"Năm 1922
Thanh Ca vừa trải qua một giấc mơ kì lạ. Nàng thấy mình đang đứng giữa mỏm đá cheo leo, phía sau là vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Nàng nhìn ra trước, thấy bé Tiểu Thục đang chạy nhảy, chơi đùa cùng lũ bướm. Nhưng khi nàng tiến lại gần, một màn sương bao phủ, quấn lấy Tiểu Thục vào trong. Nàng cứ gọi mãi, nhưng chẳng thể nghe thấy tiếng đáp của cô bé. Và rồi, nàng bừng tỉnh.
Lạ thay, nàng không còn cảm giác dồn nén nơi lồng ngực như bao ngày, chỉ cảm thấy bản thân đang tràn đầy sinh lực. Nàng quay mặt sang, chiếc gối ngăn cách đã biến mất từ bao giờ, để cho nàng thoải mái lăn lộn, nằm trong vòng tay chàng lúc nào không hay. Nàng ngượng ngùng bật dậy, đưa tay lên nhéo má.
"Tỉnh táo lại... Chỉ là vô tình nằm thôi, không có gì phải ngại". Nàng tự động viên bản thân như vậy.
Bấy giờ, nàng mới phát hiện trên cổ tay có quấn dải băng, sờ vào thấy nhói, xem chừng là vết thương mới. Nhưng mà nàng chẳng nhớ gì về chuyện hôm qua cả. Từ sau khi thổ huyết, người nàng cứ lâng lâng như lên trời, không phân biệt được thực hay ảo, tâm trí rất đỗi mơ hồ. Điều duy nhất còn tồn đọng trong nàng chính là những cử chỉ ân cần, dịu dàng của chàng mỗi khi nàng bị cơn đau hành hạ. Chỉ nghĩ đến thôi, mặt nàng lại đỏ ửng lên vì ngượng.
Hạc Hiên vẫn đang còn ngủ say nên Thanh Ca chưa vội đánh thức. Nàng cẩn thận rời giường, bắt đầu sửa soạn lại y phục. Nhớ lời chàng dặn hôm qua, nàng đã lôi bộ y phục mới từ trong túi vải ra mặc, quả nhiên đẹp và sắc sảo hơn nhiều so với những bộ y phục trước đây của nàng. Thanh Ca vốn là người đơn giản. Thay vì búi tóc, cài trâm như bao cô nương khác, nàng chỉ túm tóc lại ra sau cho gọn. Nhưng vì muốn cài cây trâm phượng, nàng đã quyết định thay đổi kiểu tóc của mình. Búi tóc gọn gàng xong xuôi, nàng cứ chần chừ mãi không cài trâm. Nàng đưa lên rồi hạ xuống, cứ vậy đến hàng trăm lần vẫn chưa xong. Ngay khi nàng định từ bỏ thì chàng bất ngờ xuất hiện, cầm lấy bàn tay nàng. Chàng khéo léo cài trâm cho thê tử, hướng mặt nàng về phía gương. Chàng khẽ thì thầm:
- Nàng đẹp lắm.
Mặt nàng đỏ bừng lên, chỉ chực dùng tay che mặt để giấu đi vẻ ngượng ngùng của bản thân. Cuối cùng, khi bình tĩnh lại, nàng bảo:
- Điện hạ... Ngày hôm qua... Ta...- Nàng muốn nói lời cảm ơn nhưng lại để ý đến vết thương ở cổ tay của chàng - Điện hạ bị thương sao?
- Ta không sao. - Chàng rút tay về, giũ áo xuống che đi phần gạc trắng ở tay - Chỉ là vô tình quệt phải cành cây, gây ra vết thương không đáng có. Nàng không cần lo lắng.
- Sao lại không? Hôm qua, Điện hạ còn bị thương kia mà. Nàng tức tốc xắn tay áo, định sẽ kiểm tra vết thương cho chàng nhưng chàng lại khéo léo trấn an nàng bằng nụ cười hiền hậu của mình:
- Hôm qua, ta đã nhờ đại phu xem qua rồi. Hoàn toàn không sao cả.
Hạc Hiên nói dối. Cụm từ "không sao cả" của chàng chẳng qua chỉ là để nàng khỏi lo nghĩ chứ thật ra từ sau khi thay máu, người chàng nóng như lửa đốt. Bà cụ bảo rằng, tuy việc thay máu đã thành công hơn mong đợi, song nó chỉ cứu được tính mạng của nàng. Ngoài việc phải chịu cơn đau do kịch độc phát tác, việc máu không phù hợp với cơ thể có thể khiến chàng thổ huyết bất cứ lúc nào. Nếu không sơ cứu kịp thời có thể tăng xông mà chết. Nhưng chàng tin bản thân có đủ khả năng chịu mọi đau đớn. Chỉ cần một tháng nữa, chàng lo liệu mọi thứ đâu ra đó thì có thể yên nghỉ nơi cửu tuyền.
Chàng biết phụ hoàng từ lâu đã nhắm chàng cho vị trí Thái tử, chàng không thể vì lợi ích riêng mà từ chối mong ước này của ông. Tuy chức vị này không thể tùy tiện giao cho ai, nhưng chàng vẫn tin Mạnh Kiên - Tứ đệ của chàng có thể đảm nhiệm được. Duy chỉ có một điều chàng vẫn luôn băn khoăn, đó là hạnh phúc của Thanh Ca sau này. Nếu như chàng chết đi, ai sẽ sẵn sàng lấy một góa phụ về nhà, chăm sóc và thương yêu nàng như chàng đã từng làm? Nếu có thể, chàng sẽ lập tức hòa ly với nàng ngay. Chỉ cần không dính dáng tới Hạc Hiên, Thanh Ca chắc chắn sẽ hạnh phúc.
- Thật sao? Vậy có phải vị đại phu ấy đã chữa độc cho ta không? - Giọng nói trong trẻo của nàng làm chàng thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn - Sáng nay khi tỉnh dậy, ta cảm thấy lạ lắm. Giống như bản thân mới được... tái sinh vậy. Nghe có vẻ kì nhỉ? - Nàng lẩm bẩm - Độc của ta, đâu có dễ chữa khỏi như vậy cơ chứ?
- Chỉ cần nàng khỏe mạnh là được, không cần lo nghĩ nhiều đến vậy. - Chàng vẫn giữ nụ cười ấy trên môi nhưng tâm trí không thoát khỏi nỗi u sầu.
Còn nàng nghe xong thì yên tâm hơn hẳn, trong lòng không còn vướng bận chuyện đêm qua. Sau rồi, nàng giúp chàng sửa soạn y phục. Cả hai vừa định ra ngoài thì Đức Khải hớt hải chạy vào, miệng lắp bắp:
- Điện hạ... Ngài...
- Có chuyện gì vậy Đức Khải huynh? - Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.
- Chuyện là... - Hắn mãi chẳng nói nên lời - Ta nghe nói hôm qua Điện hạ gặp chuyện, phải tức tốc mời đại phu. Ngài có làm sao không?
Chàng bật cười vỗ vai Đức Khải:
- Ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là Vương phi có chút không khỏe, nên ta mới mời đại phu về.
- Ngài và nương nương không sao là tại hạ yên tâm rồi. À, hôm qua người của ta báo về, đã cứu được Xuân Kỳ ra rồi ạ. - Hắn thành thật bẩm báo.
- Còn Y Lạc tỷ thì sao? - Nàng nhớ về những ngày tháng ngắn ngủi bên cạnh Y Lạc, trong lòng không khỏi tiếc thương cho số phận của cô.
- Y Lạc nương nương... Lựa chọn ở lại Dạ Tinh Cung. - Hắn lắc đầu.
- Như vậy cũng được gọi là tin tốt. - Chàng vỗ vai an ủi nàng - Nhưng nếu ngươi đến đây rồi thì ngồi lại, ta có chuyện muốn nói.
Sau khi đóng cửa, hắn ngồi xuống bàn, vơ vội lấy bình trà. Có lẽ hôm qua uống hơi quá chén nên mới sáng ra, hắn đã bị cơn khát hành hạ, tu ừng ực mấy tách. Uống xong, hắn mới hỏi chủ tử của mình:
- Điện hạ có chuyện gì muốn nói sao ạ?
- Chuyện thích khách phục kích ở đầm Dạ Cửu hôm qua, ngươi nghĩ thế nào?
Lại một câu hỏi khiến Đức Khải phải suy nghĩ. Trước giờ, hắn ghét nhất là phải trả lời những câu hỏi hóc búa của Hạc Hiên. Chủ tử của hắn văn võ song toàn, học vấn uyên thâm, còn hắn đó giờ chỉ toàn chém và gϊếŧ, chưa từng chuyên tâm học hành. Nhớ khi nào hắn vẫn còn là dân trộm máu mặt ở chợ, chẳng ngán một ai. Ngày ấy, có người thách hắn cướp được ngọc bội của Nhị Hoàng tử, phần thưởng là một trăm ngân lượng. Một món hời như vậy, Đức Khải dại gì mà từ chối. Thế là, hắn cùng đồng bọn bày mưu tính kế đủ đường, định cướp một mẻ lớn rồi giải nghệ. Nào ngờ cả bọn vừa xông vào cướp, chàng một tay đã hạ gục toàn bộ. Nhưng khác với những gì hắn tưởng tượng, chàng không tống hắn vào ngục. Ngược lại, vị Nhị hoàng tử xa lạ kia còn cho Đức Khải một con đường sống, cất nhắc hắn về làm thị vệ thân cận cho mình.