Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 38: Cự Tuyệt




"Năm 1922

Thanh Ca vừa đặt chân vào Tuệ Vương phủ sau nhiều ngày lưu lạc ở chốn biên cương, Xuân Kỳ đã chạy đến, ôm chầm lấy nàng:

- Vương phi, người trở về rồi. Em nhớ người quá... - Cô nghẹn ngào không nói nên lời - Gần một tháng em chưa được gặp Vương phi rồi...

- Ta đã về rồi kia mà. - Nàng hiền từ vỗ về Xuân Kỳ - Cơ mà có người cần được em quan tâm hơn ta đấy.

Nàng đưa mắt nhìn qua Đức Khải - người đang còn ngại ngùng chưa dám bước chân vào cửa.

- Đức Khải huynh sao... - Xuân Kỳ gãi đầu - Em ngại lắm, không ra đâu.

- Vì ngại nên ta mới tạo điều kiện cho em đó chứ! - Nàng bật cười tháo tay Xuân Kỳ ra, đẩy cô về phía hắn. Cô ngập ngừng mãi rồi mới chịu đi qua, hỏi han Đức Khải vài câu. Trông họ ngượng ngạo hệt như cái ngày chàng cưới nàng về làm thê tử vậy. Nghĩ đến đây, nàng lại có chút chạnh lòng, không kìm được mà nhìn về phía Hạc Hiên. Chàng đang cùng một vài gia nhân dỡ đồ ra khỏi ngựa.

- Điện hạ, để chúng nô tì làm cho, ngài cứ vào nghỉ trước đi. - Một tì nữ trong phủ lên tiếng. Chàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, rồi bình thản bước vào trong thư phòng. Nàng chầm chậm đi theo, lén lút nhìn chàng từ phía sau. Bỗng, chàng đứng khựng lại, làm Thanh Ca không cẩn thận va thẳng vào lưng chàng. Chàng quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi:

- Nàng đi theo ta là có chuyện gì?

- Ta... Chỉ muốn hỏi xem chàng đã đỡ mệt hơn chưa.

- Ta đỡ nhiều rồi, đa tạ đã hỏi thăm. - Chàng toan đi thì lại chợt nhớ ra gì đó, quay ra bảo với nàng - Nếu nàng không bận thì vào thư phòng, ta có chuyện cần bàn.

Nàng ngoan ngoãn đi theo Hạc Hiên, nhẹ nhàng ngồi xuống chờ chàng. Đoạn, chàng lên tiếng:

- Nàng có biết Tam đệ là người đứng sau vụ thiếu hụt lương thực ở Lam Thành không?

- Chàng nói gì? - Nàng tròn mắt ngạc nhiên - Có chuyện ấy thật sao?

- Dù rất không muốn, nhưng ta vẫn phải tìm ra chứng cứ buộc tội Tam đệ. Có lẽ việc này, chỉ có nàng mới làm được.

Trước giờ, quan hệ của chàng và Vũ Hoàng không được tốt. Nhưng cũng không phải vì thế mà chàng rắp tâm hãm hại y. Dẫu sao, y cũng chính là đệ đệ của chàng. Nếu có một ngày chàng phải đứng ra tố cáo y trước mặt phụ hoàng thì chắc chắn y đã phạm phải tội tày trời. Và có lẽ, ngày ấy với y sẽ không còn xa nữa.

- Ý chàng là... ta sẽ phải tiếp cận Y Lạc tỷ để lấy được chứng cứ từ Dạ Tinh Cung? - Nàng hơi ngạc nhiên trước kế hoạch của chàng.

- Ta tin... Y Lạc sẽ đứng về phía nàng.

- Ta sẽ thử. Nhưng có chuyện này, ta muốn nói với chàng.

- Nếu là chuyện về Tam đệ, thì hãy cứ tự nhiên. Còn nếu là về chuyện ở ngôi làng cũ, ta e rằng mình không đủ kiên nhẫn để nghe nàng giải thích.

Lời của chàng như đập tan mọi hi vọng nhỏ nhoi trong nàng, biến nàng trở thành một kẻ ngốc không hơn không kém. Nàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi nhanh chóng rời khỏi thư phòng. Nàng đã định sẽ nói cho chàng về chuyện cái túi thơm và miếng ngọc bội của mẹ nàng nhưng xem ra, chàng đã không còn hứng thú với bất kì câu chuyện nào của nàng nữa rồi.

Những ngày sau đó, nàng cũng không đến gặp chàng, và chàng cũng không mở lời với nàng. Tất cả mọi kế hoạch đều do Đức Khải thuật lại cho nàng nghe, và khi nào, hắn cũng dặn dò nàng phải hành động cẩn thận.

Bỗng nhiên, nàng thấy thật nực cười. Phu quân của Thanh Ca là Tuệ Vương, chứ đâu phải là Đức Khải, nhưng việc gì cũng đều là hắn lo liệu. Tuệ Vương ngày xưa mà nàng biết đâu rồi? Người đã từng đem nàng - một cô nương không rõ lai lịch về phủ, sẵn sàng cưới nàng, hứa hẹn sẽ cho nàng cả đời an yên đâu rồi? Sao giờ đây, chỉ còn lại là những cuộc chạm mặt vô tình trong phủ và rồi không một lời chào hỏi mà đi? Nàng đã làm gì để khiến cho chàng lạnh nhạt như vậy? Thanh Ca cần một câu trả lời thích đáng từ phía chàng.

- Nương nương, là tại hạ đây.

Đức Khải đứng ngoài gọi cửa, khiến nàng thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man của mình. Nàng đáp lại rồi nhanh chóng mở cửa cho hắn.

- Điện hạ đã sắp xếp một cuộc hẹn cho người và Y Lạc nương nương. Việc cấp bách, không thể chậm trễ.

- Ta hiểu rồi.

Nàng gật đầu rồi ngay lập tức lui vào trong sửa soạn. Không lâu sau, Thanh Ca cùng Đức Khải lén lút đến điểm hẹn, nơi Y Lạc đã đứng chờ từ khi nào. Thấy nàng, cô không khỏi xúc động rơi lệ, phải gắng gượng lắm mới nói được một câu trọn vẹn:

- Muội vẫn ổn chứ?

Nàng đỡ lấy hai tay Y Lạc, ngậm ngùi đáp lại:

- Ta ổn, Y Lạc tỷ thì sao?

- Từ sau khi muội gả vào Tuệ Vương phủ, phu quân đã giam lỏng ta. Thật may làm sao, ta vừa được thả ra từ đêm qua, nên mới có dịp gặp muội như thế này.

- Xin lỗi tỷ, đều vì ta mà tỷ phải chịu khổ. Đáng lẽ ra, ta không nên lôi tỷ vào chuyện này.

- Không, Thanh Ca muội. - Y Lạc cầm lấy tay nàng thủ thỉ - Những gì muội đang làm đều không sai, có sai thì là do phu quân ta đã lầm đường lạc lối. - Cô quay mặt đi, thở dài thườn thượt - Ở trong thư, Tuệ Vương đã nói cho ta tất cả tất cả mọi chuyện. Nếu muội cần bất cứ thứ gì, cứ nói với ta, ta sẽ giúp muội.

"Ra chàng đã lo chu toàn mọi thứ rồi", nàng tự nhủ, mắt ánh lên ý cười, "Chàng vẫn quan tâm đến ta đấy thôi". Ngẫm nghĩ hồi lâu, nàng lên tiếng:

- Vậy... ta muốn nhờ tỷ một chuyện. Ta muốn một lần nữa vào Dạ Tinh Cung để tìm chứng cứ buộc tội Vũ Hoàng. Tỷ vẽ lại giúp ta kết cấu của cung, và những nơi Vũ Hoàng thường cất giấu sổ sách.

- Muội định đột nhập vào Dạ Tinh Cung sao? Liệu như vậy có quá nguy hiểm không?

- Không sao đâu. - Nàng tự tin khẳng định - Ta trước giờ chưa từng thất bại lần nào, Y Lạc tỷ hãy cứ yên tâm.

- Phải rồi. - Y Lạc bật cười - Dạo này muội và Tuệ Vương thế nào rồi? Bao giờ thì có tin vui báo ta đây?

Nàng nghe xong thì đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:

- Điện hạ với ta còn đang giận nhau, lâu rồi chưa nói chuyện. Nhưng mà ta chắc chắn sẽ làm lành với chàng, tỷ không cần quá lo lắng.

Đức Khải đứng bên, nghe hai người nói chuyện mà lắc đầu ngao ngán. Hắn không ngờ nàng lại có thể lạc quan như vậy sau nhiều lần bị Tuệ Vương lơ đẹp. Về nhà, hắn liền đem chuyện này bẩm báo với Tuệ Vương và nhận lại sự im lặng đến vô vọng của chàng. Một hồi sau, Hạc Hiên mới mở lời:

- Nàng ấy có nói như vậy sao?

Hắn nghe xong mừng như bắt được vàng, vội đáp lại:

- Dạ phải. Hắn còn tưởng chủ tử của mình động lòng mà thay đổi suy nghĩ, nào ngờ chàng nói một câu như gáo nước lạnh dội vào mặt hắn:

- Xem ra, ta vẫn chưa đủ nhẫn tâm rồi.

- Điện hạ... Ngài còn muốn như vậy đến bao giờ nữa? - Hắn đứng đối diện với chàng, lớn tiếng chất vấn - Tuy không ưa gì Vương phi, nhưng tại hạ rất đồng cảm với người. Tại hạ biết ngài có nỗi khổ riêng, nhưng có nhất thiết cứ phải làm khổ Vương phi như vậy không?

Chàng cười nhạt, lắc đầu lia lịa. Tay cầm bình rượu, chàng rót ra hai ly, một cho mình, một cho Đức Khải.

- Ngồi đi. - Chàng bảo.

Hắn hơi mơ hồ nhưng vẫn nghe theo, do dự khi đón lấy ly rượu từ tay chàng.

- Ta muốn nhờ ngươi một chuyện. Chỉ có ngươi mới giúp được ta mà thôi.