Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 100: Bùa Máu




Năm 1922

- Vì hôm nay... Là ngày của Quỷ Máu! - Người chủ quán thì thầm với Hạc Hiên và Thanh Ca.

- Quỷ Máu? Là gì vậy? - Nàng nhìn lão không chớp mắt.

- Suỵt! - Lão sợ sệt ra hiệu - Không tiện nói. Tốt nhất là các người nên đi đi, đừng ở đây nài nỉ nữa, ta không cho thuê trọ đâu.

Lão nhìn cả hai, thận trọng trong từng cái liếc mắt. Đoạn, lão bảo:

- Trông hai người quen lắm, giống như đã gặp ở đâu rồi. Hay là ta nhớ nhầm?

- Nhớ nhầm thôi! - Cả hai đồng thanh đáp, hệt như đã chuẩn bị từ trước.

- À, cũng có thể. - Lão gật gù - Thôi tạm biệt, chúc may mắn.

Lão nói, tiện tay đóng sầm cửa lại. Hạc Hiên và Thanh Ca dường như bị bất ngờ trước hành động đột ngột này của lão, nhất thời chưa nói nên lời. Tưởng có thể giả nghèo giả khổ để trú tạm một đêm, không ngờ lại còn bị đuổi đi không thương tiếc. Ngay lúc hai cha con còn đang bơ vơ thì một bà cụ từ đâu xuất hiện trước mặt, nói nhỏ:


- Đi theo ta, trước khi Quỷ Máu ghé đến.

Nàng siết chặt bắp tay, do dự nhìn chàng. Nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác, chàng đồng ý theo bà cụ về nhà. Cả hai vừa bước vào trong là bà cụ khóa chặt cửa ngay. Bà trải thảm mời hai người ngồi xuống, đoạn bảo với con trai:

- Con đem thức ăn ra trước hè, nhớ kiểm tra xem bùa đã dán chặt chưa.Đứa bé gật gật, nhanh nhảu làm theo lời mẹ. Xong xuôi, nó ngồi xuống cạnh mẹ, miệng không hé nửa lời. Bấy giờ, bà cụ mới mở lời:

- Không cần cải trang thêm nữa, ở đây an toàn rồi.

Nàng ngỡ ngàng nhìn bà cụ.

- Có chết ta cũng sẽ không quên được diện mạo của Tuệ Vương và thê tử của ngài, người đã cứu hai mẹ con ta khỏi cái chết cận kề. - Bà cầm tay đứa bé, ngậm ngùi nhớ lại chuyện cũ - Mọi người, ai cũng nói về chuyện của ngài. Tuệ Vương hòa ly với Vương phi, cưới người mới làm chính thất. Không lâu sau thì bị phế truất, đày ải ra biên cương. Họ bảo ngài vô ơn bội nghĩa, đến một con súc vật cũng không bằng. Nhưng họ thực sự đã quên rằng, người duy nhất quan tâm đến an nguy của người dân Lam Thành chỉ có một mình Tuệ Vương.


Lời của bà cụ nhắc nàng nhớ đến đợt cứu trợ lần trước ở thị trấn. Sau khi triệt phá đường dây của Dương Phi, nàng và Hạc Hiên đã nhận lương thực tiếp tế từ triều đình, đích thân đưa từng bao gạo cứu đói đến tay bách tính. Thiếu người, chàng không quản khó nhọc, xắn tay áo cùng binh lính vận chuyển gạo. Mấy ai quên được nghĩa cử cao đẹp của chàng mà chỉ cố tình không nhớ bởi họ chẳng muốn dính dáng gì đến vị Vương gia đầy tai tiếng này. Rốt cuộc, tấm lòng của Hạc Hiên cũng chỉ nhẹ tựa mây gió, căn bản không gợn lại chút nhớ thương nào trong lòng bách tính.

- Ta không hiểu bà đang nói gì. - Nét mặt chàng bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, dù cho đôi mắt kia đang nói lên điều ngược lại.

- Bọn họ có thể vô ơn nhưng bà già này thì không. - Bà cụ xúc động tiếp lời - Tuệ Vương, Vương phi, là mẹ con ta nợ hai người, cả thị trấn này nợ hai người.


Chàng lặng im. Nàng âm thầm chải lại tóc, lau hết lớp trang điểm trên mặt. Chỉnh lại cổ áo cho chàng, nàng khẽ bảo:

- Đa tạ lòng tốt của bá mẫu. Ta và phu quân bất đắc dĩ lắm mới phải cải trang thành cha con, lang thang giữa thị trấn thế này. Ban nãy vị chủ quán sinh nghi, có lẽ cũng vì nhớ mặt phu quân ta từ lần tiếp tế trước. May mắn có bá mẫu cứu giúp, nếu không chúng ta cũng không biết phải làm sao.

- Ta mang ơn Tuệ Vương và Vương phi, chút chuyện này cũng chẳng đáng là bao. - Bà bảo.

- Cảm ơn bá mẫu.

Bà lần đầu tiên nghe thấy giọng chàng.

- Ta đã không còn là Tuệ Vương, bá mẫu không cần đa lễ.

- Không, ngài sẽ mãi là Tuệ Vương trong lòng bà già này. - Bà đập tay vào giữa ngực - Ta trước sau như một, không bao giờ đổi thay. n nhân vẫn sẽ là ân nhân, mang ơn thì nhất định sẽ trả ơn.
- Xin đừng quá xúc động. - Nàng thay chàng khuyên răn - Ta và phu quân cũng chỉ làm điều nên làm thôi. Tạm gác lại chuyện ơn nghĩa, ta có vài câu muốn hỏi bá mẫu. Tại sao lại phải đem cơm canh đặt trước hiên nhà như vậy? Không lẽ là để cúng tế ai?

Bà cụ nhìn ngang liếc dọc mấy lần rồi khẽ nói:

- Là cúng Quỷ Máu. Điện hạ và nương nương không biết chứ khoảng hơn chục năm về trước, có người trong làng đã nhìn thấy một sinh vật người không ra người, quỷ không ra quỷ, lếch thếch đi vào thị trấn. Nghe người ấy kể, kẻ này liên tục gầm gừ như thú dữ, người bê bết máu, chỉ cần nhìn thấy ai sẽ vặn cổ, xé xác người đó. Bọn họ bảo Quỷ Máu là người dưới âm phủ, vì chưa hóa kiếp được nên lưu lạc khắp trần gian, lấy thịt người làm đồ ăn, lấy máu người làm thức uống. Chẳng biết từ khi nào, cả thị trấn kháo nhau rằng, chỉ cần dán tấm bùa nhúng máu gia cầm lên tường, cẩn thận cúng tế Quỷ Máu trước khi trời tối thì cả nhà sẽ bình an vô sự. Và thế là quý nào chúng ta cũng thực hiện nghi thức này, đến giờ cũng đã ngót nghét mười năm.
- Vậy cứ mỗi ba tháng lại phải cúng bái một lần sao? - Nàng hỏi lại, dường như chưa hết mơ hồ về câu chuyện yêu ma này của thị trấn.

- Phải. Một năm bốn lần. - Bà đáp gọn.

- Nhưng có bằng chứng nào chứng tỏ Quỷ Máu thực sự xuất hiện vào những ngày như thế này không? - Thanh Ca tiếp tục lên tiếng.

- Sau một đêm, thức ăn cúng tế đều bị ăn sạch. - Bà đanh mặt - Không lẽ hai người không tin?

- Ta không tin trên đời này lại có ma quỷ. - Một hồi sau, chàng nói.

- Ta cũng không tin. - Nàng hùa theo, dù trong lòng đang vô cùng bất an.

- Nàng ở lại đây với bá mẫu, ta sẽ thám thính một lượt xem sao.

- Ta đi cùng chàng! - Nàng vội đáp.

Và thế là trước sự ngỡ ngàng của hai mẹ con bà cụ, Hạc Hiên cùng Thanh Ca dắt nhau ra ngoài, giữa màn đêm vắng vẻ và tăm tối. Nàng run rẩy ôm chặt cánh tay chàng, rón rén đi theo từng bước một. Bấy giờ mới lộ ra là nàng bị truyền thuyết yêu ma kia dọa cho sợ, nửa bước cũng không dám rời phu quân. Chàng đứng khựng lại, quay ra bảo nàng:
- Đã nhát rồi, còn đòi đi theo ta.

- Nhưng mà... ở cạnh chàng an toàn hơn. - Nàng lí nhí - Với lại ta cũng muốn đi điều tra.

- Thôi được. - Chàng đảo mắt - Phải theo sát ta, không được tự ý rời khỏi, biết chưa?

- Đã rõ, thưa phu quân. - Nàng ngoan ngoãn đáp lời.

Chàng cười nhạt, yên tâm bước tiếp. Đi được một đoạn, cả hai phải dừng lại đột ngột vì bị xác của một con mèo đen chắn đường. Ai đó đã chặt đứt đầu nó, lấy máu vẩy quanh cái xác. Nàng không cam tâm nhìn con mèo nằm trơ trọi trên đất, liền phủ tấm bạt lên, cầu mong cho nó được siêu thoát. Đoạn, nàng bảo:

- Máu còn chưa khô, xem ra chỉ mới chết cách đây không lâu.

Chàng nhếch môi, từ tốn đáp:

- Xem ra có kẻ đã không chờ được mà động thủ rồi.