Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 146: Đức Khải, Đệ!




Năm 1922

Hạc Hiên quay sang Khải Trạch, nói lớn:

- Đưa Thanh Ca rời khỏi đây.

Hắn gật đầu, toan kéo nàng đi thì bị Bùi Thịnh chặn lại. Y nhìn nàng rồi lại nhìn Khải Trạch, ánh mắt hoang dại như muốn xé xác cả hai. Sơn Lâm cũng từ đâu chạy tới, chặn đường thoát của nàng. Cả ba người bị hai con quái thú bao vây, tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Ở ngoài kia, những binh lính còn đang khỏe mạnh vẫn tiếp tục ngăn cản những người hóa thú. Đám quần thần sợ đến tái mặt, giẫm đạp lên nhau chạy trốn. Giữa lúc rối ren như vậy, Hạc Hiên đã huýt sáo ra hiệu.

Tín hiệu của chàng đến được tai Lý Quang và Đức Khải. Cả hai vội vã đốc thúc anh em xông vào điện từ hai cửa Đông, Tây. Lý Quang chạy tới, vừa nhìn đã hiểu ra cơ sự, liền quay sang dặn dò Đức Khải:


- Ngươi mau vào trong yểm trợ, ta sẽ lo liệu ở ngoài cửa điện.

Đức Khải gật vội, lao nhanh như tên bắn. Thấy đại ca và đại tẩu bị quái thú bao vây, hắn nhảy phốc lên đạp vào bụng Bùi Thịnh một đạp, thừa cơ hét lên:

- Đại ca đại tẩu, mau chạy đi!

Cùng lúc ấy, Sơn Lâm bổ nhào vào người Hạc Hiên. Chàng ngã ngửa ra đất, hai tay dùng kiếm chặn ở cổ Sơn Lâm. Khải Trạch lập tức cầm tay Thanh Ca chạy trốn, nào ngờ Sơn Lâm từ bên này chồm qua bên kia, vật hắn ra sàn. Nàng bị Sơn Lâm dọa cho thót tim, đứng dựa vào cột thở hồng hộc. Hạc Hiên và Khải Trạch bị Sơn Lâm vờn như vờn mồi, nhất thời chưa thể kéo nàng chạy trốn được.

Bùi Thịnh, sau khi bị Đức Khải khống chế, vội vàng vùng dậy. Y chỉ có một mục tiêu duy nhất là gϊếŧ Thanh Ca, nên chẳng từ thủ đoạn nào mà xông đến vồ lấy nàng. Nàng giật nảy mình, lùi về sau ba bước. Bùi Thịnh ghé sát mặt nàng, gào lên như thú. Nàng nuốt khan, dùng hết sức đạp vào bụng y rồi vùng chạy. Không ngờ cú đạp chẳng những không làm hại được y, còn làm cơn điên dại trong y bùng lên. Y đẩy ngã nàng, làm lưng nàng đập xuống nền gạch.


Cơn đau tê tái chạy dọc sống lưng, tỏa ra khắp các mạch máu. Nàng trợn tròn mắt, gương mặt đờ đẫn như người mất hồn. Hai tay nàng vô thức ôm lấy bụng, nén chặt cơn đau đang từng phút giày vò nàng. Các con của nàng, chúng đang rất đau đớn. Nàng có thể cảm nhận được tiếng khóc sâu trong từng nhịp thở. Nàng thấy ruột gan quặn lại, như muốn bóp chết những sinh linh bé nhỏ trong bụng nàng. Lệ nàng tràn khóe mi, lăn dài xuống thái dương.

Nàng đưa mắt nhìn Khải Trạch và Hạc Hiên. Cả hai đều không thể ở bên nàng ngay lúc này. Sơn Lâm đang trong cơn rồ dại, bọn họ đã kiệt sức vì những đòn tấn công của hắn. Nàng thấy chân tay mình rã rời, nằm bất động như con thỏ chờ chết. Còn Bùi Thịnh, y chẳng khác nào con sói hoang dại đói khát, chỉ chực vồ lấy con mồi trước mặt.


Nàng chớp mắt, nước mắt lại chảy ra. Bùi Thịnh đã sẵn sàng để xé thịt nàng. Đột nhiên, Đức Khải lao tới như một tia sáng chói chang, xô Bùi Thịnh vào vách tường. Nhân lúc y còn chưa hồi tỉnh, hắn đã kịp đỡ nàng ngồi dậy. Hắn thấy y phục nàng rướm máu, gương mặt nhăn nhó của hắn lại đẫm lệ. Chẳng nói chẳng rằng, hắn khom người, định cõng nàng chạy khỏi đại điện. Nào ngờ Bùi Thịnh đã bật dậy, húc hắn ra xa. Đức Khải lăn một vòng, trong một giây đã bị Bùi Thịnh khống chế. Y ngồi lên bụng hắn, tớp tới tấp vào mặt. Móng tay y vừa dài vừa sắc, để lại trên mặt Đức Khải không biết bao nhiêu là vết cào. Đức Khải rút vội thanh kiếm ra khỏi bao, đỡ những đòn tấn công hung bạo của y. Hắn dùng hết sức hất Bùi Thịnh ra xa, chệnh choạng đứng lên. Hắn cướp luôn thanh kiếm của một quân binh đã chết, chắn trước mặt. Bùi Thịnh điên cuồng lao đến. Y ngoạm lấy chân Đức Khải, kéo hắn ngã đập lưng xuống đất. Đức Khải xây xẩm mặt mày, choáng váng buông kiếm. Hắn thấy Bùi Thịnh hất đôi kiếm ra khỏi tầm với của hắn, táp mấy phát vào mặt. Hắn gần như hôn mê khi y đi khỏi, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra đại tẩu của hắn đang gặp nguy hiểm.
Ngón tay hắn cố gắng với lấy chuôi kiếm. Cả người hắn ê ẩm sau trận đánh. Nhưng hắn vẫn quyết cầm kiếm lên chiến đấu.

- Xuân Kỳ,... - Hắn thều thào - Tiếp sức cho ta.

Nói rồi hắn chống tay đứng dậy. Một luồng gió thổi qua, mang về cho hắn sức lực dồi dào và cả hương oải hương ngào ngạt. Hắn biết Xuân Kỳ đang ở bên hắn. Mái tóc cô ngày xưa khi nào cũng thơm mùi oải hương. Đức Khải thấy mình sung sức hơn bao giờ hết. Hắn tăng tốc lực, đạp ngã Bùi Thịnh từ phía sau. Xương y kêu răng rắc, hình như đã gãy một vài chỗ. Hắn đắc ý, lấy tay áo quệt bớt máu trên mặt. Đoạn, hắn chủ động tấn công Bùi Thịnh. Đức Khải dùng đôi kiếm chém ngang ngực y, sau định đâm thẳng vào giữa bụng. Không ngờ y hóa điên rồi nhưng vẫn còn khả năng vận nội công. Y dùng tay không bẻ gãy một thanh kiếm của Đức Khải, ném sang một bên. Vừa lúc y định bẻ luôn cây thứ hai thì Thanh Ca đã vùng dậy, dùng tảng đá cuội gần đó chọi vào đầu y. Y vừa gục thì nàng cũng ngã luôn, tảng đá nằm lăn ra xa. Bùi Thịnh định chồm tới, tay định cào nát bụng nàng thì Đức Khải đã kịp đâm một nhát vào giữa lưng y. Y gầm rú như một con thú, nhổm dậy quật ngã Đức Khải.
Hắn một lần nữa kiệt sức, đánh rơi thanh kiếm trên tay. Bùi Thịnh được thời đấm liên tiếp vào bụng khiến hắn thổ huyết, nước mắt giàn giụa. Hắn bất lực quay sang nhìn Hạc Hiên. Chàng và Khải Trạch còn đang bận đối phó với Sơn Lâm. Trong khi Khải Trạch đang kịch liệt tấn công con quái thú thì chàng lại khuỵu xuống, để mặc cho Sơn Lâm cào tới tấp vào mặt. Khải Trạch chém được phát nào thì Sơn Lâm lại giáng phát ấy vào ngực Hạc Hiên. Sơn Lâm không muốn tấn công Khải Trạch mà chỉ lăm le gϊếŧ chết Hạc Hiên.

Nhưng sao chàng không phản kháng? Hắn nhìn chàng, rồi lại nhìn khuôn mặt đẫm máu của chàng. Hình như chàng đã không còn thấy gì nữa. Đôi mắt đã từng rất tinh anh của chàng nay đã mù thật rồi.

Mắt hắn nhòe đi. Nước mắt của hắn hòa lẫn với dòng máu, chảy xuống sàn. Những cú đấm của Bùi Thịnh đã chẳng còn làm đau được hắn. Đức Khải co gối thụi một phát vào bụng Bùi Thịnh. Hắn đứng lên, dồn y vào sát tường. Y điên cuồng ôm hắn từ phía sau, siết chặt vòng tay. Xương sườn của Đức Khải như vỡ nát dưới sức ép của Bùi Thịnh. Hắn đau đớn huých vai vào người y, sau còn giơ tay đấm cho y vài phát vào quai hàm. Y ngoan cố không chịu buông tay, tiếp tục siết chặt vùng bụng của Đức Khải. Hắn thấy lục phủ ngũ tạng căng phồng rồi vỡ ra như bong bóng, ép cho máu trào hết ra. Chân tay hắn bủn rủn, đầu hắn mơ màng như sắp chết. Hắn biết Diêm vương đã gọi đến tên mình. Trong cơn mê, hắn thấy cây kiếm đang còn nằm trong tay...