Ngày hôm đó Vân Ly nói với Liên Ngu Sơn, bởi vì gần đến cuối năm, Hạo Hãn nội hải có rất nhiều đại tế tự (những lễ tế lớn) trọng yếu phải làm một lần mỗi năm, không thể không trở về. Huống chi ông đã ở kinh thành khá lâu, rất nhiều việc bị tích lại chưa xử lý.
Liên Ngu Sơn đương nhiên biết sự tình nặng nhẹ. Mấy ngày nay y luôn bất an, liên lụy đến đại thần quan vì phải chiếu cố mình mà bỏ lại chính sự, không thể quay về thần điện; trong lòng y thập phần áy náy.
Vân Ly nói, “Ta phải về tổ chức quá niên (lễ mừng năm mới), cử hành xong niên tế (lễ tế năm mới) mới có thể trở lại, ít nhất cũng phải hai tháng. Thân thể ngươi hiện tại không thể đi xa, chỉ có thể ở chỗ này. Ngươi yên tâm, ta đã dặn dò người thân tín chăm sóc cho ngươi. Chỉ cần đúng hạn uống thuốc thì s không sao.”
Liên Ngu Sơn đáp, “Đại thần quan, ngài vì Liên Ngu Sơn làm nhiều việc như thế, Liên Ngu Sơn hữu quý vu tâm (vô cùng cảm kích). Chính sự quan trọng hơn, ngài cứ việc đi đi, ta sẽ chăm sóc mình.”
Vân Ly nghĩ nghĩ, chưa nói cho y biết chuyện của hoàng thượng.
Tuy lo lắng cho Liên Ngu Sơn, nhưng Vân Ly có chuyện quan trọng trong người, không có cách nào, đành phải đem tình hình của Liên Ngu Sơn nói cho tiểu thần thị tiểu Cửu, lại mời một đại phu thân tín đến xem bệnh cho y.
Thân thể Liên Ngu Sơn đã ổn định hơn, hai tháng này được chăm sóc tốt nên không có gì trở ngại, huống chi Vân Ly lại thỉnh vị đại phu y thuật cao siêu kia đến chẩn bệnh cho y, nên thập phần yên tâm. Vân Lạc bên kia, cũng không thấy hắn đến làm khó Liên Ngu Sơn, còn sai người đưa tới rất nhiều dược liệu trân quý; có thể thấy được đối Liên Ngu Sơn, trong lòng hắn thủy chung là có tình. Chỉ tiếc đã xảy ra chuyện không thể vãn hồi kia, hai người như ngăn cách bởi núi cao biển sâu, tình cảm có sâu sắc đến thế nào cũng khó vượt qua.
Vân Ly đi rồi, trong Duệ Kỳ cung chỉ còn lại Liên Ngu Sơn, Cửu nhi, và vài thần thị phụ trách quét dọn trong cung. Mỗi ngày buổi sáng vị đại phu kia vội tới bắt mạch cho Liên Ngu Sơn, ke xong đơn thuốc liền đi, cung điện vốn yên tĩnh càng ít dấu chân người tới.
Liên Ngu Sơn thích thanh tĩnh, cũng quen tịch mịch. Trong đại điện trống rỗng, làm bạn với y chỉ có thai nhi trong bụng và tiểu Cửu nhu thuận.
Liên Ngu Sơn đôi khi cũng cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng Duệ Kỳ cung được hưởng đặc quyền, không bị người trong cung can thiệp, nhưng tuy hoàng thượng không để ý đến thì có việc gì có thể giấu được? Chẳng lẽ có một người ở chỗ này, tuy không liên quan gì cũng không có người nào hỏi đến sao?
Liên Ngu Sơn từ nhỏ có thể nói là lớn lên trong cung, quy củ nơi này, biết bên trong tường cao ngọc ngói lưu ly (chỉ cung đình) này không biết có bao nhiêu ánh mắt bao nhiêu lỗ tai. Có lẽ lúc đại thần quan còn ở đây có thể che chở y, bây giờ ngài đã rời khỏi, sao có thể không có người hé răng?
Nhưng Duệ Kỳ cung dị thường yên bình, yên bình đến nỗi làm cho Liên Ngu Sơn nhịn không được mà suy đoán lung tung. Nhưng đông nghĩ tây nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười nhạo sự ngu dại của mình.
Liên Ngu Sơn bên này tuy rằng hoang mang sầu lo, nhưng lại để mặc tất cả, ngược lại cuộc sống lại khá dễ chịu. Nhưng Vân Lạc là ngày ngày lo lắng, đêm đêm dày vò.
Có lẽ người Vân gia trời sinh cố chấp. Vân Lạc có khi cũng oán hận chính mình, vì sao cứ phải cố chấp với tiểu thư ngốc như thế?
Người khác có lẽ sẽ nói tiểu thư ngốc có gì tốt mà đáng cho hắn đường đường là vua một nước lại vương vấn mãi không quên?
Nhưng tiểu thư ngốc thật tốt, Vân Lạc cảm thấy vô cùng tốt.
Tiểu thư ngốc đầu óc thông minh, tính tình hàm hậu (thật thà chất phác), phẩm cách hồn nhiên trong sáng, hơn nữa còn thiện lương trung thành; tất cả đều làm cho Vân Lạc hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm trí tuệ đích ý nghĩ, hàm hậu đích tính tình, hồn nhiên đích phẩm cách, còn có thiện lương trung thành đích tâm, đều là Vân Lạc yêu đến trong xương cốt, phẩm đức tốt đến không thể tốt hơn.
Dáng người tiểu thư ngốc mượt mà, làn da trắng nõn, đôi môi đầy đặn, hai mắt đen như mực cùng lông mi thật dày làm cho Vân Lạc hắn mê luyến đến không thể cân đo đong đếm.
Vân Lạc từ trước đến nay đều nghĩ, nếu có thể cùng tiểu thư ngốc dựng dục con nối dòng của hai người, đó là giấc mơ hoang đường đến buồn cười. Nhưng bây giờ, bộ dạng tiều tụy suy nhược của tiểu thư ngốc mà hắn nhìn thấy đã trở thành ác mộng không hồi kết.
Tiểu thư ngốc tuy liên lụy đến trọng án, cùng hắn đã là trời nam đất bắc, ân ái nan tục (khó có thể tiếp tục ân ái), nhưng chỉ cần nghĩ đến tiểu thư ngốc còn sống, vẫn còn hít thở chung bầu không khí với mình, Vân Lạc có thể coi như đang sống những ngày bình thường, chẳng qua là trở lại những ngày xa cách với tiểu thư ngốc như trước kia mà thôi. Tuy không còn hi vọng nhưng có lẽ tình cảm dần dần sẽ phai nhạt đi.
Nhưng nghĩ đến trong bụng tiểu thư ngốc lại đang dựng dục đích con nối dòng của chính mình, y đang cịu tội lớn kia không nói, nói không chừng lúc đứa nhỏ xuất thế (ra đời) chính là lúc tiểu thư ngốc… tiểu thư ngốc…
Vân Lạc nghĩ muốn cũng không dám nghĩ, chỉ cảm thấy trên đời đau khổ nhất là ai người họ.
Nếu nói lúc đầu trong lòng hắn đối tiểu thư ngốc còn có oán hận, trách cứ, hoài nghi cùng tức giận, hiện tại chỉ còn lại lo lắng, lo lắng, vẫn là lo lắng.
Vân Lạc dần dần cảm thấy ngày càng gian nan.
Lúc hoàng thúc ở đây, hắn đã hứa hẹn sẽ không đến Duệ Kỳ cung nữa, nhưng giờ hoàng thúc đi rồi, hắn nhịn lại nhẫn, nhưng vẫn nhịn không được, muốn đi Duệ Kỳ cung nhìn xem.