Năm 1922
Trước ngày Trần Mạnh tiến quân, Hạc Hiên ốm nặng. Chàng sốt li bì, cứ vài canh giờ lại thổ huyết, không ăn uống được gì. Những lúc còn tỉnh táo, chàng hay gọi nguyên soái đến căn dặn. Chàng nói thời gian của mình sắp hết, nhưng quân Giang vẫn còn rất manh động. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, nguyên soái hắn vẫn phải làm theo kế hoạch, cũng không được tự ý thay đổi. Hắn vâng dạ gục đầu xuống bên thành giường, nhìn chàng dần mất đi nhận thức.
Những khi mê sảng, chàng chỉ toàn gọi tên mẹ. "Mẹ, mẹ". Tiếng chàng thổn thức nhưng cũng bay bổng như hồn chàng lưu lạc giữa miền cát trắng, không có lấy một bóng người. Mẹ chàng, bà thường xuất hiện ở đây. Mỗi khi bão cát quay cuồng là bà lại hiện về, mang theo một làn gió mát dịu dập tắt luồng bão. Chàng thấy mình bé lại, còn bé hơn cả Mạnh Kiên bây giờ, cứ hớt hải đuổi theo mẹ.
- Con! - Bà cũng đáp lại chàng, nhưng không một lần dừng bước. Bà cứ chầm chậm tiến vào trong làn khói hư vô, và tan biến tại ranh giới của ánh sáng và bóng tối. Chàng quá đà, suýt nữa đã ngã vào màn đêm vô định. Ngay khi chàng ngẩng lên đã thấy gương mặt đầm đìa máu của Thanh Ca. Chàng lại trở về với hình dáng hiện tại của mình và thấy được cả thân xác rũ rượi của nàng.
Bụng nàng phẳng lì, miệng thì nhoẻn cười nhưng khóe mắt lại sưng đỏ. Nàng đã khóc cạn nước mắt trước khi gặp chàng ở cõi hư ảo này. Chàng đưa tay nắm lấy tà áo đang còn tung bay của nàng, nhưng thân ảnh nàng cứ mờ nhạt dần. Thế rồi, hốc mắt nàng chảy máu. Bầu trời tỏa nắng ở phía sau chàng bỗng chốc đổ lệ hồng, đám mây trắng lơ lửng trên cao đã nhuốm đỏ. Miền cát trắng xóa cũng đang đắm chìm dần trong bể máu. Những sinh linh bé nhỏ nằm dưới vũng máu ngoi lên, gào thét tên chàng. Móng tay sắc nhọn của chúng găm sâu vào da thịt chàng. Máu đen của Hạc Hiên hòa cùng với lòng sông, tạo thành dòng chảy siết chặt lấy thân thể nàng ngay trước mặt. Nàng cười hiền hòa, yếu ớt nhắm mắt lại. Máu, tiếng thét gào và tất cả những linh hồn oan nghiệt từ từ mang nàng đi xa. Còn chàng thì cứ mãi mắc kẹt nơi bờ vực sinh tử.
- Tuệ Vương, ta nguyền rủa ngươi. Cả đời này, ngươi sẽ sống không bằng chết. Lời của ta... sẽ linh nghiệm sớm thôi, Tuệ Vương.
Y đã đúng. Lời nguyền của y giờ đã ứng nghiệm lên người chàng.
*
Hơn một tháng kể từ ngày Hạc Hiên xuất quân, trời mưa rồi chuyển nắng, hạ tàn lại qua thu. Gốc phượng tháng trước đang còn rực đỏ, qua sáng nay thì chiếc lá cuối cùng cũng lìa cành. Cái cây trơ trụi, xác xơ như lòng người vợ mỏi mòn chờ chồng. Chẳng một tin tức gì từ biên cương gửi tới, cũng không có lấy một lá thư để ủi an tấm lòng khắc khoải.
Sáng sớm tinh mơ, nàng Cẩm và Tú mang điểm tâm đến đã thấy Thanh Ca ngồi trong phòng dược từ bao giờ. Tay nàng pha thuốc liến thoắng, còn đôi mắt vẫn hướng về phương xa. Nàng Cẩm nhẹ nhàng lay vai, khẽ hỏi nàng:
- Có tin gì mới ngoài biên cương không? - Nàng bỏ qua lời của Cẩm, hỏi thẳng vào chuyện chính.
- Dạ,...
Khác với mọi lần, nàng Cẩm hôm nay có vẻ e dè hơn. Như linh cảm được điều gì, nàng dừng tay, quay sang hỏi:
- Có chuyện gì em mau nói ta nghe!
Nàng Cẩm vẫn cứ im bặt. Lúc này, nàng Tú ở bên đột ngột lên tiếng:
- Dạ bẩm nương nương, các thị vệ dặn chúng em không được nói, nhưng... Bệ hạ đang sắp không xong rồi ạ...
Nghe Tú nói, nàng đứng phắt dậy. Nàng nheo mắt, nhưng cũng không ngăn nổi dòng lệ chực trào nơi khóe mi.
- Chuyện là sao, em... nói rõ ta nghe đi. - Nàng nghẹn ngào không nói nên lời.
- Dạ... Chuyện là... - Tú định nói thì bị Cẩm huých tay:
- Sao muội nói ra hết như vậy? Đã dặn rồi kia mà...
- Không sao, hai em cứ nói đi. - Nàng nuốt nước mắt vào trong, cố gắng rặn ra từng chữ.
- Dạ... - Tú e dè - Em nghe nói độc lại tái phát, chiến trận còn đang trong giai đoạn nước rút. Quân ta e rằng...
Nàng yếu ớt chống tay lên mặt bàn, hơi thở gấp gáp. Những ngày gần đây nàng vẫn thấy trong lòng bất an. Biết là chiến tranh căng thẳng, nhưng nàng chỉ mong chàng sớm ngày trở về. Thiếu nàng, chẳng có ai đều đặn sắc thuốc cho chàng. Dù cho ngày ngày nàng đều mang thuốc gửi ra biên cương, nhưng không rõ là có đến được tay chàng hay không. Phương thuốc nàng bào chế lại tiếp tục rơi vào bế tắc. Cứ thế này, chàng sẽ chết mất!
Nàng luống cuống tắt bếp. Nàng muốn thử thuốc nhưng bàn tay co cứng không sao cử động được. Có lúc nàng chỉ muốn ngã khuỵu xuống, gục đầu vào thành bàn. Nhưng nhìn bát thuốc còn nóng hổi trên tay, nàng lại chẳng nỡ từ bỏ. Nàng dùng ít máu độc được trích ra từ tay chàng trước đó nhỏ vào bát thuốc.
Máu nhiễm độc thường sẫm màu, kể cả khi được lấy ra từ vị trí động mạch. Nàng thường dựa vào đặc điểm này để bào chế thuốc giải. Nếu máu chàng về lại màu đỏ tươi thì chứng tỏ phương thuốc ấy hiệu nghiệm. Nàng lặng đi, hồi hộp nhìn giọt máu nhỏ xuống, quyện lại với chất lỏng đen đặc trong bát. Nàng Cẩm và Tú cũng tò mò ngó sang.
Đây là liều thuốc cuối cùng nàng có thể nghĩ ra. Tất cả y thuật của đại thúc và kinh nghiệm đúc kết trong cuốn "Lương y như từ mẫu" đều được nàng vận dụng vào phương thuốc này. Năm phút trôi qua, giọt máu vẫn còn đọng lại trên bề mặt chất lỏng mà không có dấu hiệu chuyển màu. Nàng thất vọng ngồi phịch xuống ghế, chán nản cơ hồ chẳng muốn làm gì thêm.
Nàng Tú táy máy, vơ lấy cuốn "Lương y như từ mẫu" trên bàn ra xem. Xoay ngang xoay dọc một lúc, nàng ta hỏi:
- Nương nương, ở trong này có ghi "đóng băng" với "bốc hỏa", thế nghĩa là sao ạ?
- Nào, muội hỏi nhiều thế. - Cẩm nhăn nhó, lắc đầu ra hiệu.
Nàng uể oải ngồi dậy, chống cằm đáp:
- Là hai hiện tượng hiếm gặp trong y thuật. "Bốc hỏa" là người đột tử không rõ lí do. Trường hợp này thì ta có gặp rồi, có thể là đứng dậy đột ngột làm máu lưu thông không kịp, dẫn đến chết bất thình lình. Còn "đóng băng" thì ta chưa gặp bao giờ. Hiện tượng này được cổ nhân ghi chép là triệu năm có một.
- Thật vậy ư? - Tú thốt lên.
- Ừ. - Nàng trút một hơi thở dài, đưa tay quệt nước mắt còn đọng lại trên má. Nàng liếc qua bát thuốc và giọt máu thẫm màu vẫn lơ lửng trên mặt nước - Cơ thể người khi bị "đóng băng", các chi đều không phát triển, lục phủ ngũ tạng dừng hoạt động, máu cũng ngừng lưu thông. Nói cách khác, người này sẽ không già đi theo thời gian.
- Vậy chẳng khác nào trường sinh bất lão? - Cả hai đồng thanh kêu lên.
- Không. "Đóng băng" không kéo dài mãi mãi. Ở một thời điểm nào đó, nó sẽ biến mất. Khi ấy, cơ thể của vật chủ sẽ lão hóa nhanh chóng và tiếp tục bị "bốc hỏa".
Nàng giảng giải, mắt vẫn theo dõi màu sắc của giọt máu. Lúc này, màu đen sẫm của máu bất ngờ tan vào giữa dung dịch đặc quánh, làm cả bát thuốc từ đen đặc chuyển thành trong suốt, và máu cũng đã về với màu sắc nguyên thủy của nó - màu đỏ tươi. Nàng tròn mắt, bưng bát thuốc ngay sát mắt quan sát. Nàng Cẩm đứng bên thấy vậy không ngừng reo hò:
- Ôi, thuốc có tác dụng thật rồi!