Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 151: Bằng Lòng Làm Hoàng Hậu Của Ta




Năm 1922

Những ngày sau đó, hoàng cung đầy biến động. Sáng nào cũng có người dâng tấu, yêu cầu Hạc Hiên thiết triều. Thanh Ca biết chàng còn mặc cảm vì đôi mắt mù lòa, càng không muốn kế thừa ngôi vị, nên ngày ngày ở Kính Long điện nhàn nhã uống trà, có phê tấu cũng phải qua các công công. Nhưng nàng không muốn nhìn thấy chàng nhụt chí như vậy.

Sáng hôm ấy, trời vừa hửng nắng, nàng đã kéo chàng dậy. Sau khi giúp chàng chỉnh trang y phục, nàng đã tự dắt tay chàng lên triều. Các vị quần thần sáng nào cũng ở đây chờ Hạc Hiên thiết triều. Thấy chàng, bọn họ mừng ra mặt, chưa gì đã cúi rạp xuống hành lễ:

- Nhị Hoàng tử!

Chàng vừa ngồi lên ngai vàng, nàng đã vội lui ra sau bức mành, lén nghe chuyện triều chính.

- Miễn lễ. - Chàng phẩy tay, cho bọn họ đứng lên. Hành lễ xong là hàng loạt tấu sớ được dâng lên, chất thành từng chồng trên bàn. Các vị quan thay nhau bẩm báo, nhấn mạnh chuyện giặc ngoại xâm đang lăm le bờ cõi:


- Bẩm Điện hạ, giặc Giang đang ráo riết chiêu binh, ngày ngày tập luyện. Bọn chúng đã tiến sát biên cương của ta, bây giờ phải làm sao đây ạ?

- Phải đấy, Điện hạ. Quân ta báo về, nói rằng Đại Hoàng tử Trần Mạnh đã chính thức ra quân, chỉ chực bình định cả giang sơn nhà Yên.

- Tình hình nguy cấp, giang sơn thiếu vua cũng như rắn mất đầu. Điện hạ, ngài cần phải đăng cơ ngay lập tức!

Ý kiến này ngay lập tức được đông đảo quần thần trong điện tán thành. Chàng không vội, đợi bọn họ nói xong mới từ tốn trả lời:

- Ta hiểu ý của các vị, nhưng với thể trạng của ta hiện nay e rằng không thể đăng cơ. Mắt ta giờ đã mù lòa, kịch độc chảy trong huyết quản. Nếu có thể, cũng chỉ cùng các vị diệt trừ giặc ngoại xâm, chứ khó mà duy trì bình yên cho giang sơn, cho bách tính.


- Nhưng bẩm Điện hạ, ngài càng chần chừ, giặc càng lấn tới. Điều tiên quyết là phải đăng cơ!

- Nhất định đăng cơ! - Các vị quần thần thay nhau khẳng định.

- Chuyện này chưa thể quyết vội. Nếu các vị chưa hài lòng có thể dâng tấu. Ta thấy trong người không được khỏe. Bãi triều đi.

Chàng đứng dậy, nàng từ đằng sau chạy đến đỡ chàng. Cả hai mau chóng trở về Kính Long điện, bỏ ngoài tai những lời khẩn cầu của các vị quần thần. Nàng để chàng ngồi lại chỗ cũ, còn mình thì pha vội ấm trà đưa ra cho chàng.

- Bọn họ không hài lòng với quyết định của chàng.

Ngồi xuống ghế, nàng từ tốn rót trà.

- Ta biết. Họ nói rất đúng. Giang sơn thiếu vua cũng như rắn mất đầu, chưa kể ngoài biên cương, giặc Giang vẫn lăm le xâm lược. Ta hiểu tất cả tấm lòng của bọn họ, nhưng thân thể yếu đuối này không cho phép ta thừa kế ngôi vị.


- Bây giờ không đăng cơ thì sẽ muộn đó! - Nàng thốt lên - Chàng biết rõ là lực lượng của chúng ta còn yếu, không thể so bì với những kẻ hùng mạnh như nước láng giềng được. Năm xưa còn có Sơn Lâm xông pha trận mạc, năm nay chúng ta còn có gì? Hạc Hiên à, chỉ có chàng mới gánh vác nổi trách nhiệm này, tiên đế cũng đã khẳng định nhường ngôi cho chàng trong di thư. - Ngừng một lát, nàng tiếp - Có chuyện này, ta chưa kể với chàng.

Nàng vào trong nhà cầm lọ tinh dầu rồi đưa ra cho chàng, bảo:

- Chàng uống đi.

- Là thứ gì? - Chàng nhăn mặt. Mùi ngai ngái như cao người xộc lên mũi, chạm đến từng sợi thần kinh khứu giác của chàng.

- Cứ nghe ta. - Nàng nói, đợi chàng uống xong liền bước ra sau, tháo dải băng trắng buộc quanh mắt chàng - Mở mắt ra đi.
Chàng chau mày, mi mắt khẽ rung lên. Mắt chàng chớp một cái rồi mở hẳn ra. Cả không gian quanh chàng như bừng sáng, ánh nắng trở về, sưởi ấm đôi đồng tử màu hổ phách của chàng. Chàng nhìn đời bằng đôi mắt tươi mới, đơn thuần, không chút tạp niệm. Hình như cả thế gian đang đẹp dần lên kể từ lần cuối cùng chàng mở mắt. Hai tuần, khoảng thời gian không ngắn không dài nhưng cũng đủ để thay đổi cái nhìn của chàng về thế giới xung quanh.

Chàng hơi nheo mắt. Mắt chàng vẫn còn nhạy cảm với ánh sáng, nhất thời chưa thích nghi được. Nàng tinh ý đưa tay lên cao, gạt bớt nắng ra khỏi tầm mắt chàng.

- Chàng thấy thế nào?

Chàng lắc đầu, đáp:

- Chuyện này là sao?

Nàng đưa tấm gương ra trước mặt, bảo chàng hãy soi lại thật kĩ. Chàng vừa nhìn mình trong gương đã nhận ra mọi sự. Hay tay chàng buông thõng, cái gương rơi xuống thảm cỏ. Chàng vòng tay ôm lấy nàng, nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Trong đầu chàng chỉ toàn là bóng hình tinh nghịch và ngốc nghếch của Đức Khải, đứa trẻ được chàng nhận nuôi mười năm về trước.
Hắn có đôi mắt đẹp, đôi mắt mà tưởng như chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Người ta có thể không thích hắn, nhưng không ai dám khẳng định là mình chưa từng si mê đôi mắt màu hổ phách ấy. Đức Khải tự hào lắm. Lâu nay hắn vẫn luôn mặc cảm. Kiếm pháp hắn không sánh được với chàng, dung mạo lại càng không. Đôi mắt là thứ duy nhất hắn dám so bì với chàng. Nhưng hắn không ngần ngại nhường lại tất cả cho Hạc Hiên.

Ngày ở đại điện, hắn gục mặt lên vai nàng. Mắt hắn nhòe đi vì lệ. Chỉ mới vậy thôi mà Đức Khải đã cảm thấy khó chịu. Hắn mơ màng, tự hỏi sau này đời chàng sẽ ra sao nếu mắt chỉ còn nhìn thấy màu đen? Rồi tất cả những màu sắc tươi đẹp của thế gian này sẽ đổ đi đâu?

Nhịp tim hắn thưa dần. Hắn thiết nghĩ, nếu tim hắn ngừng đập thì có lẽ đôi mắt này vẫn sáng. Giá như... Giá như hắn có thể đổi mắt với chàng... Hình như đại tẩu hắn làm được. Mắt hắn bừng sáng. Nàng phải làm được, vì đó là nguyện vọng duy nhất của hắn trước khi chết. Hắn mở miệng, máu trào ra như suối:
- Đệ muốn... Thay mắt cho đại ca.

Nàng sững người.

- Đại tẩu,... xin hãy giúp đệ...

Nàng cắn môi, gật đầu đồng ý. Tại thời điểm ấy, Đức Khải đã trút hơi thở cuối cùng.

Bấy giờ, chàng vẫn còn gục đầu vào bụng nàng. Nàng xoa đầu chàng, khẽ bảo:

- Đức Khải... huynh ấy đã để lại tất cả cho chàng. Ta vốn định không nói với chàng, nhưng ta thật sự không muốn nhìn thấy chàng nhụt chí như vậy. Uống lọ tinh dược kia nghĩa là cơ thể chàng đã chấp nhận đôi mắt này của Đức Khải huynh. Chỉ cần chàng không sử dụng thuốc điều độ thì mắt sẽ thối rữa. Xuân Kỳ, Đức Khải, mẫu phi, tất cả đều mong chàng làm điều đúng đắn. Không còn lí do gì để từ chối ngôi vị này được nữa, Hạc Hiên à... Đến lúc rồi.

- Ta... hiểu rồi. - Chàng lẩm bẩm - Ta đã không còn đường lui nữa rồi.
- Ta vẫn sẽ ở đây ủng hộ chàng. - Nàng thì thầm.

- Ta xin lỗi. - Chàng chợt lên tiếng, có vẻ như đã lấy lại được tinh thần.

- Vì điều gì?

- Vì tất cả. Ta có lỗi với nàng. Đến ngày hôm nay thì ta không thể chối bỏ trách nhiệm này được nữa. - Ngừng một lát, chàng tiếp - Hai ta đều đã trải qua hai lần thành hôn. Tuy còn nhiều vướng bận nhưng không thể phủ nhận là chúng ta đều đã tự do. Ta biết, nàng không muốn dành cả đời ở chốn hậu cung, cũng không muốn các con sau này phải vướng vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị. Nhưng là quân vương một nước, ta không thể một mình bước lên ngai vàng. Nàng không cần mặc cảm vì xuất thân hay học vấn, cũng đừng sợ cuộc sống sau này sẽ vất vả. Nàng cùng ta đăng cơ, nghĩa là đã trở thành mẫu nghi thiên hạ. Ta lo chuyện triều chính, nàng chăm sóc chốn hậu cung. Giang sơn cần nàng, bách tính cần nàng. Mạc Thanh Ca... nàng có bằng lòng làm Hoàng hậu của trẫm không?
Chàng lọ mọ quỳ xuống dưới chân nàng, bàn tay xòe rộng. Nàng giật mình sửng sốt, nét mặt lo âu. Chuyện này bất ngờ quá, nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị. Nhìn xem, chàng đang quỳ gối, thành tâm hỏi ý nàng. Đặt tay lên tay chàng nghĩa là nàng chấp nhận rũ bỏ thân phận thường dân để bước lên vị trí dưới một người, trên vạn người. Đối diện với Hạc Hiên, nàng lấy hết can đảm để nắm tay chàng, nghẹn ngào đáp:

- Ta bằng lòng.

Chàng mừng rỡ hôn lên tay nàng. Nụ hôn ấm áp làm nàng bủn rủn chân tay. Nguyện ý ở bên chàng cũng đồng nghĩa với việc tự gắn bản thân với hoàng quyền. Nhưng đứng trước tấm lòng chân thành của chàng, nàng đã chẳng hề do dự. Sau nhiều lần vào sinh ra tử, sớm tối bên nhau, nàng đã đặt trọn niềm tin vào vị nam nhân này, một người công minh, chính trực, yêu nước thương dân. Chàng đã có lòng, nàng cũng sẽ không phụ lòng chàng. Cùng nhau trị vì, giang sơn ắt sẽ bình yên.