Năm 1922
Khánh Nhã, ả là ai trên thế gian này? Là tiểu thư cành vàng lá ngọc, sắc đẹp vạn người mê, hay một nữ nhân bán nước chỉ biết gian díu với kẻ thù? Hóa ra, ả là cả hai. Mà có khi còn nhiều hơn thế.
Ả đã mang thai con của Trần Mạnh được hai tháng. Đó là quãng thời gian đọa đày của đời ả. Từng cái chạm, từng cái hôn môi của hắn đều là cực hình với Khánh Nhã. Ả ghê tởm hắn, ghê tởm cả đứa con mà ả mang trong bụng.
Cha ả, Phạm Bằng, đã chấp thuận gả đứa con gái duy nhất cho tướng giặc. Ông ta mơ tưởng về một nửa giang sơn của nhà Yên, càng muốn chễm chệ ngồi lên vị trí nguyên soái oai vệ. Những lần ả bị hành xác, Phạm Bằng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Sau khi điều chế xong Yêu Độc để phục vụ chiến tranh, Khánh Nhã đã quyết định bỏ trốn. Chẳng may đang đi trên đường lại sa vào bẫy thú, lúc trời chập choạng tối thì vô tình gặp được Thanh Ca.
Trần Mạnh bế ả về, cho ăn chút cháo rồi bắt ả đi ngủ. Nhắc đến đứa con trong bụng là hắn lại thờ ơ, lảng tránh. Trần Mạnh cũng chưa từng hứa hẹn gì với ả. Mà kể cả khi ả sinh con ra, hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa. Sớm muộn gì ả cũng sẽ chết trong tay hắn. Vậy nhân lúc còn được hắn sủng ái, ả sẽ dồn hết nỗi nhục nhã sang người nàng. Bắt đầu từ việc dùng cực hình.
Nàng bị trói lên cột chữ thập như mười năm về trước. Vừa rảo bước, nàng ta vừa bảo:
- Tiện Bì à, ngươi đã hiểu cái giá phải trả khi hãm hại ta chưa? Ngươi tráo dâu, ngươi đẩy ta xuống bùn sâu. Bây giờ ta cũng sẽ để cho người nếm mùi đau khổ. Trên tay ta đây là Yêu Độc mới được chế tác. Uống vào thì cả mẹ con nhà ngươi đều chầu Diêm vương. Trong vòng ba ngày tới, độc sẽ ngấm vào bào thai, tự đào thải ra ngoài. Lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng sẽ thối rữa. Chẳng mấy chốc các ngươi sẽ thành cái xác khô. Ta rất muốn xem ngươi chết dần chết mòn vì kịch độc đấy, Tiện Bì ạ.
- Im miệng! - Ả gào lên - Ta chỉ muốn gϊếŧ chết thứ yêu nghiệt đang lớn dần trong bụng mình mà thôi. Mẹ? Mẹ là cái gì? Ta không muốn. Nếu nó không phải con của Hạc Hiên thì tất cả chuyện này chẳng nghĩa lí gì.
- Đó cũng là một sinh mạng, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy? - Nàng thổn thức.
- Sao lại không? Sinh mạng gì thì khi chết cũng hóa thành bùn đất, căn bản chẳng khác gì cây cỏ. Con ngươi chết đi thì cũng sẽ như vậy thôi. Thế ngươi mong chờ gì ở thế giới vốn đã chẳng có sự công bằng này?
- Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy con mình chào đời rồi lớn lên, quấn quýt bên ngươi sao? Rồi sau này khi về già, ngươi không mong được con cái phụng dưỡng sao? Phạm Khánh Nhã, tỉnh lại đi!
- Không... không... - Nàng lắc đầu lia lịa - Đừng làm hại đến con ta...
Ả ta chẳng mảy may để ý, mạnh bạo bóp miệng nàng, ép nàng uống hết bát thuốc độc. Nàng càng kháng cự bao nhiêu, ả càng ghì chặt tay bấy nhiêu, làm nàng không nuốt chẳng được. Yêu Độc đi đến đâu là người nàng ớn lạnh đến đó. Cho đến khi giọt cuối cùng rơi xuống miệng nàng, Khánh Nhã mới chịu thả tay. Nàng đổ người về phía trước, nôn khan cho ra hết nhưng độc tố đã sớm hòa vào huyết quản, chạy khắp người nàng.
Khánh Nhã sau đó dùng kiếm chặt đứt dây trói rồi đem nàng nhốt vào kho chứa củi. Ở đó, Cẩm và Tú đang ôm nhau khóc thút thít. Nàng bị đẩy ngã, nằm sõng soài trên đất. Bọn họ thấy vậy liền chồm đến, đỡ nàng ngồi dậy.
Người nàng nóng như lửa thiêu, trán ứa mồ hôi. Nhưng phàm là những tì nữ như Cẩm và Tú thì chẳng hề rõ về việc nàng vừa mới trúng độc. Bọn họ chỉ biết thấm bớt mồ hôi trên trán nàng, luôn miệng an ủi:
- Chuyện rồi sẽ ổn thôi, nương nương.
- Đúng vậy.
Nàng ôm bụng, lắc đầu nguầy nguậy. Lúc này, Cẩm và Tú mới thấy nàng khóc. Kể từ lúc xuất cung, nàng chưa từng rơi một giọt lệ nào. Có thì cũng xuất phát từ niềm vui sướng hân hoan, chứ chẳng mặn đắng như bây giờ.
Con nàng, chúng thường rất quậy vào buổi tối. Một tháng trở lại đây, đêm nào nàng cũng thấy con đạp. Lúc nàng đan xong hai chiếc len nhỏ xinh, chúng lại đạp thật mạnh mẽ. Khi nàng ôm lấy bộ hoàng bào của chàng đi ngủ, thì chúng chỉ dám cựa quậy khe khẽ. Thế mà hôm nay, nàng chẳng thấy đôi chân tí hon ấy đạp nữa. Cổ họng nàng nghẹn lại, trái tim vỡ tan như bị ai bóp nát. Chỉ còn ba tháng nữa là con nàng chào đời. Nhưng chẳng biết thứ Yêu Độc đang chảy trong huyết quản có để các con nàng thấy được ánh mặt trời? Hay sau cùng vẫn chỉ có bóng đêm bầu bạn cùng với chúng?
Nàng chưa bao giờ thấy đôi tay này yếu đuối đến vậy. Chúng đã từng chữa bệnh cho biết bao nhiêu người, vậy mà không thể cứu lấy những sinh linh bé nhỏ đang chết dần trong bụng nàng. Thời gian ở bên con từ ba tháng đã giảm xuống còn ba ngày. Và sau đó, nàng sẽ chẳng còn cơ hội ẵm bồng chúng trên tay nữa.
Trời tối, gió đầu mùa thổi gắt, lùa qua những khe cửa. Cẩm và Tú run lên bần bật, nhưng mỗi người vẫn nhường lại một lớp áo cho nàng đắp. Tú nghịch ngợm bò ra, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa. Bọn giặc đang say sưa tám chuyện, chẳng mảy may để ý đến những tù nhân trong phòng củi. Lâu lâu bọn chúng có ngoái đầu kiểm tra, nhưng sau lại tiếp tục chuyện trò. Tú bĩu môi, quay sang bảo Cẩm:
- Thế này thì vượt ngục dễ như chơi.
- Ừ thật. - Cẩm gật đầu.
- Hai em... - Nàng khẽ lên tiếng - Lại đây ta bảo.
Cẩm và Tú giật mình nhìn nhau, e dè hỏi:
- Chúng em tưởng người đã ngủ rồi.
- Không quan trọng. Các em... Giúp ta đem túi thảo dược và cỏ Đông Giao tím về doanh trại cho bệ hạ. Ta sẽ chỉ đường cho các em.
- Ý người là, chúng em sẽ vượt ngục ư? - Cả hai thốt lên.
- Một trong hai mà thôi. Các em có sợ không?
Cẩm chau mày, dè dặt đáp:
- Em không chắc có thể vượt qua đám quân binh này. Bọn chúng có cả súng.
- Em thì chẳng sợ gì cả. Chỉ cần khéo léo một chút là ra ngoài được thôi. - Tú tự tin.
Nàng khẽ cười, bảo:
- Vậy ta sẽ để Cẩm đánh lạc hướng bọn địch, còn Tú, em mong chóng về doanh trại. Nếu được có thể báo tin cho bệ hạ, để chàng cứu ta và Cẩm ra khỏi đây.
Nghe thế, Cẩm có vẻ yên tâm hơn, liền đáp:
- Cũng hay, nương nương ạ. Thế người định đánh lạc hướng thế nào?
- Ngày xưa khi bị người của sơn trại bắt giữ, ta có học được một kế rất hay của bệ hạ. Để ta chỉ các em.