Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 117: Chúc Người Hạnh Phúc




Năm 1922

- Đánh cho đã đi.

Tên tổng quản ngồi trên ghế, ung dung gặm táo. Trước mặt hắn là một tên tử tù mà hắn được lệnh phải tra khảo. Mà đã tra khảo thì phải dùng hình, nếu không cũng bằng công cốc. Thế là hắn cho cấp dưới tha hồ tra tấn, mình đứng ngoài còn liên tục đốc thúc chúng hành hình.

- Dạ bẩm, roi đứt rồi. - Tên cấp dưới ra thưa chuyện với hắn.

- Không vấn đề, ta có rất nhiều roi đằng kia. - Hắn hếch mặt ra xa. Y hiểu ý, tiếp tục dùng hình với tử tù.

Hắn rung đùi, bấm tay xem giờ. Ban nãy lúc trói chàng lên cột đã là giờ Thìn, bây giờ cũng ngót 

nghét hai canh giờ tra tấn. Xem ra vẫn chưa đủ để ép cung chàng. Hắn bật dậy, lấy thêm cái roi quất chàng tới tấp.

- Ngươi có tin ta đánh ngươi đến chết đi sống lại không?


Chàng nhếch môi cười như khiêu khích:

- Đánh đi.

Thế rồi hắn sùng lên, dùng hết công lực đáp trả lời thách thức của chàng. Y phục chàng rách rưới, để lộ da thịt hằn nhiều vết roi. Khuôn mặt đầy những máu từ trên đầu đổ xuống, máu tươi đè lên máu khô. Đôi mắt chàng nhòa đi vì kịch độc, sớm đã chẳng còn thấy rõ mặt tên tổng quản hung bạo.

Hắn dọa nạt, chàng chỉ còn biết dùng chút sức lực cuối cùng để đối đáp với hắn. Mỗi lần chàng lịm đi, tên cấp dưới lại dội cho chàng một gáo nước lạnh. Nước xối vào vết thương, thấu đến tận xương tủy. Chàng gào lên, rồi lại gục xuống, cứ thế suốt gần ba canh giờ.

Tay tổng quản lấy vậy làm đắc ý lắm, nhưng hắn vẫn chưa thực sự hài lòng. Dùng hình xong rồi, hắn lại ung dung gặm táo, lải nhải:


- Nghe nói hôm đại hôn, tân lang sung sức lắm, không cả dự yến tiệc với khách quý, chủ động bế tân nương về phòng. Cô nương ấy tên gì ấy nhỉ? - Hắn tự hỏi.

- Dạ Thanh Ca. - Tên cấp dưới ngốc nghếch nhắc.

- À, Thanh Ca. Hôm đấy không phải ca trực nên ta lén đi xem. Không ngờ chứng kiến cảnh tân lang bế xốc Thanh Ca lên, động phòng từ chiều mà cảm thấy tủi nhục thay. - Hắn khinh rẻ nhìn chàng - Người thương lên kiệu hoa mà bình tĩnh được như ngươi, chắc chỉ có một nhỉ?

Hắn như lấy muối chà xát lên vết thương chàng. Hắn thấy chàng như đang cười, huyết lệ hòa cùng với máu đọng trên khóe môi. Lắc đầu, hắn nói tiếp:

- Thì thôi, ở đại lao này thì còn làm được gì? Xông đến cướp dâu chăng? Ngươi đủ khả năng không?


Chàng gục mặt xuống, máu rơi tí tách xuống nền đất. Tên cấp dưới ghé đến nâng mặt chàng, vỗ vào má mấy phát:

- Này này.

- Hắn chưa chết đâu, ngươi đừng có lo. - Tên tổng quản khẳng định - Chỉ là hắn quá chán để đáp lời thôi. Không sao, chỉ đáng để ta thương hại.

Hắn gặm nốt miếng táo rồi ném cái lõi vào đầu chàng. Tên cấp dưới tháo trói, ném chàng về buồng giam.

- Hẹn hôm sau. - Hắn vẫy tay, ra hiệu cho tên cấp dưới đi theo. Cửa ngục đóng lại, chàng đơn độc chống chịu với nỗi trống vắng đến vô tận.

Chàng miên man nhớ về phụ hoàng, về lần cuối cùng chàng gặp ông ở Kính Long điện. Ông từng bảo, giang sơn chỉ có thể trông cậy vào chàng, vậy mà ngay hôm sau đã đày ải chàng về biên cương. Thái độ phụ hoàng đổi thay đột ngột, liệu có phải vì yếu tố ngoại cảnh xen vào?
Sơn Lâm. Chỉ có thể là hắn. Kể cả việc lãnh án tử cũng đều do một tay hắn sắp đặt. Chàng tự hỏi, có phải hắn cũng đang thao túng đại hôn của Thanh Ca và Khải Trạch?

Nhắc đến nàng, chàng thấy tim mình nhói đau. Chút thương tổn trên da thịt nào đâu sánh bằng với trái tim đã bị dẫm đạp đến tàn nhẫn? Chàng rước tân nương về phủ, nàng có thể đâm chàng một nhát thấu tim. Nàng lên kiệu hoa cùng người khác, chàng chỉ còn biết chúc phúc cho nàng.

Ở phương xa, nàng có khi nào hiểu thấu lòng chàng?

Chàng không biết nữa.

Thời điểm này, chàng chỉ muốn được nghỉ ngơi. Tứ mã phanh thây cũng được, róc xương cũng xong. Chỉ cần nhanh một chút thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rồi sau ấy, chẳng ai còn nhớ đến Lăng Hạc Hiên này nữa.
*

Nàng ngồi bên thềm đá, lặng nghe tiếng gió thoảng. Hoa phượng rơi lả tả, một vài cánh đáp xuống tóc nàng. Nàng đưa tay hứng hoa, nhưng cứ bị gió thổi đi mất. Hồi sau, nàng cũng không còn hứng thú chơi đùa nữa.

Thư Lý Quang gửi về, nàng đã nhận được. Sơn trại vừa bị phục kích, Hoàng Diệp và phu quân tử nạn, hơn nửa số huynh đệ đều trúng tên độc mà chết. Nội bộ rối ren, hắn và Đức Khải chưa thể hồi kinh được ngay. Nhưng hắn cũng dặn nàng hãy cứ ở yên trong cung, nghe lời Khải Trạch. Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thỏa đáng.

Nàng cũng muốn nhờ Khải Trạch lắm, nhưng không biết mở lời với hắn thế nào. Nếu là trước kia, nàng sẽ chẳng ngại huých tay hắn một cái rồi hỏi chuyện. Nhưng bây giờ khác rồi, đến nhìn mặt hắn nàng còn không dám, nói gì đến cùng hắn bàn việc.
Nàng đang trầm tư suy nghĩ thì Khải Trạch bước vào, trên tay cầm một túi bánh quế hoa thơm phức. Biết nàng thích ăn, hắn cất công ra tận chợ lớn để mua. Mong lần này mang về, nàng sẽ mở lòng đón nhận chút tình cảm này của hắn.

- Xin chào phu nhân. Xem ta đem gì về cho muội đây?

Nàng ngó ra, ngạc nhiên trước dáng vẻ hí hửng của hắn.

- Bánh quế hoa?

- Chuẩn rồi. - Hắn cười, nhưng vẫn không được rạng rỡ như trước đây.

Nàng gượng cười nhận lấy, trong lòng lại có chút hoài niệm.

- Hạc Hiên cũng thích ăn bánh quế hoa. - Nàng nói nhỏ.

- Hả, sao cơ? - Khải Trạch lắng tai, tưởng nàng đang trách gì hắn.

- Không. - Nàng vội lắc đầu - Chẳng có gì.

Đặt bánh lên dĩa, nàng khẽ lên tiếng:
- Khải Trạch huynh này, huynh có biết chuyện ở sơn trại không?

- Chuyện gì? - Hắn ráo hoảnh.

- Huynh thật sự không biết sao?

- Nghe muội nói thì có vẻ liên quan đến Thành Quận Vương, nhưng có những chuyện chỉ có Bùi Thịnh mới rõ.

- Đặc biệt là chuyện liên quan đến làng Thiệu, phải không? - Nàng bắt thóp hắn.

- Ta... - Hắn có chút vướng bận, định nói nhưng rồi lại thôi. Được nàng động viên bằng cái nhìn trìu mến, hắn mới bảo - Ta có thể làm tất cả cho Thành Quận Vương, nhưng ngài chưa bao giờ để ta dính líu đến chuyện của làng Thiệu.

Nàng gật gù như thể vừa phát hiện ra chân lý mới. Trước đây nàng luôn đánh đồng hắn với Bùi Thịnh. Nhưng hóa ra Khải Trạch cũng chỉ ngu ngơ như nàng, bị Sơn Lâm xoay vòng như chong chóng.
- Vậy ra hắn giấu huynh. - Nàng hậm hực giậm chân - Đúng là yêu nghiệt!

- Suỵt! - Hắn trợn mắt, bịt vội miệng nàng - Nói thêm nữa thì đầu bay luôn đấy.