Mất Tự Nhiên Cũng Đáng Yêu
“Cung Lăng, im miệng.” Rốt cục, lão nhân vẫn ngồi một bên mở miệng nói chuyện.
“Đại bá, bá có ý gì?” Cung Lăng nhìn về phía lão nhân kia, vẻ mặt khó tin. Dường như không ngờ tới, lão nhân kia lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình.
“Cung Lăng, chuyện này trong tộc đã có quyết định rồi.” Giọng nói của lão nhân lạnh lùng cứng rắn, “Những việc ngươi làm mấy năm nay đích xác là có chút quá đáng.”
“Ta quá đáng? Ta đã làm gì, ta làm những chuyện này là vì ai, ngươi lại nói ta quá đáng…”
“Hừ, tóm lại, ngươi hãy quay về tộc với ta, tộc trưởng sẽ giải thích cho ngươi.”
Cung Lăng ngây ngẩn nhìn lão nhân kia, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời, cuối cùng cười thảm một tiếng, “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, ha ha ha, thì ra là ta không còn giá trị lợi dụng nữa, nên các ngươi cũng không chút do dự đạp ta ra, được lắm, rất được!” Cung Lăng xoay người bước ra ngoài, thị vệ đứng một bên cũng không dám cản nàng ta lại. Khi đi ngang qua Hoa Liên, nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Hoa Liên một cái, trong mắt có sát ý không hề che giấu.
Nếu không phải tại nàng ta, nếu không phải tại nàng ta tìm đến Quân Hầu, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra, nàng vẫn có thể coi như không có chuyện gì phát sinh, tiếp tục làm thành chủ phu nhân.
Nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như vậy, ngay cả gia tộc cũng đứng về phía Quân Hầu. Hừ, là nàng vẫn xem thường bản lĩnh vị phu quân này của mình, trái tim hắn thật ngoan độc.
Sau khi Cung Lăng đi rồi, Quân Hầu phất phất tay, lập tức có thị vệ đuổi theo. Lão nhân kia cung kính đứng dậy, làm đại lễ với Quân Hầu, “Ta thay chủ nhân cảm tạ thành chủ đại nhân trước, sau này có chuyện gì, xin ngài cứ việc phân phó.”
Quân Hầu gật đầu một cái, cũng không nói nhiều, “Khách khí.”
Lão già kia đi rồi, Hoa Liên mới bước vào, nhìn thấy nàng, thái độ của Quân Hầu rõ ràng khá hơn nhiều, “Ngươi không sao là tốt rồi.”
Khi hắn đưa Tiểu Chỉ về, đã nghe Tiểu Chỉ thuật lại chuyện lúc đó, nói thật, Quân Hầu căn bản không nghĩ đến việc Hoa Liên có thể còn sống mà quay về.
Hoa Liên cười cười, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Ta tìm ngươi là vì có chuyện muốn nói với ngươi.” Vốn, Hoa Liên cũng không định nói cho Quân Hầu. Có điều bây giờ, nếu hắn đã có thể làm được đến mức này, nói cho hắn biết trước dù sao cũng đỡ hơn là để sau này mới biết mà không kịp ứng phó.
“Chuyện gì?” Quân Hầu thấy sắc mặt của nàng không ổn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Tiểu Chỉ có huyết mạch của cả yêu và ma, chuyện này chắc ngươi biết rồi chứ.”
“Không sai.”
“Vốn nàng ấy nên thay máu, có điều cha nàng ấy đã chết rồi, cho nên… cho nên, nàng có thể không còn nhiều thời gian nữa.”
“Ngươi có ý gì?” Quân Hầu vụt đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn.
“Cho dù có người giúp nàng kéo dài tính mạng, sợ rằng nàng ấy cũng chỉ sống được trăm năm nữa thôi, nếu như người muốn từ bỏ, bây giờ vẫn còn kịp.” Giờ cha mẹ Tiểu Chỉ đều đã mất, không còn ai cứu được nàng ấy, cho dù có không cam tâm thì vẫn phải đón nhận sự thật này.
Những chuyện này, trong lòng Tiểu Chỉ đều hiểu rõ.
“Chẳng trách… chẳng trách nàng chết cũng không chịu quay về với ta.” Quân Hầu ngã ngồi trở lại trên ghế, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, “Cho dù nàng ấy còn bao nhiêu thời gian, ta cũng tuyệt đối không bao giờ hối hận.”
Hoa Liên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Quân Hầu, trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu một cái, “Được, ta sẽ giúp ngươi khuyên nàng.”
Cánh cửa Lưu Ly đường rộng mở, khi Hoa Liên đi tới, Tiểu Chỉ không biết tại sao đã đứng trước cửa, thấy nàng xong giống như gặp được cứu tinh kéo nàng lại, “Tiểu Liên, có một vị khách đến…”
“Khách nào?” Hoa Liên có chút nghi hoặc, trong thành Nam Khê sơn này, có kẻ nào mù mắt mà dám đến chọc Tiểu Chỉ chứ?
“Chính là… người quen của cô…” Tiểu Chỉ vươn tay chỉ vào trong, Hoa Liên ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia bước ra từ phòng khách.
Hắn đúng là tự tiện thật đấy, Hoa Liên nghiến răng nghiến lợi. Sự mất mát trong lòng sớm đã bị lửa giận thay thế, hắn cũng giỏi thật, ngay cả nơi Yêu tộc tụ cư cũng dám quang minh chính đại bước vào như vậy, sợ mạng mình lớn quá hay sao!
Ân Mạc tựa vào bên quầy thuốc, cười dài nhìn nàng, cũng chẳng nói câu nào.
“Ngươi đến đây làm gì!” Hoa Liên nghiến răng, nhả ra từng chữ.
“Ta không nhà để về.” Ân Mạc nhún vai.
“Không nhà để về cái đầu ngươi ấy, ngươi đi ra ngoài cho ta!” Nhất thời mất đi lý trí, Hoa Liên cũng chẳng quan tâm vớ được cái gì, quăng luôn về phía Ân Mạc.
Tiểu Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy bạn tốt mất khống chế như vậy, cũng sợ đến hết hồn. Mắt thấy Hoa Liên đã xách cả cái ghế lên, vội vàng ôm lấy nàng, “Tiểu Liên, cô bình tĩnh một chút, đừng, đứng có ném ghế mà….”
“Cô buông ra, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!” Gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Liên tức giận đến đỏ bừng lên. Nàng giận, không phải là bởi vì hắn đi theo nàng, mà là vì hắn dám tiến vào thành Nam Khê sơn. Đây chẳng phải là đi tìm cái chết sao, cho dù tu vi hắn cao thâm, nhưng cũng vẫn hết sức nguy hiểm.
“Tiểu Chỉ cô nương, đừng lo lắng.” Ân Mạc vẫn rất phởn phơ, giống như cái ghế kia chẳng phải đang bị ném về phía hắn vậy, thậm chí còn rảnh rang đi trấn an Tiểu Chỉ.
“Ách, ta không có lo lắng.” Người nên lo lắng là ngươi mới phải… Tiểu Chỉ liếc Ân Mạc, vô cùng tò mò với hắn.
Tính tình của Hoa Liên từ xưa đến nay vẫn trầm ổn, nàng chưa từng thấy ai có thể khiến cho nàng ấy trở nên…. có sức sống như vậy. Xem ra, Ân Mạc và Hoa Liên, dường như có giao tình rất sâu. Lần trước bọn họ gặp mặt, không nói chuyện nhiều với nhau nhưng Tiểu Chỉ cũng cảm nhận được thái độ của Hoa Liên với Ân Mạc khác hẳn với người khác, nhưng sao lần này, hai người họ vừa thấy mặt mà Hoa Liên đã tức thành như vậy rồi?
Vững vàng đón được chén trà, cả cái nắp chén bay tới ngay sau đó, cuối cùng là một cái ghế. Ân Mạc đặt cái ghế qua một bên, tự mình ngồi lên, thuận tiện uống một hớp trà, thật vô cùng đắc ý.
“Ai cho người vào?” Hoa Liên nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt Ân Mạc, nhìn bộ dạng gió nhẹ mây bay kia của hắn đã thấy không thể kiềm chế nổi tâm trạng.
Ân Mạc ngẩng đầu cười với nàng, cặp mắt cong cong, dường như rất vui vẻ, “Tiểu Liên, đừng tức giận, không ai phát hiện ra đâu.” Thanh âm của hắn rất dịu dàng, là ảo giác của nàng sao? Vẫn chìm đắm trong giọng nói của hắn, khiến cho Hoa Liên căn bản không chú ý đến, cách xưng hô của hắn với mình cũng đã thay đổi.
“Ta mới không thèm tức giận.” Hoa Liên hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
“Ồ, thì ra là ngươi không tức giận.” Ân Mạc gật đầu, lời này thốt ra từ miệng hắn, nghe kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.
“Ngươi rốt cuộc còn việc gì nữa, ta đã nói rồi, ta sẽ không về Đại Hoang sơn.”
Ân Mạc gật đầu, “Ta biết, ta quyết định tôn trọng ý kiến của ngươi, có điều dạo này vừa hay không có nơi nào để đi, dù gì ta cũng từng cứu mạng ngươi, ngươi chứa chấp ta cũng là chuyện đương nhiên, đúng không?” Câu này thực đúng là hiển nhiên làm sao….
Hoa Liên nghẹn cả nửa ngày không thốt nên lời. Hắn thực sự là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng mà bọn họ vừa mới cãi nhau, còn chưa làm hòa, sao hắn có thể mặt dày như vậy được chứ.
Vẫn hay có vài vị hòa thượng, trong khi tu luyện một thân kim cương bất hoại, đều luyện phần mặt trước, cho nên Ân Mạc cứ nghiễm nhiên ở lại như vậy. Mấy ngày này ở trong thành Nam Khê sơn vậy mà lại thực sự chẳng có ai tìm hắn gây phiền phức cả. Thậm chí Ân Mạc còn gặp Quân Hầu trong Lưu Ly đường hai lần, kỳ quái là, hai người này lại còn có thể cùng nhau đánh cờ nói chuyện phiếm, thiếu chút nữa hù cho Hoa Liên rớt cằm.
Quân Hầu không phát hiện ra hắn là Phật Tu sao? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, hai người bọn họ tu vi tương đương, cho dù Ân Mạc có muốn che giấu cũng không dễ dàng như vậy, huống chi, hắn căn bản chẳng hề có ý giấu diếm. Hồ lô của hai người này rốt cuộc bán thuốc gì. Hoa Liên không sao biết được. Hơn nữa, nàng vẫn đang tức giận với Ân Mạc, cho nên dù hết sức tò mò, nàng cũng không mở miệng đi hỏi.
Sau khi quay về, Hoa Liên từng tìm Tiểu Chỉ nói chuyện cả đêm, đối với chuyện về Quân Hầu, Tiểu Chỉ cũng thấy ở trong mắt, có điều, nàng sớm đã có quyết định. Hoa Liên cho rằng nàng lo lắng Quân Hầu sẽ thay lòng giữa chừng, nhưng sau nàng mới biết, Tiểu Chỉ căn bản không nghĩ đến chuyện đó.
Nàng nói, càng yêu, lại càng không muốn làm hắn tổn thương. Giờ nàng đã hiểu rõ tình cảm mà Quân Hầu dành cho mình, cho nên nàng không muốn Quân Hầu phải chịu đựng nỗi đau khi mất nàng.
Nếu như không có bắt đầu, có lẽ, khi mất đi, sẽ không tuyệt vọng đến thế.
Lời của Tiểu Chỉ, Hoa Liên đã thuật lại không sót một chữ cho Quân Hầu, sau khi nghe xong, Quân Hầu lại cười, dường như đã nghĩ thông suốt vậy, không còn ép Tiểu Chỉ nữa, chẳng qua là thỉnh thoảng vẫn đến quán ngồi như trước kia.
Dù sao cũng là chuyện của hai người bọn họ, Hoa Liên dù có sốt ruột cũng không thể dính vào.
Trái lại, Tiểu Chỉ thì vô cùng tò mò với quan hệ giữa nàng và Ân Mạc, cho dù Hoa Liên có giải thích thế nào, nàng ấy cũng không chịu tin là hai người chẳng có quan hệ gì cả.
Cứ thế, Ân Mạc ở lại Lưu Ly đường, ở một lần là ở luôn nửa tháng.
Trong nửa tháng này, tu vi của Hoa Liên cuối cùng cũng khôi phục, hơn nữa còn đột phá đến Yêu Soái kỳ giữa. Đây cũng là một tin tức tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi chậm.
Dù sao, thực lực của kẻ địch quá mức cường đại, cho dù tốc độ tu luyện của nàng hiện nay đã nhanh hơn người khác rất nhiều, nàng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Đối với sự gấp gáp của Hoa Liên, Ân Mạc đều thấy cả. Chẳng qua là, mỗi lần hắn muốn nói gì với Hoa Liên, nàng đều cố tình tránh né, dẫn đến việc hai người dù gặp mặt mỗi ngày nhưng không lần nào nói chuyện tử tế được.
Nàng vẫn còn đang giận hắn, trong lòng Ân Mạc rõ ràng. Hắn cố gắng giải thích, đời này lần đầu tiên hắn muốn giải thích cho người khác động cơ của mình, hiềm nỗi người ta căn bản không thèm nghe, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Nếu là người khác…. Đứng dưới tán cây, nhìn Hoa Liên đang cúi đầu suy tư gì đó bên trong khung cửa sổ, Ân Mạc bất đắc dĩ thở dài. Nàng đâu phải người khác… Không biết từ khi nào, đối với hắn mà nói, nàng, đã khác hẳn với những người khác.
Hoa Liên ngồi trước cửa sổ, cúi đầu nhìn bút ký trong tay, bên trên đều là những đan phương quý hiếm ít ỏi được ghi chép lại, bình thường, nàng sẽ rất hứng thú mà xem, nhưng hôm nay, không sao mà xem được.
Ánh mắt ngoài cửa sổ kia, ngay từ đầu nàng đã nhận ra, nhưng nàng lại không ngẩng đầu, muốn chờ hắn tự mình bỏ đi, kết quả đã qua hai canh giờ, hắn chẳng có ý bỏ đi.
Cuối cùng, vẫn là Hoa Liên không nén được cơn tức, nàng ném bản bút ký trong tay xuống, đứng dậy, quay người ra ngoài cửa sổ. Ân Mạc thấy nàng rốt cục cũng chịu nhìn mình, đầu tiên là nhíu mày, sau đó không hề ngoài ý muốn phát hiện cửa sổ đã bị cạch một tiếng khép lại.
Quả nhiên, Ân Mạc cười khổ, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy, Hoa Liên mất tự nhiên cũng thật đáng yêu.
_________________