Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 39: Một Cặp Trời Sinh




"Năm 1922

Yến tiệc Trung thu được tổ chức ngay trong chính điện. Cả hoàng cung bình dị, trầm lắng, nay lại được trang hoàng bởi những dải lụa lấp lánh, sắc đỏ rợp kín cả lối đi. Sở dĩ năm nay đặc biệt như vậy là bởi Hoàng hậu vừa bước qua tuổi ngũ tuần, muốn nhân dịp Tết Đoàn viên này đồng thời trở thành tiệc mừng tuổi của riêng mình nên mới lên kế hoạch kĩ càng, chu đáo đến vậy. Yến tiệc lần này quy tụ rất nhiều hoàng thân quốc thích và quan lại từ nhất phẩm đến lục phẩm, thành ra hoàng cung từ chiều đến giờ đã đông nghẹt người. Kiệu của Tuệ Vương và thê tử của chàng phải vất vả lắm mới chen vào được dòng người, đưa cả hai vào cung an toàn.

Đến nơi, chàng trịnh trọng bước xuống trước, trên người vận y phục xanh bằng tơ tằm Bạch Dương, vừa bóng loáng lại vừa tinh xảo, càng làm nổi bật lên khí chất hơn người của chàng. Tuệ Vương đưa tay, đỡ thê tử xuống kiệu. Trước giờ, ai nấy trong cung đều đồn thổi với nhau rằng Tuệ Vương phi xuất thân từ dân gian, trông lúc nào cũng lấm lem, quê mùa, không mang được dáng dấp của hoàng tộc. Ấy vậy mà ngay khi Thanh Ca lộ diện trước đám đông, ai ai cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nàng.

Nàng khoác trên mình chiếc áo lụa xanh hoàng gia, tuy không hề có họa tiết tinh xảo, nhưng vẫn rất đẹp và trang trọng. Cây trâm phượng được Xuân Kỳ cẩn thận gài lên tóc nàng giữa những cây trâm nhỏ khác, khiến khuôn mặt nàng bừng sáng như ánh trăng, trong trắng và lộng lẫy.

- Điện hạ... Họ đang nhìn chàng kìa. - Nàng khẽ thì thầm vào tai chàng, đôi mắt không quên liếc nhìn đám đông một lượt.

- Không, họ đều đang nhìn nàng. - Chàng đáp lại, từ tốn dắt nàng vào trong chính điện.

Lúc bấy giờ, Thanh Ca mới thực sự tin lời chàng nói. Tất cả những vị quan lại và thê tử của họ trong sảnh đều đang nhìn nàng chăm chăm. Nàng run rẩy nắm chặt tay chàng, lo lắng hỏi nhỏ:

- Có phải Xuân Kỳ trang điểm cho ta đậm quá không? Hay vì ta đeo nhiều trâm quá nên họ mới nhìn kĩ như vậy?

Chàng bật cười vì câu hỏi quá đỗi ngây ngô của nàng:

- Ngốc ạ, bởi vì nàng trông rất đẹp.

Mỗi khi được Hạc Hiên khen, dù chỉ là một câu thôi cũng đủ khiến mặt nàng đỏ ửng lên. Nàng thẹn thùng quá, chỉ biết cúi mặt, ngoan ngoãn đi theo chàng.

Thanh Ca vừa bước chân vào chính điện đã phải ngỡ ngàng trước sự bố trí công phu và phức tạp của Hoàng hậu. Ở thềm dưới cùng, hàng trăm chiếc bàn lớn nhỏ được xếp về hai phía dành cho những vị quan từ nhất đến lục phẩm. Ở bậc thứ hai, bốn chiếc bàn lớn hơn được bày ra dành cho bốn vị Hoàng tử đương triều, trong đó có cả Hạc Hiên. Và cuối cùng, ở trên cao, bàn của Hoàng đế và Hoàng hậu tọa lạc ngay chính giữa, tượng trưng cho tâm điểm của bữa tiệc.

Đoạn, cả hai an tọa ngay dưới bàn của Hoàng hậu và Hoàng đế, bắt đầu thưởng thức những vũ khúc êm ái giữa chính điện.

- Điện hạ, kia có phải Thành Quận Vương Sơn Lâm không? - Nàng giật tà áo chàng mà hỏi.

Từ lúc bước vào điện, nàng đã va phải ánh mắt đầy hung dữ của Sơn Lâm và ngay lập tức có ác cảm với hắn. Bởi vậy mà đó đến giờ, nàng cứ chăm chăm nhìn hắn, mãi mới hỏi chàng được một câu ra hồn.

- Ừ. - Chàng khẽ đáp, không quên quay sang hành lễ với Huynh trưởng.

Hắn cũng đáp lại bằng một cái gật đầu rồi tiếp tục mời rượu những vị quan nhất phẩm ở dưới. Tương tự như thế, Vũ Hoàng và Y Lạc bàn bên cũng được rất nhiều người chúc tụng, dường như không hề để ý đến hai người họ ở bên này. Bấy giờ, nàng mới nhận ra, không hề có một vị quan nào đến mừng rượu chàng cả.

Từ ngày nàng được gả cho Tuệ Vương cũng chưa từng thấy một ai ghé qua phủ, cùng chàng bàn chuyện triều chính hay đơn cử là gửi lời hỏi thăm chàng. Kể cả khi chàng gặp nạn ở Lam Thành cũng không nhận được một sự trợ giúp nào từ triều đình. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy bất công cho phu quân vô cùng!

- Điện hạ, vì sao bọn họ không ai đến chúc rượu chàng? - Nàng quay sang so sánh với Mạnh Kiên - Tứ Hoàng tử tuy còn trẻ nhưng đã được nhiều vị quan chúc tụng như vậy rồi, lẽ nào họ lại dám không để ý đến chàng?

- Khi xưa mẹ ta còn sống, luôn bị Hoàng hậu và các phi tần khác chèn ép, tranh sủng. Kể cả các con của họ là Huynh trưởng, Tam đệ hay Tứ đệ đều không được phép giao du với ta. Từ sau khi mẹ mất, Hoàng hậu đẩy ta về biên cương, để ta không có cơ hội giành ngôi Thái tử với Tam đệ. Tuy hoàng huynh sống ở biên cương nhưng lại kết thân được với nhiều tướng sĩ, quan hệ cũng không hề tầm thường. Còn ta, sống ở vùng xa xôi hơn nên lại không được may mắn như vậy.

Chàng xoay ly rượu trên tay, chầm chậm kể lại chuyện cũ. Thấy chàng có chút không vui, nàng rót vội ly rượu, đưa ra trước mặt chàng mà bảo:

- Nếu không ai mời rượu chàng, ta sẽ mời. Trong mắt ta, chàng tuyệt vời hơn bất kì vị Hoàng tử nào từng sống trên đời này. Không cần phải buồn vì bọn họ, chàng có ta ở đây rồi.

Nàng là vậy, luôn công bằng và sâu sắc. Nếu không ai ghé qua chúc rượu phu quân nàng - một người công minh, chính trực thì chính nàng sẽ là người làm điều đó. Bởi vì hơn ai hết nàng hiểu tất cả những nỗ lực và cống hiến của Tuệ Vương đều phải có đổ máu, có hi sinh mới đạt được. Vậy lẽ nào phận làm thê tử như nàng lại không biết trân trọng điều ấy?

- Đa tạ. - Chàng đáp lễ như thể Thanh Ca chính là một vị nữ quan thực thụ - Mạc đại nhân quả nhiên tinh tế vô cùng, có thể nhìn thấu lòng người. Hãy cùng ta uống hết ly rượu này, được chứ?

- Được. - Nàng tươi cười cạn chén cùng chàng.

Thanh Ca vừa đặt ly xuống thì Hoàng đế và Hoàng hậu giá đáo, toàn bộ người trong chính điện đều đứng lên hành lễ. Chờ khi hai người yên vị rồi, mọi người mới trở lại chỗ ngồi và yến tiệc mới chính thức khai mạc.

Nhạc nổi lên, sáu vũ nữ áo xanh bắt đầu đi ra từ hai phía, nhanh chóng quây lại thành vòng tròn nhỏ. Những dải lụa hồng trên tay người vũ nữ cứ chuyển động nhịp nhàng, nối tiếp nhau thành nhiều gợn lớn nhỏ, giống như một vòng lặp sóng không hồi kết. Tưởng chừng những vũ nữ sẽ nhanh chóng tản ra, hoàn thành nốt màn điệp khúc của mình, nào ngờ mười hai cánh tay nhanh chóng đan lại với nhau, kéo căng những dải lụa trên tay. Hàng trăm mũi kim nhỏ được bắn ra, bay thẳng về phía Tuệ Vương và thê tử của chàng.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chàng đã nhanh chóng dựng chiếc bàn lên, một tay giữ bàn, một tay choàng qua người Thanh Ca. Những mũi kim bị bắn ra, hầu hết đều găm vào mặt bàn. Duy chỉ có một chiếc duy nhất đã sượt qua mép bàn, ghim thẳng vào cánh tay chàng đang che chắn cho thê tử.

Kế hoạch ám sát Tuệ Vương không thành, sáu người vũ nữ kia lần lượt cắt cổ tự sát ngay giữa chính điện. Hàng loạt cấm vệ quân từ ngoài tràn vào, nhanh chóng dẹp loạn. Ai có mặt trong cung lúc bấy giờ đều đứng ngồi không yên, liên tục xì xào lớn nhỏ. Chỉ khi Hoàng đế lớn giọng trấn áp thì tiếng ồn mới giảm đi đáng kể. Lúc này, mọi sự chú ý đều dồn vào Thanh Ca và Hạc Hiên - mục tiêu chính trong buổi tấn công ở chính điện ngày hôm nay.