Năm 1922
Thanh Ca lãnh đạm nhìn Hạc Hiên. Nàng bỗng ghét cay ghét đắng vị nam nhân trước mặt, càng không tin người này lại chính là cha của con nàng. Từ bao giờ trông chàng lại tẻ nhạt như vậy? Đến gương mặt cũng chẳng còn sức sống. Nàng giận chàng, giận cả đôi má lúm đã từng khiến nàng rung rinh xao động kia. Cầm chiếc vòng trong tay, nàng bảo:
- Ngài muốn làm thế nào cũng được, nhưng đừng quên mẫu phi đã dặn ngài điều gì.
Nàng đặt chiếc vòng xuống trước mặt Hạc Hiên. Mẹ chàng trước ngày mất đã tặng nó cho chàng, bên trên lén khắc dòng chữ: "Giữ thân là tận hiếu". Thấy mặt chàng có chút dao động, nàng tiếp:
- Nếu biết ngài đối xử tệ bạc với thân thể mình như vậy, liệu người dưới nơi chín suối có được yên lòng không?
- Thôi đủ rồi. - Chàng gằn giọng.
- Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngài thôi.
- Ra khỏi đây.
- Không cần ngài phải ra lệnh.
Nàng phủi áo, giậm chân rời khỏi. Đức Khải thấy vậy liền lớn tiếng:
- Sao đại ca lại cư xử như vậy? Đại ca có biết đại tẩu...
Hắn suýt thì nói ra bí mật.
- Làm sao?
- Thì... - Đức Khải gãi đầu chữa ngượng - Thì người ta lo cho đại ca nên mới vậy.
Chàng nheo mắt nhìn Đức Khải. Hình như hắn đang giấu chàng gì đó.
- Không phải việc của đệ.
Nói rồi lại từ tốn uống trà. Đoạn, tên tổng quản và Lý Quang ghé đến. Tên tổng quản khúm núm thưa chuyện:
- Bẩm Điện hạ, thuộc hạ muốn ngày mai cùng các anh em đi chiêu mộ binh sĩ.
Hạc Hiên nhàn nhã đáp:
- Được. Ngươi cứ lấy danh nghĩa của ta, tiến hành chiêu quân ở thị trấn Lam Thành đầu tiên.
Lúc này, Lý Quang mới lên tiếng:
- Ta đã đào xong lũy hào quanh sơn trại. Nơi này coi như là chiến địa của ngươi rồi đấy.
Hắn tựa người vào thành cửa. Ngay sau ngày vượt ngục, Sơn Lâm đã phát lệnh truy nã chàng. Lấy danh nghĩa Tuệ Vương cũ để chiêu mộ cũng coi như là lời thách thức của chàng với Sơn Lâm. Hắn thấy mắt chàng ánh lên vẻ kiên định. Chàng đã quyết đoạt lại ngôi vương.
- Chỉ trong hai hoặc ba ngày nữa, quân triều đình sẽ tràn vào sơn trại.
Chàng giở tấm bản đồ ra, trải lên bàn. Tên tổng quản, Lý Quang và Đức Khải xúm lại. Không lâu sau cũng thấy Khải Trạch ghé đến. Lúc này, chàng tiếp:
- Ngoại trừ tuyến đường ở đầm Dạ Cửu thì còn một tuyến nữa từ ngoại thành Hồng Thanh đi ra. Đường này đồi núi trập trùng, khó đi hơn cả đầm Dạ Cửu nhưng lại rất phù hợp để bày binh bố trận. Đức Khải, đệ cùng một trăm anh em đến đây mai phục. Phải đi ngay để chuẩn bị, không được để chậm trễ.
- Lý huynh, huynh cùng anh em sơn trại đến Dạ Cửu bố trí mai phục. Có thể hai nhánh quân triều đình sẽ không xuất phát cùng lúc nhưng ta tin Lý huynh và Đức Khải đệ sẽ lo liệu được.
- Thế còn ta, ta làm gì? - Khải Trạch khoanh tay đầy bất mãn.
- Ngươi với ta sẽ ở lại sơn trại.
- Tại sao?
- Đợi rồi sẽ biết.
Chàng thủng thỉnh. Bàn bạc xong, tên tổng quản, Lý Quang và Đức Khải lên đường làm nhiệm vụ trong khi Khải Trạch ở lại tra khảo chàng. Hắn nói:
- Ngươi thực sự tin tưởng ta sao?
- Nếu không ta đã bắt ngươi vào đại lao rồi.
- Ừ cũng phải. Thế nhưng mà bây giờ ta làm gì?
- Đi đẵn cọc. - Chàng dửng dưng.
- Thế là sao ta chưa hiểu? - Khải Trạch ngày càng khó hiểu với kế sách này của chàng.
- Cứ làm đi, đến đêm sẽ rõ.
Hắn lèm bèm nhưng vẫn làm theo, đoạn cùng huynh đệ vào rừng. Chàng ở sơn trại, thưa chuyện với Lý Quy. Sau khi nghe hết kế hoạch của chàng, lão gật gù bảo:
- Ta thấy vậy là hợp lí. Có điều ngươi cũng nên cẩn thận. Ta để cả sơn trại trở thành chiến hào không phải là chuyện dễ. Ta cũng vì con gái ta chứ chẳng phải nể nang gì ngươi. Sau chuyện này, sơn trại có lẽ cũng sẽ tổn thất nặng nề.
- Đa tạ trại chủ đã có lòng. Ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Chàng khom người cảm tạ, vừa đứng lên thì Tiểu Thục và Thanh Ca bước vào. Cô bé sà vào lòng Lý Quy làm nũng:
- Ông nội, con mới được mẹ nấu bánh cho ăn.
- Đứa trẻ này, thật là hiếu động! - Lão xoa đầu cười khà - Mẹ con khi nào cũng khéo tay như vậy.
Lão nhìn ra cửa. Nàng hơi nặng nhọc bước vào, thờ ơ vượt qua chàng để đến trước mặt cha nuôi. Nàng nhỏ nhẹ:
- Nghĩa phụ, người cho gọi con là có chuyện gì ạ?
Lão chép miệng, vội đáp:
- Sẵn tiện có con và Hạc Hiên ở đây, hai đứa thẳng thắn với nhau đi.
Đây thực ra cũng không phải chủ ý của lão. Chỉ là trước khi đi, Lý Quang đã kể hết mọi sự tình, mong lão giúp hắn hòa giải. Kể ra lão cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc bảo cả hai ngồi lại nói chuyện với nhau.
Chàng ngồi xuống, đối diện với nàng. Lão đợi mãi nhưng chẳng thấy ai lên tiếng liền bảo:
- Có gì khúc mắc thì nói ra mau.
- Ta không có gì để nói cả. - Hạc Hiên là người mở lời - Mọi thứ đã rõ mồn một như vậy rồi, ta cũng chỉ biết xin lỗi trại chủ vì đã từng ở đây thề non hẹn biển, rốt cuộc cũng không thể thực hiện được.
- Còn con chỉ muốn nói con không hổ thẹn với lòng. Tất cả mọi việc con làm đều có nguyên do. Những ai thật lòng thương con mới hiểu được điều ấy. - Nàng cũng không vừa, thẳng thắn tuyên bố.
- Ý cô nói ta mê muội không nhìn ra tấm lòng của cô? - Chàng nhếch môi.
- Chẳng lẽ lại không phải? - Nàng hếch mặt.
- Thôi, ta nghĩ hôm nay thế là đủ rồi. - Chàng dường như không muốn tiếp tục - Xin phép trại chủ.
Nói rồi, chàng trở ngay về phòng, không để cho nàng nói thêm bất cứ câu gì. Đoạn sau, Lý Quy phải dỗ mãi nàng mới chịu buông xuôi. Lão bảo:
- Ta đến mệt vì hai con thôi. Thế bây giờ con muốn thế nào?
- Con chỉ muốn nuôi các con của con nên người, vậy thôi. - Mặt nàng chùng xuống. Nàng chẳng cả buồn ngước lên tâm tình cùng lão.
- Nhưng mà con cứ thế này thì khổ cho các con của con lắm. Con phải dứt khoát lên thôi. Con có nói cho nó biết đây là con nó không?
- Con chưa. - Nàng lí nhí - Con không nỡ rời xa Khải Trạch. Huynh ấy không màng tính mạng bảo vệ con hết lần này đến lần khác, còn sẵn sàng lo cho ba mẹ con con. Bây giờ con quay về bên Hạc Hiên, e rằng lương tâm chỉ thêm cắn rứt.
Lão tặc lưỡi. Sao chuyện lại có thể rối ren như thế này? Lão cứ nghĩ nàng ai cũng được, nhưng mà bây giờ còn hai đứa cháu của lão thì tính sao? Bây giờ thì lão hiểu vì sao con trai lão lại mất ăn mất ngủ mấy ngày nay rồi. Hắn cũng bất lực trước chuyện này của em gái. Lão bây giờ cũng không giúp gì được. Mấy lời ủi chắc nàng cũng không thiếu. Nghĩ một hồi, lão bảo:
- Hay con bỏ hết chúng nó đi, về đây ta nuôi. Để anh con làm cha của chúng nó. Thế có được không?
Nàng bật cười trong nước mắt:
- Đại ca còn Tiểu Thục, bây giờ nuôi ca con biết bao giờ mới được đi thêm bước nữa?
Lão đỡ trán. Vấn đề này quả thật nan giải. Lão phiêu bạt giang hồ bao năm, tham gia không biết bao trận chiến, cuối cùng lại phải chịu thua trước chuyện cha con rối rắm này. Lão lắc đầu, cho nàng lui xuống trước. Tiểu Thục cũng lon ton chạy theo nàng rồi mất hút. Một mình lão già cả ngồi đắn đo xem nên làm thế nào với đứa con gái này của mình.