Ngự Phật

Chương 92: Giao dịch với Ấn Thiên




Giao dịch với Ấn Thiên

Mặc dù vẫn ở trong Kim Luân tự, nhưng bởi vì gần đây người đến bái phỏng trụ trì Ấn Thiên quá nhiều, cho dù Hoa Liên có không cố ý đi tìm hiểu thì cũng biết được tin tức bên ngoài qua miệng của các tăng nhân kia.

Ma Tôn Thiên Ý mang theo các phái Ma môn lấy khí thế hoành hành san bằng tất cả các môn phái tu chân ở phía Tây Trung châu, vì tốc độ ra tay của bọn họ quá nhanh, hơn nữa không có sự phòng bị, chiến sự cơ bản đã ở tình trạng nghiêng hẳn về một bên.

Bên phía Ma Tu căn bản không hề tổn thất, phe Chính đạo thì ngược lại, thế lực ở phía Tây Trung Châu gần như đã hoàn toàn sụp đổ. Mà Yêu tộc hiếm hoi lại không vươn tay tranh giành địa bàn vào thời điểm này.

Ba vị Yêu Hoàng đều tuyên bố rõ ràng, trận chiến Chính Ma lần này, Yêu tộc kiên trì tuyệt đối trung lập. Thái độ này trái lại khiến cho hai phe còn lại đều yên tâm, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Dù sao, thế lực của Yêu tộc cũng không nhỏ, nếu nghiêng về một bên, trên căn bản đại cục sẽ được quyết định, cố tình, bọn họ dường như có tâm muốn làm ngư ông.

Trước việc lớn, chút tranh chấp nhỏ giữa Linh Lung cung và Luân Hồi điện nhanh chóng chẳng còn ai chú ý. Thương Tình lại trở thành vị tiên tử cao cao tại thượng, thống lĩnh vô số tu sĩ chính đạo, nắm trong tay chiến cục một bên.

Trung Châu mặc dù không thể tính là đất lành phong thủy gì cả, nhưng Đế vương của nhân gian lại ở đây, chính là nơi đắc địa. Luân Hồi điện, Quảng Hàn điện, Thanh Tiêu điện, ba thế lực lớn của chính đạo, cùng với mười sáu vị trưởng lão đã đến Hóa Thần kỳ cuối mượn long khí ở Trung Châu bày trận phòng ngự, trấn giữ mắt trận chính là người mang Cửu Long thân, Tề Hàn.

Người này thì Hoa Liên vẫn còn nhớ, nàng còn nhớ rõ Tề Hàn có một muội muội tên là Tề Tông Nhi, lúc đó coi như cũng đã cứu mạng nàng. Giờ hồi tưởng lại quãng thời gian ở cạnh Tề Tông Nhi, cứ cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Đại khái là mấy năm qua đã trải qua hơi nhiều sóng gió, rõ ràng mới chưa đầy mười năm, mà nàng lại thấy như trăm năm đã trôi qua vậy.

Hiện giờ, phía Đông Trung Châu đã bị tu sĩ chính đạo nắm trong tay, còn phía Tây toàn bộ đều là Ma Tu, hai phe thế lực mở ra một chiến trường ở đất Trung Châu, mà thủ lĩnh các phương cũng coi như ngầm đồng ý hành vi này.

Tuy nói chiến sự bùng nổ, đối với tu sĩ có tu vi thấp mà nói, khả năng sống sót là rất khó, nhưng đây chẳng phải cũng là một cơ hội hay sao. Trong cuộc đại chiến Chính Ma lần này có vô số nhân tài mới xuất hiện quật khởi, trong đó không thiếu người trẻ tuổi có thiên phú sánh ngang Khổng Uyên của Yêu tộc, nghe nói, còn có cả tu sĩ trẻ tuổi mạnh hơn cả Khổng Uyên.

Tề Hàn cũng là một trong số đó.

Giờ tu vi của Tề Hàn đã đến Nguyên Anh kỳ cuối, với số tuổi chưa tới ba mươi của hắn hiện nay, tu vi đã đến bước này, căn bản là không thể tưởng tượng được.

Có điều chẳng còn cách nào khác, để giúp hắn gánh vác được trận pháp phòng ngự, đám tu sĩ Hóa Thần kỳ kia đã tìm kiếm long khí trong thiên địa, giúp hắn tu luyện được Cửu Long thân, Cửu Long thân kia tuy nói chỉ là một chút thành tựu nho nhỏ, nhưng đã là không gì địch nổi. Thậm chí ngay cả cung chủ Thiên Cung cũng đã từng nói, Tề Hàn chính là người đầu tiên xuất khiếu.

Hoa Liên vẫn sống ở Kim Luân tự, có điều giờ tu sĩ bên ngoài đến Kim Luân tự rất nhiều, cho nên sự xuất hiện của nàng ở đây cũng không quá bất ngờ, hơn nữa trên người nàng còn mang theo pháp bảo che giấu yêu khí của Phạm Thiên hòa thượng đưa cho, không có mấy người nhận ra được nàng là yêu quái.

Sau khi Ân Mạc về Hoa Liên mới biết, vị hòa thượng xinh đẹp chẳng có chuyện gì mà ngày nào cũng chạy đến đỉnh Hành Hỏa nói chuyện phiếm với nàng lại chính là trụ trì của Kim Luân tự, Ấn Thiên.

Chuyện này vô cùng ngoài sức tưởng tượng của nàng, nàng còn tưởng Ấn Thiên phải là một lão tăng mặt mũi hiền lành kia.

Sau khi Đại chiến Chính Ma bắt đầu, Ấn Thiên giao cây Nhân Sinh quả cho nàng, cũng đồng ý với Hoa Liên, nếu như nàng có thể loại bỏ chất độc thì sẽ đưa nàng trở lại thành Nam Khê sơn, cũng nhận lời sẽ cho nàng ba viên Hủy Vân châu.

Hủy Vân châu là bảo bối chỉ có ở Kim Luân tự, hơn nữa chỉ có cao tăng đã vượt qua ba lần Thiên kiếp mới có thể luyện chế ra được, thậm chí trong tay trụ trì Ấn Thiên hiện giờ cũng chỉ có hai viên mà thôi.

Thứ này, cũng có thể coi là một thứ vũ khí mang tính sát thương, nghe nói có thể giết chết tu sĩ Hóa Thần kỳ trong nháy mắt, nếu vào lúc không chú ý, thậm chí còn có thể khiến cho tu sĩ Độ Kiếp kỳ bị trọng thương. Dĩ nhiên, những chuyện này đều là nghe đồn, hiệu quả cụ thể như thế nào thì chẳng có mấy người biết, bởi vì cho đến giờ chưa có ai sống sót được dưới uy lực của Hủy Vân châu. Hoa Liên cũng chỉ có thể xác định một chuyện, Ma Đế đã từng chết vì Hủy Vân châu tính ra tuyệt đối cũng hơn mười người.

Đối phương dù sao cũng là nhân vật đứng đầu Tu Chân giới, không việc gì phải gạt nàng. Mặc dù nàng cảm thấy mang đồ của Quân Hầu đưa không cho Kim Luân tự thì cũng có chút băn khoăn, nhưng mà, cây Nhân Sinh quả đã rơi vào tay Kim Luân tự, e là Quân Hầu cũng chẳng có cơ hội lấy lại.

Nếu đã vậy, chẳng bằng tặng cho nàng thêm một cơ hội còn hơn. Nàng là một kẻ rất thực tế, dưới tình trạng không đủ thực lực, còn nói cái gì mà nghĩa với chả khí, đều là ngu xuẩn hết. Hơn nữa trước kia khi Quân Hầu đồng ý với kế hoạch đó của nàng, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã chuẩn bị tâm lý buông tha cho cây Nhân Sinh quả.

Dù Hoa Liên coi như là bị bắt cóc tới đây, nhưng đãi ngộ của nàng lại theo cấp bậc khách quý, lợi ích mà nàng lấy được từ Kim Luân tự mặc dù không thể bằng gốc cây Nhân Sinh quả kia được, nhưng đối với nàng mà nói, thế là đủ rồi.

Hơn nữa cho dù là ngôi chùa đứng đầu Chính đạo, cũng chẳng ai biết luyện chế đan độc, đương nhiên không có ai biết, nhưng thứ thảo dược đã có ngàn năm tuổi chẳng đáng giá với họ trong mắt Hoa Liên lại chính là tuyệt thế trân bảo.

Chỉ tiếc tu vi hiện giờ của nàng vẫn quá thấp, đan độc luyện chế ra được cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó được với tu sĩ Xuất Khiếu kỳ giữa mà thôi, có điều đây dù sao cũng có thể coi như một thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.

Hiện giờ thế đạo đại loạn, có thể sống sót mới là mục đích chủ yếu, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Yêu tộc dù đã nói sẽ trung lập, nhưng ai mà biết sẽ kéo dài được bao lâu, Hoa Liên không cảm thấy lời nói của ba vị Yêu Hoàng kia đáng tin được bao nhiêu.

Lúc trước khi hạ đan độc với cây Nhân Sinh quả, Hoa Liên cũng đã không ngừng suy tính, nàng không thể vì cứu người mà hủy mất một gốc cây quý hiếm trong thiên địa như vậy. Cũng nhờ lúc trước đắn đo suy nghĩ cho nên giờ nàng mới có thể hết sức nhẹ nhàng mà giải quyết xong đống phiền toái trong tay.

Hoa Liên cả ngày ở trong phòng luyện đan, nhìn cây Nhân Sinh quả đang dần khôi phục lại bình thường, tâm trạng cũng từ từ khá hơn. Gốc cây này dù sao cũng là linh vật, ngày ngày ở bên cạnh nó, Hoa Liên đương nhiên cũng được không ít lợi ích.

Cho dù tâm cảnh vẫn không thể tiến lên như cũ, tu luyện đối với nàng mà nói vẫn vô dụng, nhưng cảnh giới tu vi của nàng lại mạnh mẽ tăng lên một tầng.

Sau khi nhìn vào bên trong, phát hiện trên nội đan của mình, tầng cánh sen thứ hai đã bắt đầu nở bung ra, chính bản thân nàng cũng không nỡ giao cây Nhân Sinh quả ra. Chẳng trách ngay cả Kim Luân tự cũng mơ ước thứ báu vật này, mới thế này mà tu vi cũng tăng lên được, nếu mình cứ ôm gốc cây Nhân Sinh quả này vài trăm vài nghìn năm, chưa biết chừng lúc đi ra có thể làm được cả Yêu Hoàng.

Dĩ nhiên, thứ suy nghĩ không thực tế này, nàng cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Thiên địa kỳ trân, người có được nó, không chỉ có tu vi cao cường, vận khí cũng phải đủ mới được, nếu không, chẳng khác nào may áo cưới cho người khác.

Hoa Liên không cho là vận may của mình đủ tốt, cũng không nghĩ là mình có thực lực đó, có thể có được cây Nhân Sinh quả này, cho nên, vẫn nên ngoan ngoãn giao ra thì hơn, nàng tình nguyện an phận sống trong thành Nam Khê sơn luyện đan bán thuốc.

Mỗi ngày Hoa Liên tốn rất ít thời gian để quan tâm đến cây Nhân Sinh quả, phần lớn thời gian đều là dùng thảo dược ngàn năm của Kim Luân tự luyện chế các loại đan dược, đan độc.

Cũng không biết những thảo dược quý hiếm này rốt cuộc đã bị nàng chà đạp bao nhiêu, dù sao chỉ cần nàng mở miệng, linh thảo cứ vĩnh viễn cuồn cuộn không ngừng được cung cấp. Nàng không thừa nhận cũng không được, Kim Luân tự này thực đúng là tiền nhiều thế lớn.

Với điều kiện như hiện giờ mà nàng còn không thể luyện chế ra đan dược Địa cấp hạ phẩm thì có thể tìm miếng đậu hủ mà tự tử được rồi.

Lò luyện đan trong tay vừa thu lại, hai viên đan dược một đen một trắng nằm gọn trong tay nàng, tên dược là Luân Hồi, lấy từ ý sinh tử luân hồi. Hai viên đan dược này, coi như là mức độ cao nhất nàng có thể đạt tới cho đến giờ.

Một là đan dược, một là đan độc, đều là Địa cấp hạ phẩm, nhưng dược tính cũng có thể so với Địa cấp trung phẩm. Không thể không nói, Nghiệt hỏa trong tay nàng là một trợ thủ vô cùng hữu dụng.

Dĩ nhiên, để luyện chế hai viên đan dược này, nàng đã ngây ngốc trong cái phòng luyện đan nho nhỏ này ít nhất trăm ngày, thảo dược ngàn năm bị hủy trong tay nàng, đã sớm đếm không hết. Nếu không phải là chiếc lò luyện đan mà sư phụ đưa cho nàng đủ bền chắc, e là cái mạng nhỏ của nàng cũng đã đi theo rồi.

Mới đầu Thiên Luân lúc đưa thảo dược cho nàng còn mỉm cười, sau rồi mặt cũng biến thành màu đen. Có điều, việc này không thể trách nàng được, nàng kiểu gì cũng phải lấy chút lợi lộc thêm thắt chứ, dù sao bản lĩnh này, trừ sư phụ của nàng ra, cũng chỉ có nàng biết.

Liếc nhìn cây Nhân Sinh quả đặt trong góc, Hoa Liên khóe miệng khẽ nhếch lên, thời gian này không dài không ngắn, giờ giao cây Nhân Sinh quả ra, cũng sẽ không khiến người ta khả nghi.

”… Cuối cùng cũng ra.” Thiên Luân canh giữ bên ngoài phòng luyện làm Môn thần cuối cùng cũng thở dài một hơi, hắn cuối cùng cũng không phải nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của vị sư thúc quản lý núi Linh dược nữa rồi. Nếu Hoa Liên mà không ra, chắc vị sư thúc kia sẽ băm vằm hắn mất.

Cái giá của những thảo dược mà Hoa Liên lãng phí mấy ngày qua đủ để mua lại hai ba môn phái Tu Chân ở mức trung. Có điều, nếu vị cao tăng kia mà nhìn thấy hai viên đan dược thành phẩm trong tay Hoa Liên, chắc sẽ không tức giận đến vậy.

Dĩ nhiên, hai viên đan dược kia, trừ nàng ra sẽ không kẻ nào biết được. Nàng chỉ cần giao gốc cây Nhân Sinh quả không chút tổn hại này ra là đủ rồi.

Nhìn Hoa Liên bê cây Nhân Sinh quả ra ngoài, Thiên Luân cũng không dám chần chừ, đưa nàng đến thẳng Lễ Phật điện nơi trụ trì dùng để tiếp đãi khách quý. Trong Lễ Phật điện, trừ Ấn Thiên ra, còn có vài vị cao tăng cùng thế hệ với hắn, Ân Mạc đương nhiên cũng ở trong số đó. Trước đó không biết bọn họ đang thảo luận chuyện gì, nhìn qua, không khí có gì đó là lạ.

Khi Thiên Luân đưa Hoa Liên vào, mấy người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hoa Liên lại bất đồng. Có điều cuối cùng, ánh mắt của họ đều tập trung vào cây Nhân Sinh quả nằm trên tay Hoa Liên.

“Thí chủ đã thanh trừ sạch sẽ độc tố trên cây Nhân Sinh quả rồi?” So với những người khác, Ấn Thiên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Hoa Liên mỉm cười gật đầu một cái, đẩy một luồng yêu lực vào cây Nhân Sinh quả, nhất thời, trong đại điện, những tia sáng bảy màu đua nhau chiếu rọi, một làn hương dần dần tỏa ra từ trong cây Nhân Sinh quả.

Mấy hòa thượng này hiểu biết hơn Thương Tình rất nhiều, bọn họ đương nhiên có thể phân biệt được cây Nhân Sinh quả này có hoàn hảo không tổn hại gì hay không, nhìn vẻ mặt của Ấn Thiên, hẳn là rất hài lòng.