"Năm 1922
Có một khoảng thời gian, Mạc Thanh Ca luôn phải chịu đói. Nàng đi xin khắp nơi nhưng chẳng ai chịu cho nàng một miếng ăn. Không một ai, cho đến tận bây giờ. Trong hoàn cảnh khốn khó thế này, nàng nhận được một miếng bánh của người lạ, người mà nàng chưa bao giờ biết tên. Còn gì cảm động hơn điều đó khi bản thân nàng đã từng bị người khác xua đuổi?
- Đa tạ huynh... - Nàng ngập ngừng đón lấy mẩu bánh - Trước giờ, chưa ai từng sẵn sàng chia sẻ với ta như thế. Có lẽ, huynh là người đầu tiên.
- Đây là bánh của cô và Tiểu Thục kia mà. - Chàng khẽ cười - Vì cô nhất định không ăn, nên ta mới phải chia nửa.
- Là ta nghĩ ngợi nhiều rồi. - Nàng bật cười - Vậy theo ý huynh, mỗi người một nửa.
- Mẹ ơi. - Tiểu Thục lay nhẹ vai nàng - Sao người ấy có vẻ tốt với mẹ như vậy? Con tưởng đó là người xấu, nhưng người ấy đã bảo vệ chúng ta, còn chia cho mẹ một nửa bánh. Chẳng lẽ đó là phu quân của mẹ sao? Nếu như vậy, con phải gọi người ấy bằng cha rồi.
Thanh Ca nghe xong thì ngượng chín mặt, lí nhí giải thích:
- Không phải đâu, huynh ấy chỉ là... - Đến đây, nàng ngưng hẳn. Nàng chưa thể định nghĩa được quan hệ giữa nàng với chàng. Chỉ là vô tình gặp mặt giữa chốn rừng sâu nước độc thế này, Thanh Ca cũng không biết chàng là bạn hay thù, là người quen hay người lạ. Chỉ biết cả nàng và chàng phải nương tựa lẫn nhau để thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù. Nếu sau này thoát khỏi đây rồi, chắc gì cả hai còn gặp mặt?
- Mẹ không nói nghĩa là đúng rồi. - Tiểu Thục reo lên sau một hồi chờ đợi câu trả lời từ nàng. Và như một điều hiển nhiên, cô bé chạy đến bên chàng, hào hứng hỏi - Cha là cha con sao? Sao trước giờ cha không đi tìm con?
Chàng mỉm cười, xoa đầu Tiểu Thục:
- Ta không phải là phu quân của mẹ con cũng không phải là cha con.
Chàng định giải thích thêm nhưng Tiểu Thục đã mếu máo ngắt lời:
- Con không chịu đâu. Trước giờ con chưa từng gặp cha. Sao bây giờ được gặp rồi, cha lại không nhận con?
Với một đứa trẻ chỉ mới lên bốn, quả thật từ chối là một điều vô cùng khó khăn. Thế là, bằng sự dịu dàng của mình, chàng nhẹ nhàng đáp lại:
- Được rồi, ta chỉ đùa con thôi. Tiểu Thục ngoan, đừng khóc nhé.
- Con biết mà. - Tiểu Thục liền vui vẻ trở lại - Vậy cha tên gì? Tiểu Thục muốn biết.
- Ta là Hạc Hiên.
- Vậy sao cha biết mẹ với con ở đây mà tìm? - Tiểu Thục ngây ngô hỏi.
Đến câu hỏi này, cả chàng và nàng đều không biết phải giải thích như thế nào, đành viện cớ trời đã khuya liền bắt Tiểu Thục đi ngủ:
- Tiểu Thục này, đã đến giờ đi ngủ rồi. Mau lại đây nào. - Nàng vẫy tay, ngỏ ý muốn Tiểu Thục đến bên mình.
- Không. Tiểu Thục muốn ngủ bên cha cơ. - Cô bé nhất quyết không chịu, liền nằm xuống ngay cạnh chàng, cuộn tròn mình lại và bắt đầu nhắm mắt. Nàng nói không được, cũng đành nhờ chàng trông nom cô bé:
- Lại phiền đến huynh rồi. - Nàng nói rồi lấy tay dập lửa - Tuy lửa có thể đuổi được thú rừng nhưng khói tỏa ra sẽ thu hút bọn chúng. Suy cho cùng, vẫn là nên dập lửa thì hơn. Ta sẽ canh chừng qua đêm, huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi. Sáng mai, chúng ta sẽ tìm cách rời khỏi đây.
- Không cần lo cho ta. Cô nương mới là người cần nghỉ ngơi. - Chàng khẽ nói - Cô nương hẳn cũng vì bất đắc dĩ mới phải trốn vào nơi hang sâu thế này, đúng không?
- Ta cũng giống huynh, vì bị truy đuổi mà nên nông nỗi này. Nhưng như vậy còn tốt hơn là bị giam trong đại lao, đánh mất tự do của bản thân.
Thanh Ca vừa kể, vừa bồi hồi nhớ lại chuyện xưa. Khi còn ở nơi biên cương Lam Thành, nàng không ít lần đụng độ lũ buôn người, chỉ vì một lần sơ suất mà bị bọn chúng tóm gọn. Thế là nàng bị xích lại, nhốt trong ngục tối, sống những ngày tháng tủi nhục của một nữ nhân mang thân phận nô tì. Nàng đã nhiều lần vượt ngục nhưng bọn chúng quá đông và khỏe. Nàng không những không thoát ra được, còn bị chúng tra tấn đến chết đi sống lại. Đến giờ đã ngót nghét gần một tháng kể từ lần vượt ngục cuối cùng của nàng nhưng đâu đó những vết thương vẫn còn đang rỉ máu, mỗi lần cử động đều đau như xát muối. Bây giờ khi nghĩ lại, nàng vẫn còn cảm thấy xót xa cho chính mình.
- Vậy ra, cô vừa chạy trốn khỏi đại lao? - Đến lượt chàng dành sự nghi hoặc cho nàng.
- Ta đương nhiên không phải tù nhân vượt ngục. - Nàng cao ngạo khẳng định - Ta và Tiểu Thục bị lũ buôn người bắt giữ. Mà thôi, có nói huynh cũng không hiểu được.
Đôi mắt chàng trở nên buồn thẳm hơn bao giờ hết. Màu u tối bao trọn lấy khuôn mặt chàng. Hạc Hiên cúi mặt, thở dài não nề:
- Ta không ngờ đến bây giờ, bè lũ buôn người còn trắng trợn như vậy. Kể cả một cô nương như cô và một đứa trẻ như Tiểu Thục, bọn chúng còn không tha, ta không biết bọn chúng còn làm ra những điều trái với luân thường đạo lý gì được nữa.
Chàng không kìm được mà nói ra, khiến Thanh Ca vô cùng ngỡ ngàng. Nghe đến đây, nàng mới biết chàng chắc chắn không phải người thường.
- Huynh... - Nàng định hỏi chàng điều gì đó - Thôi, không có gì. - Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp - Ta không biết huynh là ai, nhưng thực sự ta rất muốn giải thoát cho những cô nương có cùng cảnh ngộ với ta trong đại lao. Ta tin rằng, huynh làm được. Huynh... giúp ta được không?
- Chỉ cần thoát ra khỏi đây, ta nhất định sẽ đưa họ trở về an toàn. - Chàng một mực khẳng định.
- Cho ta cùng đi với huynh. Dù không giúp gì được nhiều, nhưng ta sẽ gắng hết sức. Vì ta đã có lời hứa... một lời hứa ta không thể không hoàn thành. - Nàng nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé của mình. Dưới ánh trăng mờ ảo của màn đêm, mười đầu ngón tay tím tái của nàng hiện ra khiến chàng ngạc nhiên vô cùng. Điều này chứng tỏ rằng nàng không được khỏe, hay nói đúng hơn là bị trúng độc. Nhưng dường như nàng đã quá quen với cảnh ấy nên vẫn bình thản như không. Nàng vơ lấy cây kim trong túi vải, châm vào đầu ngón, ép cho máu chảy ra. Từng giọt, từng giọt chảy xuống, thấm đẫm nền đất khô. Đó là cách để nàng khống chế độc trong người, ngăn không cho chúng phát tác. Nhờ thế, nàng cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cất cây kim đi, nàng ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tảng đá lớn. Vì nàng không nói, chàng cũng không tiện hỏi, chỉ biết ôm lấy vết thương, chờ cho màn đêm qua đi và bầu trời lại rực sáng. Đó là lúc, Hạc Hiên, Thanh Ca và Tiểu Thục phải tìm đường thoát ra khỏi đây."