Edit: Thanh Hưng
Đêm đã khuya, bốn người trừ Đường Pháp Quân đang gác đêm, cũng đều đang ngủ.
Lục Thập Tam bị Mục Chấn Hạo ôm vào trong ngực, mệt mỏi ngọ nguậy ngủ, mà Mục Chấn Hạo lại đắp áo khoác trên người lên cho nàng, tựa vào trên cây khô mà ngủ.
Đợi đến giờ Dần, Đường Pháp Quân mới đánh thức Bạch Ngọc Tu, chuyển ca gác đêm.
Nhưng vào lúc này, một đạo bóng đen xẹt qua một bên rừng cây, gợi lên lòng cảnh giác của hai người.
"Là ai?"
Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân đồng thời nhảy lên, bày ra tư thái chuẩn bị chiến đấu.
Đồng thời, cũng đánh thức Mục Chấn Hạo và Lục Thập Tam vẫn chưa ngủ sâu.
"Xảy ra chuyện gì?" Mục Chấn Hạo đỡ Lục Thập Tam dậy, hỏi.
Bóng người mới vừa xẹt qua trong bụi cỏ, lập tức thoát ra năm tên áo đen, vội vàng công kích về phía bọn hắn.
Mục Chấn Hạo thấy thế cả kinh, lập tức đẩy Lục Thập Tam núp vào phía sau cây, mình thì lên trước trợ giúp Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu.
Thoáng chốc, trong khu rừng tối đen mà yên tĩnh, đã đưa tới một cuộc kịch chiến.
Lục Thập Tam ngây ngẩn cả người, không lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo.
Chuyện này...... Đây là chuyện gì xảy ra thế?
Thế nào nàng vừa mới bị đánh thức, Mục Chấn Hạo bọn họ đã cùng một nhóm người đánh nhau rồi?
Nàng đứng ở trong bóng tối phía sau cây, nhìn chăm chú vào Mục Chấn Hạo đang so chiêu với người áo đen.
Bởi vì ánh lửa đã tắt, vì vậy chỉ có thể dựa vào ánh trăng, nhìn đao quang kiếm ảnh chớp động qua lại, lòng của nàng bỗng chốc căng thẳng không thả lỏng được.
Chỉ vì nàng không hy vọng Mục Chấn Hạo bị thương, cũng như hắn không hy vọng nàng gặp phải tổn thương vậy.
Bỗng nhiên, Lục Thập Tam nhớ tới siêu năng lực của mình, vì vậy khom lưng lượm một hòn đá nhỏ, tính toán vận dụng sức gió, giúp Mục Chấn Hạo bọn họ một tay.
Nhưng là cánh tay của nàng duỗi một cái, đang chuẩn bị ném cục đá cầm trong tay ra ngoài, cổ tay lại bị một lực đạo giữ lại.
"Ngươi là ai?"
Lục Thập Tam tự trách bản thân khinh xuất, xoay người nhìn về phía người áo đen sau lưng.
Thế nhưng y lại giống như không có ý thương tổn nàng, chỉ dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm nàng.
Một hồi lâu sau, y mới lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi chính là Lục Thập Tam sao?"
Lục Thập Tam nghe vậy, nhất thời giật mình.
Nàng thật không ngờ, thì ra mục tiêu của đám người áo đen lại là nàng!
Vì vậy nàng dũng cảm gật đầu một cái, nói: "Ngươi bắt ta làm gì cũng được, xin không cần tổn thương Mục Chấn Hạo."
Nàng không hy vọng Mục Chấn Hạo bị thương tổn, nhất là vì nàng.
Mà ánh mắt của người áo đen thoáng qua một tia khó nắm bắt, nhưng khi mà Lục Thập Tam còn không kịp phát hiện đã tan mất.
"Vương Tâm Bội tiểu thư muốn ta truyền lời cho ngươi."
Lục Thập Tam trừng lớn mắt.
Khó trách những người áo đen kia chỉ cùng Mục Chấn Hạo khoa tay múa chân mà thôi, cũng không có ý muốn đả thương người. Lục Thập Tam thở ra một hơi, thả xuống trái tim đang treo cao.
"Nàng ấy tìm ta có chuyện gì?" Nàng trấn định hỏi.
Người áo đen kia thấy nàng hiểu rõ tình trạng, mới tiếp tục nói: "Vương Tâm Bội tiểu thư muốn ta nói cho ngươi biết, nói nàng ta đã biết ngày kia ngươi ở trong rừng làm những chuyện gì, nếu như không muốn nàng ta tiết lộ cho Mục Chấn Hạo biết, mời trong vòng năm ngày rời khỏi hắn."
Lục Thập Tam nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng trở nên tái nhợt.
Làm sao lại biết chứ? Chẳng qua nàng mới...... Cũng chỉ là dùng siêu năng lực chơi một chút, Vương Tâm Bội làm sao lại (l^q^d) biết được? Nàng cho là những người đó nhất định sẽ bị sợ đến không dám nói ra, không nghĩ tới đã đoán sai.
Người áo đen truyền lời xong, lập tức buông tay Lục Thập Tam ra, lui về phía sau ba bước.
Con mắt đen của y nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên huýt sáo một hơi, lập tức trình diễn một màn khinh công thượng thừa, nhảy lên cây rời đi.
Những người áo đen khác đang đấu với Mục Chấn Hạo bọn họ, sau khi nghe được âm thanh này cũng rời đi.
Mục Chấn Hạo vừa thấy người áo đen bỏ chạy, giật mình phát hiện ra chuyện không đúng, vội vàng dùng ánh mắt tìm kiếm bóng hình xinh đẹp của Lục Thập Tam, sau khi hắn tìm được nàng ở phía sau thân cây, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu hẹp hòi, nàng không có việc gì chứ?" Hắn nhận thấy sắc mặt của Lục Thập Tam tái nhợt quái dị, không yên tâm hỏi.
Mà vào lúc này, Lục Thập Tam mới hoảng hốt tinh thần phát hiện ra, nàng đã sớm bị Mục Chấn Hạo ôm vào trong ngực rồi.
Ấm áp cùng ngọt ngào thoáng chốc ập đến, làm cho nàng rất muốn nói với hắn tất cả, bao gồm cả chuyện siêu năng lực của mình.
Nhưng mà, khi đôi mắt đỏ ửng lấp lánh nước của nàng nhìn về phía vẻ mặt lo lắng của hắn thì cái gì cũng không nói ra được.
"Ta...... Ta không có chuyện gì." Nàng tỉnh táo lên tinh thần, lộ ra nụ cười trả lời hắn
Nhưng Mục Chấn Hạo hiểu, Lục Thập Tam nhất định có chuyện gì gạt hắn.
Đó là bởi vì, vẻ mặt của tiểu hẹp hòi, thật sự không giấu được tâm sự.
Vì vậy, Mục Chấn Hạo ôm chặt thân thể của nàng, không hỏi thêm nữa.
Lục Thập Tam có thể không nói cho hắn sự thật, thế nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ không tìm người đi thăm dò rõ ràng chuyện này.
***
Trời vừa sáng, đoàn người Mục Chấn Hạo lập tức lên đường.
Sự đối lập giữa kiều dung không chút phiền não ban đêm, cùng với khuôn mặt tươi cười nhưng vẫn ẩn chứa một chút ưu sầu hiện nay của Lục Thập Tam, đều ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người nói chung và Mục Chấn Hạo nói riêng.
Nhưng Lục Thập Tam cũng không có ý định mang vấn đề này ra thảo luận với bọn họ, khiến Mục Chấn Hạo có chút buồn bực vì không được nàng tin tưởng.
Chỉ là, lúc quá ngọ bọn họ cũng kịp tới biệt trang của Mục gia để nghỉ ngơi trước, buổi chiều mới mang theo quà tặng tiến về phía thôn Ngư gia kia.
Khi Lục Thập Tam lấy bộ dáng của một cô gái, xuất hiện trước mặt Ngư Đại Mộc cùng với chúng thôn dân thì bọn họ đều ngây ngốc rồi.
Oa! Thì ra Lục Thập Tam là cô gái mỹ lệ lại hào phóng như thế, thực sự không nghĩ tới!
Thật ra thì, bọn họ nguyên tưởng rằng Lục Thập Tam cùng lắm cũng chỉ là gương mặt hơi xinh đẹp một chút, mà động tác kia cũng không mượn cớ che đậy cá tính, càng làm cho bọn họ tin tưởng vào thân phận nam nhân của Lục Thập Tam, không nghi ngờ gì.
Hiện nay nhìn thấy Lục Thập Tam vận nữ trang đứng ở trước mắt, bọn họ không khỏi lắc đầu cười nói.
Nhất là người chung đụng với Lục Thập Tam lâu nhất, lại cùng nhau ở chung dưới một mái hiên là Ngư Đại Mộc, hắn ta quả thật không thể tin được, liên tục nháy mắt xác nhận.
Nhưng dù nháy mắt thế nào, cũng không xua đi được sự thật Lục Thập Tam là nữ.
Mục Chấn Hạo xuống ngựa, sau khi nhìn thấy Ngư Đại Mộc nhìn chằm chằm vào Lục Thập Tam thì lập tức đi tới bên cạnh nàng, lấy tay nhốt chặt eo nhỏ của nàng, nói rõ Lục Thập Tam là vật sở hữu của hắn.
Đầu tiên là Lục Thập Tam quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới đỏ ửng mặt nói với Ngư Đại Mộc: "Mộc ca ca, sẽ không phải là không nhận ra ta đấy chứ?"
Thấy bộ dáng không chớp mắt của Ngư Đại Mộc, nàng gần như cho là, sau khi hắn ta biết nàng rời khỏi nơi này, đã sớm quên Lục Thập Tam cải nam trang rồi.
"A! Không, làm sao có thể chứ?"
Ngư Đại Mộc hồi hồn, lúng túng đưa tay gãi gãi đầu trả lời, lại phát hiện mắt lạnh của Mục Chấn Hạo đang nhìn hắn ta, làm cho hắn ta có chút sợ hãi.
"Có thật không? Vậy thì thật là tốt quá, ta mang theo một ít đồ vật muốn tặng cho ngươi và bác gái!"
Lúc trước ở Ngư gia được chăm sóc rất tốt, cho nên Lục Thập Tam yêu cầu Mục Chấn Hạo lấy danh nghĩa của nàng đưa ít thứ cho bọn họ trước, ngày sau có cơ hội, nàng sẽ trả lại hắn.
"Không! Sao ta có thể thu vật của ngươi được!"
Ngư Đại Mộc là một người đàng hoàng, dĩ nhiên không chịu nhận. Nhưng Lục Thập Tam hết sức kiên trì.
"Mộc ca ca! Ngươi không cần cũng được, vậy ta mang đi đưa cho đại mụ, điều này chắc cũng có thể chứ!"
Dứt lời, không để cho Ngư Đại Mộc kịp ngăn cản, lập tức sai người mang bao lớn bao nhỏ lễ phẩm đến Ngư gia ở cuối thôn.
Sau khi mẫu thân của Ngư Đại Mộc giương mắt mà nhìn nhìn chằm chằm những thứ lễ phẩm giá trị xa xỉ kia, lần lượt chuyển vào nhà bà thì mới đi ra khỏi nhà tìm đến Ngư Đại Mộc.
Lúc này mới nhìn thấy Ngư Đại Mộc và một đôi nam nữ phong cách, tướng mạo cũng hết sức xứng với nhau đi tới.
"Ngư đại mụ!" Cô gái kia đi tới, cho Ngư đại mụ một cái ôm, giải thích thân phận của nàng: "Ngư đại mụ, là con á! Thập Tam đây!"
"Cái gì? Ngươi là Thập Tam!" Ngư đại mụ sửng sốt một chút, lập tức nhận ra nàng tới: "A! Không nghĩ tới ngươi lại là đứa bé gái, a! Lúc trước để cho ngươi ở nhà chúng ta làm nhiều chuyện khổ sai như vậy, thật là khó khăn cho ngươi."
Lục Thập Tam lập tức vội vàng lắc đầu: "Sẽ không! Khi đó, nếu không phải là Mộc ca cùng với Ngư đại mụ kịp thời đưa tay ra giúp đỡ, hiện tại nói không chừng con đã phải lưu lạc nơi đầu đường làm ăn mày rồi."
Lúc này, Ngư đại mụ mới chú ý tới Mục Chấn Hạo khí vũ bất phàm bên cạnh nàng.
Bà cười, mở miệng hỏi: "Thập Tam à! Vị này là vị hôn phu của ngươi sao? Nhìn không tồi, là gia đình lớn đúng chứ?"
Bị bà hỏi ra như vậy, mặt Lục Thập Tam lại đỏ rồi.
"Đâu...... Nào có! Chàng mới không phải......"
Lục Thập Tam còn chưa nói hết lời, Mục Chấn Hạo đã chen miệng: "Ngư đại mụ chào người! Ta là vị hôn phu của Lục Thập Tam, ta tên là Mục Chấn Hạo."
Thấy hắn nghiêm túc giới thiệu như thế, Lục Thập Tam xấu hổ cho hắn mấy quyền, nhưng nhìn ở trong mắt của mẹ con Ngư Đại Mộc lại như là người yêu liếc mắt đưa tình, vì vậy trong lòng đều vì Lục Thập Tam gặp được người đàn ông tốt mà vui mừng.
Lúc này, thôn trưởng thôn Cổ Gia, nghe được tin tức Lục Thập Tam quay về cũng chạy tới.
"Thập Tam!" Ông ta nhìn thấy Lục Thập Tam mặc nữ trang, không khỏi kinh ngạc nói: "A! Không nghĩ tới, ngươi quả thật là một tiểu cô nương nha!"
Nàng giấu giếm thật tốt, toàn bộ thôn Cổ Gia không ai biết nàng là thân con gái, nhưng là vị trẻ tuổi bên người nàng, ông ta ngược lại có thể nhận ra.
"Ừm! Ngươi không phải là người trẻ tuổi lần trước được Thập Tam cứu sao? A! A! A! A! Các ngươi thật có duyên đấy!"
Được thôn trưởng nhắc nhở, Ngư Đại Mộc mới nhận ra, thì ra là hắn chính là người hôm đó nhìn chăm chú đến mức làm cho hắn ta sợ hãi đây mà!
Cứ như vậy, trải qua hơn một canh giờ tán gẫu, cuối cùng Lục Thập Tam cũng báo hết những chuyện xảy ra gần đây trên người nàng cho mẹ con Ngư gia.
Đồng thời, bọn họ cũng mới biết được, thì ra Mục Chấn Hạo chính là Thiếu Bảo Chủ Mục gia đại danh đỉnh đỉnh kia!
"Hai người có thời gian cứ tới Mục gia bảo tìm con! Con có thể dẫn hai người đến phụ cận vui đùa một chút!" Lục Thập Tam nhiệt tình mời bọn họ.
Nhưng là bọn họ liếc mắt nhìn lẫn nhau, cảm thấy không thích hợp đi tới địa phương hoa lệ đó nên mở miệng cự tuyệt.
"Thập Tam à! Cám ơn ý tốt của ngươi, chỉ là...... Nơi đó có thể không phải địa phương chúng ta nên đi." Ngư đại mụ nói.
Lục Thập Tam mới không cho là thế, nàng vỗ vỗ bàn tay Mục Chấn Hạo vẫn đặt tại eo nàng, muốn hắn nghĩ biện pháp một chút.
Lúc này Mục Chấn Hạo mới cưng chiều nói: "Sẽ không! Nếu như các ngươi cảm thấy đi Mục gia bảo đường xá xa xôi, có thể đến Mục gia trang ở bên cạnh tìm Trần quản sự, bọn họ sẽ phái chiếc xe ngựa lớn tới đây, hơn nữa, nếu như các ngươi thường thường qua đó thăm nàng thì tiểu hẹp hòi cũng sẽ vui vẻ, cho nên cũng không có cái gì không ổn."
Thiếu Bảo Chủ Mục gia bảo cũng đã hứa hẹn thế này, mẹ con Ngư Đại Mộc lập tức hớn hở đồng ý.
Không ngờ, đúng vào lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng hô to: "Không xong! Có người té xỉu ở cửa thôn, tùy tiện đến người nào, giúp một tay được không?"
Lúc hắn ta kêu lên, Mục Chấn Hạo đã để Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân ra ngoài hỗ trợ.
Lục Thập Tam ư! Dĩ nhiên cũng đi theo "Xen" giúp một tay.
Nhưng không nghĩ tới, người bị thương này lại là hiệp khách áo đen cứu nàng một thời gian trước, hơn nữa đi theo (di.da.l.qy.do) bên cạnh y, là một cô gái nhỏ vừa khóc rống vừa ôm y vào trong thôn cầu cứu, cũng đúng là số 77 Lục Thập Tam tìm đã lâu, lâu đến mức cho rằng sẽ không thể tìm thấy nữa!
***
Số 77...... Không! Hiện tại phải gọi là Long Thanh Thanh, nước mắt nàng ấy giống như vòi phun nước, từ lúc đi vào thôn này đã bắt đầu, cũng chưa từng ngừng rơi lệ.
"Này! Ngươi có thể đừng khóc nữa hay không?"
Lục Thập Tam ngồi ở trước mặt nàng ấy, nghe được tiếng khóc không ngừng được của nàng ấy, cảm thấy đầu cũng đau đớn.
Long Thanh Thanh ngẩng đầu liếc Lục Thập Tam một cái, lại thút thít mấy cái: "Nhưng...... Nhưng người ta chỉ cần vừa nghĩ tới, Dạ Thiên ca ca bị thương nặng như vậy, bèn không nhịn được lại muốn khóc chứ sao!"
Dứt lời, lập tức lại khóc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ửng lên, vẫn là không ngừng rơi lệ được.
"Được rồi! Ngươi cũng đừng khóc nữa, ta đảm bảo hắn ta sẽ không có việc gì." Lục Thập Tam an ủi nàng ấy, Long Thanh Thanh dứt khoát tựa đầu vào trong ngực của nàng, khóc đến càng sảng khoái hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Thập Tam cũng không biết trấn an nàng ấy thế nào, vì vậy chỉ đành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy lên, dùng tay áo giúp nàng ấy lau đi nước mắt càng chảy càng nhiều.
"Đừng khóc! Ngươi xem, con mắt của ngươi vừa khóc đã sưng to như hột đào lớn rồi." Lục Thập Tam giễu cợt nàng ấy, dẫn tới nàng ấy phản ứng ngược.
"Ta...... Ta mới không có đấy! Ngươi đừng có mà nói lung tung!" Nắm đấm trắng nhỏ nhắn còn không ngừng đánh tới trên người của Lục Thập Tam.
Lục Thập Tam là cười né tránh, thoáng chốc lại nghĩ đến: "Đúng rồi! Ngươi còn không có nói cho ta biết, số 55 đâu? Tại sao ta không thấy nàng ấy ở chung một chỗ với các người?"
Theo lý thuyết, nàng ấy và Long Thanh Thanh tiến vào cỗ máy thời gian cùng lúc, cho nên địa điểm rơi xuống phải giống nhau mới đúng.
Long Thanh Thanh nâng cặp mắt sưng đỏ lên, nói: "Lúc ta đi tới nơi này, cũng đã thất lạc với nàng ấy rồi, cho nên...... Nếu như không phải là Dạ Thiên ca ca, ta...... Ta đã....... Oa! Người ta không muốn Dạ Thiên ca ca bị thương á! Lục Thập Tam nhanh lên giúp ta nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp á!"
Thấy nàng ấy càng khóc càng lớn tiếng, Lục Thập Tam vội nói: "Đừng khóc! Đừng khóc! Bạch Ngọc Tu sẽ có biện pháp chữa khỏi vết thương cho Long Dạ Thiên mà."
Long Thanh Thanh cái tên này, là khi mà số 77 nhảy dù tới nơi này, Long Dạ Thiên lấy hài âm mà đặt cho số 77.
Cho nên Long Dạ Thiên vì nàng ấy mà người bị thương nặng, Long Thanh Thanh mới có thể vừa khóc vừa kéo hắn ta đến thôn Ngư gia tìm người xin giúp đỡ.
Bởi vì, Long Dạ Thiên đối với nàng ấy mà nói, giống như là Mục Chấn Hạo mà hiện tại Lục Thập Tam cũng không thể rời bỏ nữa, chỉ vì bọn họ là người trao cho họ sinh mệnh mới.
Long Thanh Thanh nằm trên người của Lục Thập Tam tiếp tục khóc, khóc đến nỗi làm cho váy của nàng cũng ướt một mảng lớn.
Chỉ chốc lát sau, đợi Long Thanh Thanh phát hiện mình làm ướt quần áo của Lục Thập Tam, mới vội vàng rời khỏi vạt áo của Lục Thập Tam, lấy tay lau đi vệt nước mắt trên mặt.
"Là... Thật xin lỗi, ta...... Làm dơ bẩn ngươi...... Quần áo."
Nàng ấy đã khóc đến khổ sở, ai còn nhẫn tâm trách cứ nàng ấy đây?
"Không có việc gì, chỉ cần ngươi đừng khóc không ngừng nữa, ta đã cám ơn trời đất rồi." Lục Thập Tam khẽ cau mày nói.
Làm gì, cô gái tên Long Thanh Thanh này vốn dĩ chính là một vòi nước siêu cấp...... Không! Vào lúc này, phải nói là một cái đập chứa nước, bây giờ đang toàn lực xả lũ.
Trừ phi, thương thế của Long Dạ Thiên không đáng lo ngại nữa, nếu không Lục Thập Tam tin tưởng, nàng ấy sẽ khóc đến ngập thôn Cổ Gia này, phải đổi tên là Lệ thôn mất.
Lục Thập Tam bất đắc dĩ nhìn Mục Chấn Hạo hơi cong môi một cái, mới liếc về phía cánh cửa vẫn chưa từng mở ra một lần nào kể từ khi Long Dạ Thiên được Bạch Ngọc Tu và trưởng thôn Ngư gia dẫn vào.
Lúc này, cũng không phải Mục Chấn Hạo canh giữ ở bên cạnh Lục Thập Tam không nhịn được, mà là Đường Pháp Quân vẫn luôn đứng một bên nghe Long Thanh Thanh khóc đến hết sức đau lòng mà không chịu nổi.
Hắn ta nghiêng người nhỏ giọng hỏi Lục Thập Tam: "Thiếu Bảo Chủ phu nhân, cái tiểu nữ nhân khóc đến giống như là làm bằng nước này, là bạn của người sao?"
Hắn ta mới vừa nhìn thấy Lục Thập Tam thủ thỉ thù thì, không biết là đang nói những gì với Long Thanh Thanh, nhưng Long Thanh Thanh cũng không hề đình chỉ khóc thút thít, ngược lại càng khóc càng lớn tiếng, cho nên hắn ta mới cảm thấy kỳ quái.
Lục Thập Tam ngẩng đầu liếc hắn ta một cái: "Ngươi nói là Thanh Thanh? Ta và nàng ấy...... Cũng không tính là bạn bè, mà là tỷ muội tình cảm rất tốt."
Hồi tưởng lại cuộc sống đơn điệu lại tịch mịch trước kia ở viện nghiên cứu, nhưng nếu thiếu nàng ấy và số 55, như vậy quả thật có thể nói rằng cuộc sống của nàng không hề có niềm vui thú nữa.
Mục Chấn Hạo nghe vậy, muốn thừa dịp này hiểu rõ hơn một chút về Lục Thập Tam, vì vậy tiếp lời hỏi: "Tiểu hẹp hòi, vậy nàng không có người thân sao?"
Lúc này hắn mới phát hiện ra, thì ra mình hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Lục Thập Tam.
Lục Thập Tam nhất thời yên lặng, sắc mặt cũng tái nhợt đi một chút, mới quyết định mở miệng nói: "Ta không có người thân, chúng ta...... Cũng không có người nhà."
“Chúng ta” theo lời nàng, là chỉ tất cả “chủng người mới” được nghiên cứu ra.
Họ chẳng những không biết cha mẹ của mình là ai, lại còn không được đặt tên, chỉ được đánh số một cách đáng thương.
Mà Mục Chấn Hạo lại cho rằng, “chúng ta” mà Lục Thập Tam nói là ý chỉ đám cô nhi, bỗng chốc kéo Lục Thập Tam vào trong ngực của hắn, nghĩ lấy nhiệt độ và lồng ngực của hắn, cho nàng một chút cảm giác gia đình.
Lục Thập Tam giống như là hiểu ra điều gì đó, mỉm cười ôm ngược lại hai cánh tay của hắn, lại bỗng dưng muốn kể ra chuyện siêu năng lực, cùng với uy hiếp của Vương Tâm Bội.
"Thật xin lỗi." Nàng bởi vì không dám nói cho hắn biết chuyện này mà thật sâu nói xin lỗi.
"Tại sao lại nói xin lỗi?" Hắn không hiểu.
"Không có gì á!" Lục Thập Tam ý thức được mình nói lời kỳ quái, vội vàng cười nói.
Mục Chấn Hạo từ nàng có chút miễn cưỡng trong lúc vui vẻ, biết Lục Thập Tam tâm sự chưa hiểu.
Vì vậy hắn nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, dịu dàng mà nói: "Đừng lo lắng, về sau để ta bảo vệ nàng, ta chính là người nhà của nàng."
Lục Thập Tam nghe xong vô cùng cảm động, thật là muốn giống như Long Thanh Thanh, dùng sức khóc lên, nhưng nàng không phải Long Thanh Thanh nha! Cho nên nàng không thể......
Vì vậy nàng tựa vào trong ngực Mục Chấn Hạo, dùng sức hút lỗ mũi, chọc cho Mục Chấn Hạo khẽ cười.
Cảm thấy hắn ôm chặt thân thể của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chôn ở trước ngực hắn lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười đó kéo dài không tới ba giây.
Nàng lại bắt đầu sợ, đợi đến khi Mục Chấn Hạo biết trên người nàng có siêu năng lực thì hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào đây?
Điều này làm trái tim nàng băng giá, nhưng nàng lại không muốn rời khỏi Mục Chấn Hạo, càng không muốn rời khỏi lồng (d.d.l.q.d) ngực ấm áp của hắn nha! Mà quan trọng nhất là, nàng thương hắn.
Đột nhiên, vào lúc này, Bạch Ngọc Tu và trưởng thôn Cổ Gia từ bên trong phòng chạy ra, Long Thanh Thanh đang khóc lớn lập tức chạy tới.
"Dạ Thiên ca ca! Dạ Thiên ca ca huynh ấy như thế nào rồi? Ta có thể vào thăm huynh ấy một chút không?" Nàng ấy ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến sưng đỏ lên, vội vàng nhìn về phía hai người kia hỏi.
Bạch Ngọc Tu thấy nàng ấy khóc đến đáng thương, không nhịn được đưa tay vuốt ve đầu Long Thanh Thanh nói: "Hắn ta đã không sao, độc trên người cũng đã được thanh trừ, ngươi có thể vào thăm hắn ta."
Bạch Ngọc Tu mới vừa dứt lời, Long Thanh Thanh đã chạy như bay vào trong.