Ngự Phật

Chương 81: Nhìn Thấu Chân Thân




Nhìn Thấu Chân Thân

Thương Tình biết mình không thể phá vỡ phòng ngự của Huyền Vũ giáp, cũng không lãng phí linh lực của cơ thể mà chỉ đứng ngoài vừa điều tức vừa chờ yêu lực của các nàng cạn hết, tự động thu hồi Huyền Vũ giáp.

Bản thân tu vi của Tiểu Chỉ không cao, chưa được bao lâu, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi, cánh môi run rẩy, dường như sắp không thể chống đỡ được nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ kia của Tiểu Chỉ, Hoa Liên có chút lo lắng liếc nhìn Thương Tình đang đứng ngoài kia. Không ngờ tới tu vi của nàng ta thâm hậu so với tưởng tượng của mình rất nhiều, đến lúc này mà vẫn chưa phát tác. Đúng lúc ấy, thân thể Tiểu Chỉ kịch liệt run lên một chập, ánh sáng của chiếc mai rùa trên đỉnh đầu hai người dần dần nhạt bớt, nhanh chóng biến thành chiếc mai rùa màu đen rơi vào tay Tiểu Chỉ.

Thương Tình mừng thầm trong lòng, vừa định ra tay, thân thể đột nhiên mềm nhũn, pháp bảo trong tay vậy mà lại không nghe sai sử quay lại trong cơ thể nàng.

Linh lực trong kinh mạch nàng hoàn toàn bị khống chế, điên cuồng mà lao về phía trước ở bên trong, Nguyên Anh trong đan điền lại bị một luồng sương mù màu xanh bao bọc lấy, hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa nàng và Nguyên Anh.

“Tại sao có thể như vậy?!” Vẻ mặt Thương Tình cứng đờ, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, “Là ngươi!”

Hoa Liên đứng cách đó không xa, cũng không hề manh động, vẫn phòng bị như trước, dù sao đối phương cũng đã đến Hóa Thần kỳ, nếu thực sự liều mạng, nàng tuyệt đối không thể an toàn thoát thân.

Dù sao độc tính của đan độc vẫn chưa hoàn toàn lan tỏa, đợi một lúc nữa thì hơn.

Nếu như nàng ta chịu tin lời Diệt Thiên hòa thượng, tuyệt đối sẽ không phải rơi vào kết cục như vậy, cũng chỉ vì nàng ta cứ cầm cây Nhân sinh quả, cho nên mới bị nghiêm trọng như thế.

“Hừ, ngươi tưởng là chút kỹ xảo nho nhỏ này có thể gây khó dễ cho ta sao!” Thương Tình mặc dù kinh hãi trong lòng, nhưng nét mặt cũng không lộ ra bất cứ vẻ kinh hoàng nào, cho dù là ai cũng không nhìn ra được tình trạng của nàng ta hiện giờ ra sao.

“Có làm gì được ngươi hay không, một lát nữa ngươi sẽ biết.” Với tính cách của Thương Tình, nàng ta sao có thể bó tay chờ chết như vậy. 

Đáng tiếc, nàng ta không có chút hiểu biết nào về đan độc, cũng không biết là càng muốn khống chế linh khí trong cơ thể, lại càng không áp chế được. Hơn nữa, còn có thể khiến cho đan độc lưu động nhanh hơn trong cơ thể nàng ta.

“Đây là… đan độc!” Trong Tu Chân giới, chỉ có một số ít thảo dược chứa kịch độc mới có thể đe dọa đến người Tu Chân, thứ thực sự có thể khiến bọn họ trúng độc, chỉ có đan độc mà thôi.

Có điều thứ này, Thương Tình căn bản chưa từng gặp bao giờ, cái tên này cũng chỉ thoáng qua trong đầu nàng mà thôi.

“Nếu ngươi đã biết vậy, thì để mạng lại đây đi.” Hôm nay bố trí nàng ta, Hoa Liên đã không nghĩ đến chuyện lương thiện. Cho dù trong lòng nàng hiểu rõ, một khi động đến Thương Tình, e là mình sẽ phải chịu sự phản pháo kinh khủng từ Linh Lung cung, nhưng nàng không có ý định thu tay lại.

Chuyện không quá ba lần, cách duy nhất để giải quyết mối thù riêng giữa hai người bọn họ chính là sống chết, nếu đã quyết định rồi, nàng sẽ không hối hận.

“Hoa Liên, ngươi dám động đến ta, ngươi cũng sẽ chẳng sống được!” Vô luận nàng có thúc đẩy linh lực trong cơ thể ra sao, thân thể vẫn không có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến nào, trái lại hoàn toàn mất đi khống chế.

Thương Tình chịu đựng cơn đau đớn do linh lực tán loạn trong kinh mạch tạo thành, sắc mặt dữ tợn thét to. Là người thì đều sẽ sợ chết, cho dù nàng ta có là tiên tử băng thanh ngọc khiết được người người tôn sùng trên cao, cũng không muốn phải chết, đặc biệt là chết dưới tay một tiểu yêu tu vi mới chỉ đến Yêu Soái kỳ đầu.

May thay, không có linh lực khống chế pháp bảo hộ thân, nàng ta không thể nào ngăn cản được Nghiệt hỏa của nàng.

Chẳng hiểu vì sao, Nghiệt hỏa trong tay nàng khi chạm đến Nguyên Anh của Thương Tình, cháy càng ngày càng đậm, thậm chí ngọn lửa cũng lớn gấp đôi so với bình thường.

Hoa Liên vui mừng trong lòng, lực đạo nắm Nguyên Anh kia trên tay cũng lớn thêm mấy phần. Có Nghiệt hỏa đốt người, cho dù Thương Tình có muốn tự bạo Nguyên Anh cũng không có sức lực. Bởi vì đau, thứ đau đớn khiến cho thần hồn cũng không thể kháng cự đó, khiến nàng ta căn bản không thể nào động đậy.

“Băng… Băng Long!!! Giết nàng cho ta!” Đúng vào lúc tất cả sắp bụi trần phẳng lặng, Nguyên Anh của Thương Tình trong tay Hoa Liên đột nhiên thét lên chói tai.

Chiếc vòng tay trên cổ tay nhục thân của nàng ta lại tự mình ngọ nguậy, một lần nữa hóa thành băng long. Hoa Liên đã biết mức độ kinh khủng của thứ này, không nói hai lời xoay người bỏ chạy. 

Nàng không kéo Tiểu Chỉ theo cùng, trước mắt, người con rồng này muốn đuổi theo là nàng, đưa Tiểu Chỉ theo chỉ càng khiến nàng ấy gặp nguy hiểm.

Con rồng bạc mới thoát ra ngoài kia hình như vì nguyên nhân nào đó mà không thể biến thành bộ dạng to như lúc nãy, chỉ dài chừng hơn một thước, nhưng tốc độ của nó không hề chậm, đuổi sát theo sau Hoa Liên.

“Hoa yêu, ngươi vẫn nên thả nàng ra thì hơn!” Con rồng kia vừa đuổi theo Hoa Liên, vừa mở miệng, lời của nó khiến cho Hoa Liên kinh hãi, con băng long này còn có thể nhìn thấu chân thân của mình! Ngay cả Hồ Hoàng cũng không nhận ra, tại sao nó lại biết, rốt cuộc nó có lai lịch gì?

Vào lúc Hoa Liên đang hoảng hồn, Băng Long đã chắn trước mặt nàng, mới thoáng chốc mà con băng long này đã trở nên to lớn hơn rất nhiều, quanh người nó, tỏa ra thứ hàn khí còn mãnh liệt hơn cả Thương Tình.

“Không muốn chết thì đừng có động đậy.” Hoa Liên lùi lại phía sau hai bước, ngọn lửa sắc đỏ như máu trong tay bùng cháy càng thêm vượng, Nguyên Anh của Thương Tình đã sớm không chịu được loại đau đớn này, không nhịn được mà lạc giọng thét chói tai.

Con ngươi của Băng Long đảo quanh, há mồm, một luồng hàn khí lạnh thấu không tự chủ phun ra, bị đóa sen huyết sắc như có như không dưới chân Hoa Liên cản lại. “Đừng căng thẳng, ta không có ác ý gì với ngươi, chỉ mong ngươi có thể chừa lại cho nàng một cái mạng.”

“Ngươi cảm thấy có thể sao?” Hoa Liên cười lạnh, cho dù có chết, nàng cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.

“Tinh hoa trong Nguyên Anh nàng ta đã bị ngươi rút hết, cho dù có sống lại, tu vi cũng sẽ hạ xuống rất nhiều, có thể vĩnh viễn cũng không tăng lên được, nàng đối với ngươi mà nói đã chẳng còn gì đe dọa, ngươi việc gì phải đuổi tận giết tuyệt tạo sát nghiệp chứ?” Băng Long ôn tồn thương lượng.

“Ta chỉ yên tâm với người chết.”

Băng Long lắc lắc cái đầu khổng lồ, trong giọng nói có vài phần tiếc hận, “Mặc dù ta cũng khá tò mò với ngươi, có điều, nàng đối với ta mà nói, vẫn hữu dụng nhiều hơn một chút.”

Nói xong, hai mắt đột nhiên mở trừng, ánh mắt của nó lại có thể hóa thành thực thể công kích, tấn công thẳng vào điểm yếu của nàng.

Bước chân của Hoa Liên đạp nhẹ, lập tức sử dụng Thuấn Di, nhưng nàng mới rời xa được hơn trăm thước, trước mắt đã có một luồng sáng phóng tới, xuyên thẳng qua mi tâm của nàng.

Phịch một tiếng, ngay cả mắt cũng chưa nhắm, nàng gục xuống, Nghiệt hỏa trong tay nháy mắt biến mất. Nguyên Anh của Thương Tình lập tức xông về phía Băng Long, thét to, “Đáng chết, đến giờ ngươi mới ra tay!”

Băng Long nhìn lướt qua Thương Tình, phun một ngụm hơi lạnh về phía nàng ta, “Không sao, chút thương tổn này sẽ nhanh chóng hồi phục lại.”

Thương Tình ngoan ngoãn để hàn khí kia bao trùm, những nơi bị ăn mòn trên người, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần khôi phục. Nàng ta hạ xuống móng vuốt của Băng Long, ngồi khoanh chân xếp bằng hấp thụ thứ hàn khí tinh khiết kia.

“Ngươi vậy mà có thể giết chết nàng ta một cách dễ dàng như vậy.” Một lúc lâu, hấp thu xong, Thương Tình khôi phục chút sức sống, Nguyên Anh hơi lớn ngồi trên móng vuốt của Băng Long, nhìn về phía xa. Trong giọng nói có chút khó tin, lại có chút cảm khái.

Thi thể Hoa Liên vẫn nằm đó, không hề thay đổi.

Băng Long không nói gì, nhìn chằm chằm thi thể kia nửa ngày, xoay người bay vào trong rừng.

“Sao vậy?”

“Ha ha ha, lại là hóa thân.” Băng Long cười điên cuồng nói.

Cho dù nhìn thấu được chân thân của Hoa Liên, nó cũng không thể nhìn ra được đây thực ra không phải bản thể của nàng.

Từ sau khi thiếu chút nữa bị Thương Tình giết lần trước, Hoa Liên gặp chuyện không may lúc nào cũng dùng mười hai vạn phần cẩn thận, nàng không thể lúc nào cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên nàng nhất định phải nắm cho chắc con át chủ bài.

Mà con át chủ bài lớn nhất của nàng, không phải là tên Xạ Nhật, không phải là năng lực thuấn ảnh được truyền thừa từ Tạc Xỉ, càng không phải là Nghiệt hỏa, mà là hư thể.

Vốn, thực lực của hư thể chênh lệch rất lớn với bản thể, nhưng khi nàng dời yêu đan được nuôi dưỡng trong cơ thể đến hư thể, nàng phát hiện ra, hư thể vậy mà lại chẳng khác biệt gì so với bản thể của nàng. Khuyết điểm chính là, thân thể của nàng vì mất đi yêu đan, sẽ không có chút lực công kích nào.

Chỉ cần không chạm phải nàng, không ai biết được, thân thể kia là do một luồng thần niệm khống chế. 

Nàng biết, Tiểu Chỉ phát hiện ra bí mật này, cho nên vừa nãy khi nàng kéo Tiểu Chỉ đi, nàng ấy mới kháng cự theo bản năng. Người có thể tính được thiên mệnh thường nhạy cảm đối với thể sống hơn người bình thường rất nhiều, hư thể dù sao cũng không có sinh mệnh, nhiều lắm cũng chỉ là con rối mà thôi.

_________________