớm phải hòa ly với phu quân, bởi chàng chưa từng cho nàng bất kì một sự lựa chọn nào.

- Ta sai rồi. - Chàng lẩm bẩm - Ta hối hận rồi.

- Hả? - Tên hành khất đang xúc động cũng phải dừng lại mà hỏi - Sai gì cơ?

- Ngươi cầm lấy số tiền này. - Chàng không trả lời, nhanh chóng lảng sang chuyện khác - Tìm đại phu tốt nhất về chẩn bệnh cho thê tử. Đừng để sự cố gắng của cả hai đổ sông đổ bể.

Hắn ngỡ ngàng đón lấy túi tiền từ tay chàng, nói mãi không nên lời:

- Cho... ta sao? Đa tạ... Đa tạ đại hiệp. - Hắn khấu đầu trước chàng.

Niềm vui chưa đến được bao lâu thì hắn đã nghe thấy tiếng kêu đến nao lòng của nương tử từ trong nhà vọng ra. Cơn đau ập đến, cô quằn quại ôm bụng, thở không ra hơi. Hắn luống cuống lấy lọ thuốc, rắc một ít bột trắng vào bát nước rồi khuấy đều lên. Đoạn, cho thê tử uống vài ngụm. Chỉ vài phút sau, cơn đau đã giảm đi đáng kể và cô cứ thế lịm đi trong vòng tay của hắn.

Ở bên ngoài, Hạc Hiên quan sát được tất cả. Chàng thấy thương cho đôi phu thê hẵng còn trẻ mà đã trải qua nhiều gian nan, vất vả, nhưng cũng rất tò mò với vị thuốc thần kì mà tên hành khất kia sử dụng ban nãy. Nhìn thứ bột trắng mịn ấy, chàng nghĩ ngay đến gói bột thu được ở làng Thiệu, liền quay sang hỏi hắn:

- Có thể cho ta biết lọ thuốc ngươi vừa dùng ban nãy tên là gì được không?

- À, đây là bột Túc Thảo do thê tử ta điều chế, giúp giảm đau rất hiệu quả. Nhưng nàng ấy dặn, mỗi lần chỉ được dùng một ít, nếu không tinh thần sẽ không còn tỉnh táo nữa.

- Nói cách khác, đây giống như một loại chất gây nghiện? - Chàng hỏi ngược lại.

- Chính xác. Nhưng thê tử không cho ta gọi như vậy. Nàng nói ở quê cũ, họ dùng thứ này như một phương thuốc dân gian, nhà nào cũng cất trữ một lọ.

- Quê cũ? - Chàng nhắc lại - Nơi đó ở đâu?

Tên này liếc ngang liếc dọc mấy lượt, vẻ thận trọng lắm, mãi sau mới chịu nói cho chàng:- Làng Thiệu.

"Hóa ra là cùng quê với Thanh Ca", chàng thầm nghĩ. Nếu như vậy thì hẳn là cô ấy cũng biết ít nhiều về vụ thảm án năm xưa. Chi bằng chàng nán lại thêm một chút, đợi cô tỉnh hẳn rồi sẽ hỏi chuyện, chưa biết chừng lại có thêm manh mối.

- À. - Chàng đáp - Vừa hay, ta cũng có một thứ bột tương tự như vậy. Có thể giúp ta xem qua được không?

Chàng lôi chiếc bọc từ trong túi áo, đưa lại cho tên ăn xin. Hắn mở ra, vân vê nhúm bột hồi lâu rồi đưa ra kết luận rằng:

- Đây là bột Túc Thảo đã bị pha trộn.

- Ý ngươi là sao?

- Ngoài Túc Thảo ra thì trong này còn có một thứ bột khác được gọi là Kinh Sa, cũng là một dạng của chất gây nghiện. Hai loại này một khi kết hợp với nhau sẽ khiến cho một thanh niên, dù đang khỏe mạnh đến mấy, cũng phải phát điên.

- Có chuyện như vậy sao? - Chàng tròn mắt nhìn hắn.

- Đúng thế. - Hắn thản nhiên đáp - Cái này, ai mà chẳng biết. Chỉ có những người quen sống trong nhung lụa, giàu sang chưa từng nghe qua mới không rõ.